Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Cảm ơn vì anh đã 'nỡ' chia tay em

Em từng tự tin, thậm chí cao ngạo là anh sẽ không bao giờ phụ em, tin rằng ai chứ anh sẽ không bao giờ lừa em đâu. Không thể hiểu nổi tại sao con người lại có thể thay đổi tình cảm nhanh đến thế.


Đã 5 tháng rồi kể từ ngày anh đặt dấu chấm hết cho mối tình 4 năm của chúng mình anh nhỉ? Thế là mối tình bắt đầu từ cái thủa học trò ngây thơ, trong sáng ấy đã qua thật rồi. Em suy nghĩ rất nhiều và quyết định viết lá thư này mặc dù không biết anh có đọc được không nữa.

“Không nỡ” đầu tiên là khi em đã không bỏ anh ở lớp vào ngày em đề nghị chúng mình tạm chia tay để tập trung cho việc học. 

Thật ra lúc đó em rất sợ, sợ yêu rồi em sẽ học kém đi và không thi được đại học, nhưng em sợ hơn hết là đã vội vàng trong chuyện tình cảm, em muốn có thời gian để suy nghĩ lại. Vào lúc anh níu tay em lại ấy, nhìn anh khóc, em đã không biết phải làm sao để đối diện với người con trai đang khóc vì mình cả. Em ở lại với anh.
Cảm ơn vì anh đã 'nỡ' chia tay em
“Không nỡ” lần thứ hai là khi em không đủ kiên quyết tắt máy vào lần thứ hai em bảo mình chia tay. Trên điện thoại, giọng anh nghẹn ngào, anh đã khóc và hỏi em tại sao.

 Em nghĩ rất nhiều và thấy không thể làm tổn thương một chàng trai hiền lành, dễ mến như anh vào giai đoạn quan trọng đó được, vì em sợ điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần học của anh, rồi đến cả tương lai anh nữa. Sau đó, em đã không nói chia tay thêm lần nào nữa, nhưng em vẫn sợ nên quyết định tìm hiểu về các trường đại học trong TP HCM để nếu có thể em sẽ xin NV2 vào đó học, em muốn có khoảng cách với anh.

“Không nỡ” lần thứ ba là khi mình nhận kết quả thi đại học. Em đỗ còn anh không. Khi ấy, anh bảo làm sao em có thể rời xa vào lúc anh đang buồn và tự ti như thế đây. Em không nỡ nên mình vẫn bên nhau. Thời gian trôi, chúng mình cũng dần trải nghiệm cuộc sống sinh viên cũng là trải nghiệm tình yêu. Em chìm đắm trong cảm giác và suy nghĩ mình được yêu rất nhiều. 

Giọng nói của anh, ánh mắt nhìn làm em tin như thế. Em cũng hiểu tình cảm của mình, em quý mến anh, muốn nói chuyện với anh, muốn ôm anh nhưng lại không có đủ rung động, có đủ nhớ nhung. Em bận là có thể quên mấy ngày không nhắn tin cho anh, mấy tháng mình không gặp nhau.

Thời gian đầu, em vẫn còn dự định sẽ chia tay anh như thế nào, em tính đợi học xong đại học, đến lúc đó cả hai đứa cùng trưởng thành rồi mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, ít ảnh hưởng hơn. Có lần em nói với bạn, nếu như anh nói có tình cảm với một bạn gái khác, em sẽ thấy nhẹ nhàng biết bao nhiêu, điều đó chứng tỏ anh không quá lệ thuộc vào tình cảm của em, vì anh luôn nói anh không thể sống thiếu em và em tin điều đó.

Thế rồi niềm tin vào tình cảm của anh cứ lớn dần, em bắt đầu tính đến tương lai của mình, trong đó có anh. Em nghĩ rằng không yêu ai thì tại sao không lựa chọn bên anh, một người yêu em nhiều như thế. Em đã tính toán là sau này ra trường mình sẽ làm gì, cố gắng như thế nào vì anh luôn muốn “ở nhà nấu cơm, chăm con cho vợ đi làm”. 

