Hiển thị các bài đăng có nhãn Cổ tích bây giờ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cổ tích bây giờ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Thiên thần, trái tim và lý trí


Trái Tim bé nhỏ ngồi bên cửa sổ, nhìn về phía đồi hoa Bồ Công Anh, mới hôm nào còn vàng rực cả một ngọn đồi, nay chỉ còn lại một màu trắng với những cánh hoa mỏng như sợi tơ bám víu mong manh vào cái nhụy. Để rồi khi từng cơn gió ngang qua, những cánh hoa ấy rung lên, cuốn theo chiều gió bay đi, chỉ còn trơ trọi cái nhụy đứng một mình ngẩn ngơ luyến tiếc. Một vòng đời của hoa Bồ Công Anh thật ngắn ngủi! Trái Tim khẽ buông tiếng thở dài.
Cô nàng Lý Trí đứng gần đó khẽ chau mày:
- Thôi đừng suy nghĩ nữa. Hãy nghe lời của mình đi. Bạn nên quên người ấy. Cứ như vậy hoài Thần Đau Khổ sẽ ghé thăm nhà chúng ta mất thôi.
- Mình không thể, mình lại đập sai nhịp mất rồi mỗi khi nghĩ về người ấy.
Giọng Trái Tim yếu ớt vang lên.
- Nhưng bạn đã có đầy bốn ngăn tủ để chứa hình ảnh, kỷ niệm, yêu thương, và nhớ nhung một người rồi kia mà. Chỗ đâu lại chứa thêm một người nữa? Bạn thật là tham lam.
- Mình biết, nhưng không thể cưỡng lại được. Ước gì tình cảm của mình dành cho người ấy hiện giờ như những hoa Bồ Công Anh kia, mong manh, ngắn ngủi, bay vào thinh không rồi biến mất.
Trái Tìm buồn bã nói, mắt vẫn không rời đồi hoa bên kia
- Bạn nên hiểu, bốn ngăn tủ của bạn đã quá chật, một Trái Tim chân thật không thể nào chứa hai tình yêu trong đó. Mà chắc gì người mới đến có yêu bạn không?
- Mình... không biết! Nhưng đôi khi nhìn vào ánh mắt anh ta, mình cảm giác... một chút gì đó. Và mình lại đập nhịp nhanh hơn bình thường.
- Cái đó chỉ là cảm nhận từ phía bạn thôi. Điều đó không nói lên anh ta cũng yêu bạn.
- Nhưng anh ta  có nắm tay mình
Trái tim cố gắng bào chữa
- Trời ạ, một cái nắm tay đâu thể nói lên tất cả
Cô nàng Lý Trí bắt đầu nổi cáu, hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh vì cô không muốn làm tổn thương người bạn thân, cô nàng nhẹ nhàng nâng gương mặt buồn bã của Trái Tim lên và nói:
- Hãy nhìn mình đây nè, có phải chúng ta là một đôi bạn rất thân phải không?
Trái Tim bé nhỏ gật đầu
- Vậy thì lần này bạn nên nghe lời mình. Đừng phá vỡ những gì bạn đang có. Bạn và người xưa đi chung môt con đường. Bao năm rồi vẫn như thế kia mà, và mình cảm thấy bạn thật sự vui vẻ trong tình yêu này . Tại sao, chỉ một tháng thôi, bạn trở nên xanh xao gầy úa vì một người con trai  mà chắc gì trái tim  anh ta có chung một nhịp đập với bạn? Bạn không cảm thấy có lỗi với người kia sao?
