Chiều qua lên Facebook, thấy cô bạn share cho cái ảnh, kèm theo caption: Mày mua đồ nghề cầu mưa chưa?
Ngơ ngác một hồi mới hiểu ra: À, mình đang cô đơn. Cô đơn thì không có "tay vịn" để đi chơi Noel. Theo lẽ thường thì phải GATO (Ghen ăn tức ở =)) ), cho nên phải cầu trời mưa cho bõ tức
Cười xong rồi lại thần người ra. Ừ, thế là lại một mùa Giáng sinh nữa đang sầm sập xô cửa xông vào, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt cứa vào lòng những kẻ cô đơn. Ngó ra cửa thấy đường phố rực sáng đèn, phố xá đông vui tấp nập những cặp đôi sánh bước.
Lên mạng thấy người ta tíu tít trao nhau những lời ngọt ngào chất chứa yêu thương. Bất giác, thấy mình như một con nhóc tự kỉ. Lủi thủi tắt máy, ôm gấu bông chui vào giường, trùm chăn, co rúm người tự đem hơi mình ra sưởi ấm. Cảm giác sống mũi cay cay, vì lạnh, vì tủi thân muốn khóc, hay vì cái gì đó không biết nữa.
Rồi lại nghĩ vẩn vơ: "Lạy Chúa! Lẽ nào tuổi trẻ của con sẽ trôi qua như thế này xaoooooo Hay là lên Facebook đăng tuyển người yêu nhỉ :)) Hoặc nhận lời quách một gã "vệ tinh" nào đó, tình yêu không tự đến thì ta xách guốc đi tìm vậy." Chợt nhận ra mình vẫn còn trẻ trung và xì tin lắm, ô hô :D Chẳng phải mình vẫn sống tốt, vẫn vui, vẫn yêu đời đấy thôi. Độc thân đâu có gì là xấu, phải không?
Nếu những kẻ có người yêu sẽ tự hào khoe rằng mình luôn ngọt lịm trong những vòng tay, trong những cái ôm siết chặt, hay những nụ hôn ấm nồng, thì những kẻ độc thân có thể tự hào rằng, vì ta thích tự do nên ta chọn cô đơn. Không phải AQ đâu, mà là sự thật đấy chứ :) Lễ Giáng sinh thay vì tay trong tay với người ấy, ta tha hồ tụ tập với bạn bè, dành thời gian gặp những người bạn đã lâu rất lâu rồi không gặp, dành thời gian quen những người mới, hoặc dành một khoảng yên bình ấm áp bên gia đình. Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng cho mình. Bạn đã từng nghe câu hát này chưa?
Đừng nên cố gắng tìm thấy nhau
Đừng nên cố bước cùng nỗi đau
Tình yêu có lúc tự tìm đến với ta trong đêm tối cô đơn.
Thế đấy, tôi luôn tin rằng tình yêu chắc hẳn sẽ tìm đến chúng ta, đừng nôn nóng, đừng vội vàng, đừng chọn bừa một người để yêu để lấp đầy khoảng trống. Hai mảnh ghép không khít thì chẳng thể nào xếp cạnh nhau được, cứ cố gắng o ép thì rốt cuộc sẽ chỉ còn lại đổ vỡ và tổn thương thôi.
Có người yêu hoặc cô đơn, đó là sự lựa chọn của bản. Quan trọng là bạn cảm thấy vui.
Cô đơn của những người vừa bước ra khỏi một mối tình đôi khi cảm thấy lòng trống rỗng. Hãy bước vào một quán quen, thảnh thơi nhìn khói của một ly cà phê nóng. Cuộc sống cũng như một ly cà phê vậy, đôi khi vì quên mất bỏ thêm đường mà ta thấy đắng ngắt, đôi khi tưởng như bỏ rồi vẫn thấy không thể nào uống được, mà ta nào biết đường còn đọng ở đáy cốc. Vì thế đừng vội trách cuộc đời sao quá tẻ nhạt, lòng người sao quá hờ hững, mà hãy tự hỏi sao ta không khuấy nó lên? Một khi đã quyết định buông tay mà chọn tự do, thì đừng chạnh lòng khi thấy mìnhcô đơn.
Cô đơn của những người yêu đơn phương là những hụt hẫng trong một buổi chiều đầy gió, có khi hy vọng đến tột cùng nhưng cũng có lúc đau lòng đến xót xa. Đôi khi chúng ta rất giỏi trong việc tự huyễn hoặc mình là “gì đấy” của ai đó, trong khi cái cách mà họ đối xử với những gì ta dành cho họ thì cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường nhất trong những điều bình thường. Có lẽ, vì ta quan tâm họ, nên ta thường suy nghĩ quá nhiều, rồi đổ khuôn chính cuộc sống của mình trong chiếc hộp ảo tưởng đó. Ai trong đời rồi cũng phải quên đi một hình bóng không thuộc về mình, hãy cứ mỉm cười đi, tìm một người bạn để có thể lắng nghe, trút bỏ nỗi lòng mình, nhẹ nhàng nhìn lên trời xanh, đâu đó ở phía trước, sẽ có một người đợi ta ở đó. Đừng mãi huyễn hoặc mình trong những mộng mị rất xa, rất xa mà không tài nào với tới được.
Cô đơn của những người chưa tìm thấy một nửa của mình là những ngày lòng như ô cửa sổ, đón gió mùa trong một khoảng không tĩnh lặng, chỉ cần có một công việc đủ sống, không hiểu nhiều về tình yêu, đôi khi đánh rơi lúc nào cũng chẳng biết. Thỉnh thoảng thèm một bàn tay nhưng cuối cùng vẫn chọn sự không ràng buộc. Hãy dành một khoảng thời gian để nhìn lại những gì đã qua, hãy lựa chọn đường đi của riêng mình thật phù hợp, cuộc sống luôn dang rộng để đón những người trẻ tuổi, ngay cả những sai lầm và ích kỷ trong đời thường, cũng có thể thứ tha.
Chợt nhớ đâu đó trên mạng, có người đã viết:"Cô đơn không có gì là xấu, buồn không có gì là xấu, nhưng đừng biến nó thành thói quen. Giáng sinh không phải để nhốt mình trong một góc phòng rồi rơi nước mắt như một đứa trẻ. Lạnh thì mặc thêm áo vào cho ấm, đói thì đi ăn, có thể mua thêm một suất về cho bố mẹ, trống rỗng trong lòng thì rủ bạn bè dạo phố, cười thỏa sức như thể chẳng có ai có thể khiến ta buồn được."
Thế nên đừng buồn khi thấy Giáng sinh về mà mình cô quạnh. Cô đơn cũng được, có người yêu cũng được, quan trọng là tự đáy lòng, bạn cảm thấy an vui :)
Từ Blog Tầm Tay
__________________________________________________
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/