Con gái ai cũng muốn được dựa vào chồng, có chồng là trụ cột cho mình, vậy mà anh lại thích ở nhà hơn. Em biết vậy nhưng chính vì “không nỡ” lần thứ tư ấy, em đã làm cho anh xuất hiện nhiều hơn trong kế hoạch tương lai của mình.

“Không nỡ” lần thứ năm là khi anh bảo mình chia tay cách đây khoảng 8 tháng. Anh bảo chia tay vì cảm thấy mệt mỏi, em đồng ý. Em thấy nhẹ nhàng vì anh là người nói. 

Thế nhưng sau đó 3 giờ anh lại gọi điện nói xin lỗi. Anh đã bảo là “anh không thể tưởng được khi không có em sẽ như thế nào, nói chia tay rồi mới thấy yêu em nhiều”. Lẽ ra lúc đó em nên dứt khoát và phân tích rõ cho anh hiểu tình cảm của mình nhưng em lại một lần nữa “không nỡ”.

“Không nỡ” lần thứ sáu cũng là không nỡ lần cuối cùng của em với anh. Mình chia tay được 2 tháng em lại “không nỡ” làm người xa lạ. Em muốn không yêu vẫn có thể làm bạn. Lúc đó em tin anh thấy mệt mỏi với tình yêu nhạt nhòa của chúng mình nên nói chia tay vì để tốt cho cả hai và không có người thứ ba. Anh hờ hững với đề nghị của em nhưng em vẫn quyết tâm không để cho chúng mình đi một vòng rồi tình bạn ban đầu cũng đánh mất.

Đến khi nhìn thấy ảnh của anh trên Facebook, em đã khóc vì không hiểu tại sao mình lại không đáng để anh đối xử như một người bạn, em khóc vì không nghĩ sẽ bị anh cư xử như người xa lạ thế, em khóc cho tình cảm gắn bó đã qua giữa chúng mình. 

Anh bảo “Không phải tại em mà do anh thôi, em đừng khóc nữa rồi khi nào có thời gian anh sẽ nhắn tin cho em, đừng để anh không trả lời tin nhắn của em”. Em đã tin vì cho là anh cần thời gian để có thể bình thường với em, vì dù sao cũng từng là người yêu, làm bạn không dễ.

Em ước gì những “không nỡ” ấy mãi không tồn tại, vì nếu như thế bây giờ em cũng không phải hối tiếc, thất vọng và chán ghét bản thân như thế này. Em từng tự tin, thậm chí cao ngạo là anh sẽ không bao giờ phụ em, tin rằng ai chứ anh sẽ không bao giờ lừa em đâu, em tin tưởng tuyệt đối vào cảm giác của mình. 

Có lần, bạn bè bảo: “Không biết hai đứa còn yêu nhau không mà trên Facebook có nhiều ảnh anh chụp với con gái lắm”. Anh không giải thích nhưng em tin đó chỉ là ảnh của những người bạn bình thường. Bây giờ rõ ràng là ‘không bình thường’ rồi đúng không anh?

Em ghét cảm giác bị phản bội và lừa đối, nên nếu anh có thích ai khác thì bảo với em chứ đừng không nói gì mà lừa em. Vậy anh có cảm giác gì khi em hỏi “chia tay có phải vì người thứ ba không” và anh trả lời là “không”? 

Anh “đã dám làm thì dám nhận” cơ mà. Đọc lại những tin nhắn anh gửi còn trong điện thoại và trong hộp chat của em, em băn khoăn không thể hiểu nổi tại sao con người lại có thể thay đổi tình cảm nhanh đến như thế, mới cách có hai tháng mà đã từ tình cảm “không thể thiếu em” trở thành “vô cảm với em”. Thật ra, con người không thể thay đổi tình cảm nhanh đến như thế, mà do tình cảm đó vốn không tồn tại, chỉ là lừa dối mà thôi. Cảm ơn vì anh đã “nỡ” chia tay em.

Mèo xù
Theo: Vnexpress.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

0 nhận xét:

Đăng nhận xét