Nghe đến đây, Trái Tim bé nhỏ cúi mặt xuống:
- Mình biết chứ, chính vì thế mình mới cần đến bạn ở bên cạnh. Lúc này đây, mình nhớ người ta rất nhiều, nhưng lại cảm thấy có lỗi với tình yêu của mình, sự mâu thuẫn ấy cứ đan xen hành hạ mình. Mình không thể nào ngăn nỗi nhớ ấy lại được...
- Không nghĩ đến, không nhớ đến là được rồi. Cứ như thế chúng ta phải ăn bánh Cay Đắng của Thần Đau Khổ mất thôi.
Lý Trí quát
- Mình đâu muốn thế. Bạn tưởng mình muốn thế lắm à? Bạn đâu phải là Trái Tim, bạn đâu có chứa đựng tình cảm đâu mà biết được cảm giác của mình
Nói rồi Trái Tim bé nhỏ bật khóc.
Lý Trí thở dài ôm cô bạn vào lòng, vì thấy mình có vẻ lớn tiếng, vuốt nhẹ lên mái tóc Trái Tim và an ủi:
- Thật ra cũng không phải là lỗi của bạn hoàn toàn. Hãy đến nhà thần Tình Yêu và hỏi, vì sao lại xảy ra chuyện này. Biết đâu vị thần ấy sẽ có cách giúp bạn.
Ngước đôi mi còn vương giọt nước mắt, Trái Tim thốt lên:
- Ừ nhỉ? Sao mình không nghĩ ra.
- Đi nhanh trước khi thần Đau Khổ kịp đến gõ cửa chúng ta. Mình không thích ăn bánh Cay Đắng chút nào.
Nói rồi đôi bạn tung cánh cửa chạy đi.
Xa xa, Thần Đau Khổ tay ôm hộp bánh đang tiến về ngôi nhà đối diện đồi hoa Bồ Công Anh.
Vị Thần Tình yêu đang nặn những chiếc bánh Hạnh Phúc ngọt ngào, chuẩn bị cho vào lò nướng. Đôi bàn tay thoăn thoắt nhẹ nhàng làm nên những chiếc bánh vàng ươm, trông mới ngon làm sao. Nhưng đối với Trái Tim, nàng không còn cảm giác ngon miệng và cảm nhận được mùi thơm của những chiếc bánh ấy nữa.
- Ta có thể giúp gì được cho hai cô gái này nhỉ?
Vừa hỏi vị thần vừa để từng khay bánh vào lò nướng
- Dạ, con muốn hỏi... một trái tim có thể chứa hai tình yêu được không?
Trái Tim ngập ngừng lên tiếng
Vị thần dừng tay lại, kéo chiếc kính đang nằm trễ trên sóng mũi trở lại vị trí ban đầu để nhìn cho kỹ cô bé vừa cất lên câu hỏi ấy.
- Có!
Câu trả lời làm cho hai cô gái ngạc nhiên, Lý Trí bước lên hỏi:
- Không phải Ngài từng nói "bản chất tình yêu là sự ích kỷ, chỉ có một mà thôi"?
- Đúng vậy! Nhưng một trái tim không chỉ chứa đựng hai mà thậm chí có thể nhiều hơn nữa tình yêu. Chỉ có điều mỗi tình yêu là một thời điểm khác nhau. Nếu ai nói một lúc có thể yêu hai người thì thật sự người ấy chẳng yêu ai cả, chỉ yêu chính bản thân mình.
- Vậy thì con đã hiểu hiện bây giờ con đang yêu ai. Nhưng liệu anh ta có yêu con hay không?
- Điều này con phải tự cảm nhận được chứ? Con là Trái Tim kia mà.

- Con... không biết! Vì anh ta không bao giờ nói điều gì hết. anh ấy cũng đang có một tình yêu bên cạnh. Con chỉ biết con nhớ abg ta rất nhiều và con cũng không thể nói lên điều gì cả, vì con cũng có một tình yêu bên cạnh.
Trái Tim cúi gầm mặt khi nói lên điều này
- Ôi trời ơi! Con gái ta sao mà rắc rối thế? Sao con không nói cho anh ta biết là con đang yêu?
- Con không dám chắc đó có phải là tình yêu hay không? Và nếu phải thì có thể chỉ là tình yêu đơn phương từ phía con thì sao? Nói ra rồi chắc gì con được đáp lại không?
- Sẽ rất đau khi con yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi con yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm nói cho người đó biết con yêu như thế nào?
- Thế còn tình yêu trước kia của Trái Tim thì sao? Tình yêu ấy không có lỗi gì? Trái Tim không thể quay lưng với người ta như thế được. Đừng để bạn phải uống nước suối Ăn Năn suốt đời.
Lý Trí lên tiếng
Trái Tim thở dài, ngồi rủ xuống như không còn sức sống:
- Con không thể nói thưa ngài! Cũng có thể tình yêu ấy chưa đủ mạnh để con phải nói với  anh ấy. Con không muốn mất đi những gì con đang có, và càng không muốn mất đi tình bạn với anh ta. Không muốn làm xáo trộn cuộc sống của anh ấy. Con chỉ mong anh ấy luôn được ăn bánh Hạnh Phúc của ngài
- Thế bây giờ con muốn ta làm gì cho con nào?
- Hãy cho con biết con phải làm thế nào để ngăn được nỗi nhớ đang dày vò con. Hay là con trốn tránh, không gặp anh ấy nữa?
- Trốn tránh chỉ làm tăng thêm nỗi nhớ mà thôi con gái ạ!
- Xin hãy giúp con! Chứ cứ tiếp tục như thế này con không chịu nổi.
Trái Tim khẩn thiết nài nỉ.
- Thôi được. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó cả. Không ai có thể giúp con bằng chính bản thân con lúc này. Hãy lựa chọn và quyết định.
Nói rồi vị thần Tình Yêu phất tay ra phía trước. Cảnh vật hoàn toàn thay đổi, không còn là ngôi nhà thơm mùi bánh nướng Hạnh Phúc nữa mà thay vào đó là những con đường và Trái Tim đang đứng ở ngã ba đường. Không còn Lý Trí và Thần Tình yêu đứng bên cạnh, nàng bối rối quay tứ phía nhìn.
Bỗng có tiếng nói của thần Tình Yêu vang vọng:
- Trước mặt con là ba con đường, khi con đặt chân lên con đường nào thì con phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn đó của mình và phải đi hết con đường đó dù gặp bất cứ chuyện gì, vì đó là đường một chiều. Chiếc cổng kẽm gai nhọn đâm tua tủa sẽ đóng và con không thể nào quay lại được.
Trái Tim có vẻ hoang mang, nàng cứ quay nhìn những con đường thẳng tấp phía trước mặt.
Giọng vị thần lại vang lên tiếp tục
- Con đường thứ nhất là con đường Hoa Hồng, con đường này chính là con đường trước kia con từng đi. Nơi đó có tình yêu của con sẳn sàng cùng con vượt qua những dòng sông Khó Khăn, leo qua những ngọn núi Thăng Trầm, uống chung dòng nước suối Vui Buồn và cùng ăn chiếc bánh Hạnh Phúc.
- Con đường thứ hai là con đường Mạo Hiểm...
- Tại sao con đường này cứ mờ mờ ảo ảo, con không nhìn thấy rõ gì hết
Trái Tim cắt lời.
- Ấy chính là do khói Si Mê bao phủ, vì bản thân con còn chưa xác định được tình yêu của mình với người này. Có thể anh ấy sẽ đứng trên còn đường này để chờ con, cùng con đi tiếp và vượt qua tất cả để có được chiếc bánh Hạnh Phúc, hoặc cững có thể là không. Phải do tự con cảm nhận và lựa chọn lấy.
- Vậy còn con đường thứ ba?
- Con đường thứ ba mang tên Cô Đơn. Khi con bước chân vào con đường này, nghĩa là chỉ một mình con vượt núi, vượt sông vượt suối và chỉ được ăn bánh Đắng Cay của Thần Đau Khổ. Khi hai con đường kia không còn lối cho con bước. Thì con phải đi trên con đường này thôi.
Trái Tim bước tới con đường Mạo Hiểm theo tiếng gọi và nỗi nhớ nhung bấy lâu, nhìn Khói Si Mê cứ bay là là tạo nên một con đường mờ ảo. Nàng không biết anh ấy có chờ nàng phía trước hay không, nhón chân lên, cố căng mắt để nhìn xuyên qua lớp khói dày đặc đó, nhưng vô ích. Nàng nghe tiếng Lý Trí nhắc nhở:
- Đừng phá vỡ những gì bạn đang có, con đường này không dành cho bạn. Có thể anh ta  cũng yêu bạn nhưng Lý Trí của Anh ấy sẽ lên tiếng ngăn không cho Trái Tim Anh ấy đến gần bạn. Vì hai người gặp nhau quá muộn khi bên cạnh mỗi người đều có tình yêu riêng. Nếu thật lòng anh ấy yêu bạn, con đường này sẽ không mờ ảo như thế kia đâu.

Trái Tim bé nhỏ đan hai bàn tay vào nhau, phân vân. Có lẽ Lý Trí nói đúng. Con đường này không dành cho nàng và tình yêu của nàng vẫn đợi bên con đường Hoa Hồng. Không có lý do gì để làm tổn thương tình yêu ấy. Và không có nàng, anh  ấy vẫn còn tình yêu khác đang chờ đợi mà.
Nàng quay người lại chuẩn bị bước chân vào con đường Hoa Hồng, đầu vẫn ngoáy lại nhìn con đường Mạo Hiểm lần nữa "Tạm biệt tình yêu như đóa hoa Bồ Công Anh của tôi, chúc hạnh phúc". Nói rồi Trái Tim bé nhỏ mạnh dạn bước tới nhưng
"Sầm"
Cánh cổng gai kẽm nhọn đâm tua tủa đóng lại một cách mạnh mẽ và dứt khoát
Nàng ngơ ngác "Tại sao như thế?"
- Con đường Hoa Hồng chỉ dành cho hai trái tim chân thật nghĩ về nhau. Trái Tim con chưa thật sự nghĩ về một người. Con cần liều thuốc Thời Gian để lựa chọn một tình yêu chân thật cho mình.
- vậy có nghĩa là chỉ còn lại một con đường duy nhất để con đi. Con sợ một mình, con không thích cô đơn... xin ngài!
- Khi một cánh cổng Hoa Hồng đóng lại, một cánh cổng khác sẽ mở ra. Sao con cứ đứng ngắm mãi cánh cổng đóng để rồi không nhìn thấy cánh cổng khác đang mở. Con hãy cứ đi trên con đường còn lại, nếu như có trái tim nào yêu con chân thật, trái tim ấy sẽ đến chạm tay vào cánh cổng gai kẽm nhọn kia, lập tức cánh cổng sẽ hóa thành cổng Hoa Hồng. Và đó chính là tình yêu đích thực của con.
Trái Tim nhắm mắt bước trên con đường Cô Đơn và gửi lời nhắn cùng Lý Trí "Hãy nói với tình yêu của mình chờ mình uống hết liều thuốc Thời Gian"
Con đường Cô Đơn không một bóng cây, không một tiếng chim hót, lạnh lẽo, tĩnh mịch...
Vị Thần Đau Khổ đón nàng ở đầu đường với nụ cười thân thiện:
- Đã lâu rồi con không ăn bánh Cay Đắng. Hãy ăn đi để llấy sức đi tiếp đoạn đường phía trước. Có ăn bánh Cay Đắng con mới hiểu hết ý nghĩa và cảm nhận được trọn vẹn hương vị ngọt ngào của bánh Hạnh Phúc. Con gái ạ!
Nàng đón nhận chiếc bánh và từ từ đưa lên miệng
Cổ họng khô khốc vì đắng, vị cay xộc lên mũi làm nước mắt nàng rơi, rồi lại phải uống hết liều thuốc Thời Gian trong cái chén không đáy kia. Không biết phải như thế này đến bao giờ, nhưng nàng hy vọng một ngày tình yêu đích thực sẽ đến chạm tay vào cánh cổng gai kẽm nhọn để dắt nàng đến con đường Hoa Hồng cùng thưởng thức chiếc bánh Hạnh Phúc. Nàng mỉm cười cố ăn hết phần bánh Cay Đắng còn lại. Nước mắt vẫn cứ rơi.Cuộc hành trình dài đang đợi nàng phía trước
"Cố lên bạn thân, mình luôn bên cạnh bạn" Tiếng Lý Trí hòa lẫn tiếng gió, vang vang....

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

Sự tích hoa hồng bạch


Câu chuyện này xảy ra vào thời mà những khu vườn còn ngập tràn cỏ dại, các loài hoa rất hiếm và chưa có hương thơm, còn hoa hồng chỉ có một màu đỏ thắm. 

Ở một làng quê nọ, nơi một dòng sông nối liền với biển, có hai đứa trẻ chơi rất thân với nhau, cô bé có mái tóc dài đen mượt, còn tóc cậu bé màu vàng tơ. Buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời còn chưa tròn, hai đứa trẻ đã cùng nhau vui đùa trong sóng biển hay mải mê tìm kiếm những viên đá màu xanh. Buổi chiều muộn, lúc mặt trăng đã hiện dần vành vàng nhạt màu, cả hai vẫn còn ở trong rừng hái cho nhau những chùm quả dại ngọt lịm. Tháng ngày như thế trôi qua, nhưng chưa bao giờ cậu bé được nghe giọng nói của cô bé, vì cô bị câm từ thuở nhỏ. Và thay vì kể chuyện cho cô, cậu hát cho cô nghe những bài ca cuả những dân du mục thường cưỡi ngựa qua làng, những bài ca của những người đánh cá khi cả đoàn thuyền kéo về những con cá lớn, những bài ca về câu chuyện dòng sông... Hai đứa trẻ dần lớn lên, và rồi cậu bé đi học việc theo đoàn thuyền đánh cá, còn cô bé ở nhà với bố mẹ làm vườn. Cậu vẫn thường hát cho cô nghe, nhưng những sáng tinh mơ mặt trời hay những chiều tà mặt trăng không còn nữa. 

Ngày cậu bé tròn mười lăm tuổi, đoàn thuyền đánh cá mở hội gia nhập cậu. Suốt một ngày sẽ vui chơi, và buổi tối các cô bé sẽ tặng cậu hoa để rồi sớm hôm sau, cậu sẽ theo đoàn thuyền ra khơi. Chiều hôm ấy, có cô bé tóc vàng con một người đánh cá đến hỏi cô phải làm gì. Và cô rủ cô bé ấy đi tìm hoa vì cô biết những khu vườn nhiều hoa đẹp nhất. Nhưng vào mùa hè nóng bỏng ấy, ánh nắng chói chang đã làm khô đi nhiều cây cối, suốt buổi chiều bọn trẻ đi rất xa mà chỉ tìm được vài bông hồng nhỏ. Khi mặt trời dần lặn, hai cô bé sợ lạc, và cô bé tóc vàng đứng lại trên con đường nhỏ đợi những bác thợ đi qua để hỏi lối về. 

Còn lại một mình, cô bé tóc đen vui chạy như một cánh chim từ vườn này sang vườn khác, cô rẽ từng khóm lá, từng rặng cây để tìm chọn. Một làn gió dịu dàng, man mát bỗng đưa bước chân cô đến một vườn hoa, nơi một khóm hồng đỏ thắm như đang chờ đợi. Ôm vào ngực những nụ hồng chúm chím, cô lặng mình hôn lên những cánh hoa. Lạ kỳ làm sao, những bông hoa bỗng tỏa hương thơm ngọt ngào, dịu nhẹ. Vui sướng, cô nhắm mắt và thầm nghĩ "cám ơn trời, trời đã ban cho bạn những bông hoa này qua tôi", và nước mắt cô chảy dài trên má, khẽ rơi xuống những cánh hoa. Khi mở mắt, cô ngây người đi trước vẻ đẹp lạ lùng của những bông hoa. Nước mắt cô đã làm phai đi màu đỏ, những cánh hoa bên ngoài đã mang sắc trắng, và bên trong phơn phớt màu hồng. Những nụ hoa thẹn thùng, trong trắng như e ấp, dịu dàng trên ngực cô, trong vòng tay cô. 

Khi cô quay trở lại, cô bé tóc vàng đã hỏi được đường về, và cả hai cùng chạy đến nhà cậu bé. Đến gần khu vườn nhà cậu, mái tóc của cô bay theo gió và vướng vào bụi gai, cô càng gỡ càng thêm rối. Đưa cho cô bé tóc vàng bó hồng, cô giữ lại cho mình một nụ hoa, nụ hoa bé nhỏ nhất. Đứng sau lùm cây, cô bé như nghe thấy tiếng hát của cậu bé, và bên những cành lá rì rào trong gió, cô tưởng tượng nụ cười thân thương của cậu, nụ cười của mặt trời những sáng tinh mơ và mặt trăng những khi chiều tà. 

Nụ hồng của cô bé đã nở ngày hôm sau và bên cô luôn có hương thơm thoang thoảng. Rồi một sớm tinh mơ, khi mặt trời còn chưa tròn, cô bé đem cành hồng ra vườn trồng. Sáng sáng cô tưới chút nước và chăm sóc cho cây hồng bé nhỏ của mình. Mùa hè qua đi, mùa thu rồi hết mùa đông, khi mùa xuân đến, cô bé mừng vui thấy những nụ hồng đầu tiên chúm chím hé nở. Và dù cô bé không còn hôn lên những nụ hoa, dù nước mắt cô không bao giờ còn chảy trên những cánh hoa, thì kỳ diệu thay, những bông hồng mới vẫn mang hương thơm dịu ngọt và màu trắng phớt hồng. 

Từ đó loài hoa hồng bạch ra đời.


Nguồn: Diễn đàn VNSA

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

Tia nắng, mảnh vỡ dạ quang và điện thoại di động






Cơn mưa đêm qua đã làm cho bầu trời sáng nay trong xanh hơn. Những tia nắng vàng tung tăng đùa giỡn khắp nơi. Có một Tia Nắng Xanh tò mò dòm qua cửa sổ và rồi nó lách mình trượt xuống, giọt nước mưa còn đọng lại làm nó té nhào vào cái chậu sứ. Ở đây hơi tối và Tia Nắng Xanh ngạc nhiên bởi có một ánh sáng khác rất lạ, ánh sáng đó cũng màu xanh nhưng yếu ớt. Nó tiến đến gần hơn và nhận ra đây là một mảnh vỡ - một mảnh vỡ bằng đá dạ quang.



Tia Nắng Xanh hỏi mảnh vỡ dạ quang:



- Tại sao cậu lại ở đây...



Mảnh vỡ rươm rướm nước mắt:



- Tớ ở đây hơn hai năm rồi. Ngày xưa, tớ là một món quà lưu niệm tuyệt đẹp hình đôi tình nhân ngồi trên mặt trăng khuyết.



Dường như không cần đợi tia nắng hỏi, mảnh vỡ lại nói tiếp:



- Cách đây hơn 5 năm, tớ được một chàng trai mua ở tận Đà Lạt, tặng cho cô gái chủ nhân căn phòng này.



- Ngày đó, chàng trai và cô gái yêu nhau lắm. Họ rất hạnh phúc, nhưng mẹ của chàng trai lại không thích cô gái. Mảnh vỡ lại nức nở.



Tia Nắng Xanh đến thật sát mảnh vỡ, vỗ về, an ủi:



- Thế tại sao cậu lại ra nông nổi thế này...



- Có một hôm cô chủ tớ về nhà, vừa ùa vào phòng, cô đã khóc òa. Cô khóc liên tục suốt 4 tiếng đồng hồ. Dường như vì khóc quá nhiều, nên cô mệt lữ và thiếp đi ngay trên bàn làm việc… vô tình cô đã quơ tay trúng tôi và thế rồi tôi rớt xuống đất vỡ tan.



- Tất cả mảnh vỡ kia được dọn đi, riêng tôi bị rớt vào cái chậu này. Và tôi đã ở đây, chứng kiến nhiều chuyện buồn vui của cô chủ tôi.



Mảnh vỡ nói liên tục, cứ như là sợ tia nắng sẽ cướp lời mình vậy:



- Đã hơn 2 năm kể từ khi họ chia tay, đến giờ tôi vẫn không thấy lại được nụ cười hạnh phúc và ánh mắt long lanh của cô chủ tôi nữa. Tôi rất muốn làm một cái gì đó cho cô ấy…



- Tớ nghĩ là cậu đừng bao giờ để cô ấy nhìn thấy cậu nữa, bởi vì như thế sẽ khiến cô ấy nhớ lại rất nhiều chuyện của ngày xưa… cậu hiểu ý tớ nói chứ... – Tia Nắng Xanh thì thào bên tai mảnh vỡ.



Vài giây trôi qua, mảnh vỡ lau nước mắt và nói:



- Cậu giúp tớ chuyện này được chứ...



- Tớ muốn phát sáng một lần cuối cùng, rồi tớ sẽ tan ra thật nhuyễn, để cô chủ có nhìn thấy cũng chỉ nghĩ tớ là một đống tro bụi mà thôi.



Tia Nắng Xanh gật đầu chậm rãi… thời gian dường như trôi qua chậm hơn một cách bình thường. Tia Nắng Xanh gồng mình phát ra một thứ ánh sáng rất nóng, rất chói chang. Ánh sáng ấy ám vào mảnh vỡ. Và rồi khi tia nắng bay lên khỏi thành chậu thì cũng lá lúc mảnh vỡ tỏa ra một ánh sáng xanh thật xanh. Hơn một phút sau đó, mảnh vỡ mới tan ra. Và đâu đó trong không gian im ắng của căn phòng dội lại một âm thanh yếu ớt: “cô chủ ơi, hãy quên quá khứ đi và sống hạnh phúc nhé cô! ”



Quay đầu đi, Tia Nắng Xanh bước đi thật chậm trên mặt bàn và ngồi bệch xuống, cậu không khóc nhưng trong cổ họng cậu nhói lên, nghẹn ngào.



Tia Nắng Xanh lầm bầm:



- Tình yêu là như thế sao... Nó đến thì khiến cho con người ta như bay bổng trên mây, nhưng khi ra đi, nó đem theo cả niềm tin, nụ cười và cả giấc mơ đi luôn hay sao...



Bỗng đâu đó vang lên một giọng nói rất trẻ và trong veo:



- Đúng vậy đó cậu bé con ạ.



Giật mình, Tia Nắng Xanh ngó dáo dát xung quanh, thì phát hiện ra giọng nói đó phát ra từ chiếc điện thoại di động đặt trên bàn cách cậu khoảng hai gang tay.



- Anh là ai... Tia Nắng Xanh thắc mắc hỏi.



Điện thoại đi động mỉm cười trả lời:



- Tôi chỉ là phương tiện liên lạc của chủ nhân căn phòng này thôi. Nhưng tôi hiểu rất rõ tình cảm của cô chủ tôi.



- Cô chủ tôi bề ngoài sôi nổi, hoạt bát lắm. Nhưng bên trong thì cực kỳ yếu đuối. Cô ấy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ để người thân không phải lo lắng cho cô.



- Không chỉ thế, cô có mối quan hệ rất rộng và được rất nhiều người yêu mến. Nhưng cũng từ lâu lắm rồi, tôi cũng không được nhìn thấy cô ấy cười, một nụ cười thật sự xuất phát từ trái tim.



Hạ giọng thật nhỏ, điện thoại di động tiếp tục nói:



- Cô chủ của tôi có thói quen lưu lại tất cả những tin nhắn mà nội dung là những lời động viên, quan tâm, yêu thương của bạn bè. Mỗi khi gặp khó khăn hay thử thách trong công việc là cô mở các tin nhắn đó ra đọc và mỉm cười mãn nguyện.



- Dạo gần đây, tôi thấy cô ấy tạo một thư mục, đặt tên một chàng trai và tất cả tin nhắn của chàng trai ấy cô đều lưu ở đấy.



- Nhưng thật là buồn, cô chỉ yêu mà không dám nói. Bởi cô sợ trái tim cô một lần nữa sẽ đau và cô sẽ phải khóc thật nhiều…



- Bỗng dưng sáng sớm hôm nay, cô ấy đã xóa tất cả tin nhắn và xóa luôn thư mục đó. Có lẽ cô đã bỏ cuộc. Mà cũng có lẽ cô đang cố gắng để quên đi chàng trai đó. Vì có lần tôi nghe cô chủ nói, anh ấy như một con ngựa bất kham, làm sao ở bên anh ấy mà không khỏi bị tổn thương…



Tia Nắng Xanh gật gù ra vẻ như hiểu được một cái gì đó đã thấu đáu và tường tận. Nó bay lên và đáp thật nhẹ xuống màn hình điện thoại di động. Và rồi nó nói thật to và rõ ràng:



- Anh điện thoại di động ơi. Anh hãy phục hồi lại những gì cô chủ của anh vừa xóa đi. Để cô ấy cảm thấy tình yêu luôn mang điều kỳ diệu của riêng nó.



Chiếc điện thoại run lên khe khẽ. Nó mỉm cười và restore tất cả những gì đã xóa sáng nay. Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào. Cô tiến đến bàn làm việc, cầm chiếc điện thoại lên và cô mỉm cười thật tươi…



- May mà mình chưa xóa, không thì lại tiếc hùi hụi cho mà coi.



Tia Nắng Xanh nhảy lên cửa sổ và ngoáy đầu lại, khẻ chào các cư dân trong căn phòng bé nhỏ. Trong đầu nó đang nghĩ đến con đường mà nó sẽ đi để tìm chàng trai mà cô gái kia đã thầm yêu, nó sẽ nói cho chàng trai đó nghe tất cả những gì nó biết, để chàng trai hiểu rằng: “anh là người có thể làm trái tim của một người đã từng bị tổn thương trở lại nguyên vẹn như ban đầu”.



(Viết trong đêm chủ nhật, 08. 04. 2007, sau chuyến đi Phú Yên – Mằng Lăng. Viết vì muốn tự động viên cho chính mình).
Nguồn Internet

Con rối muốn làm người

Ngày nảy ngày nay tại một thành phố xinh đẹp, có một con rối tóc dài mượt như nhung, đôi mắt to tròn, cái miệng dễ thương luôn cười rất xinh xắn. Con rối xinh xắn đó tên là ... À, mà không biết cũng được, đâu có gì quan trọng đâu. 


Con rối đi theo đoàn rối biểu diễn ở khắp nơi. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt. 



Một hôm, con rối nằm mơ thấy một vị thần nói với nó rằng: 



"Này con rối, con đã sống rất tốt trên đời, con có thể trở thành ngừơi đấy, con có muốn làm người không?"



Con rối trả lời: 



- Con muốn làm người. 



"Vậy thì con hãy để ngừơi ta gọi tên thật của con, tên con là ... Đó là một cái tên mà rất nhiều người cho là xấu xí, nhưng chỉ cần người khác gọi tên con và yêu thương cái tên đó thì con sẽ trở thành người" 



Con rối trả lời : 



- Nhưng cái tên đó làm sao người ta chịu gọi tên con ? Sao ngài không cho con một cái tên khác ? 



Vị thần trả lời "Tên con do số phận đặt, không phải ta". Nói rồi, Ngài biến mất. 



Năm này qua năm khác, con rối cười, con rối khóc, con rối cử động dưới những sợi dây. Con rối kết bạn với những con rối khác và những con người, thân có, sơ giao có, nhưng cũng không ai biết đến tên thật của nó. Nhưng con rối luôn muốn làm người. 



Đến một ngày, con rối quyết định nói cho người ta nghe tên của mình. Con rối đến bên cô bé bán kem - bạn thân của con rối hơn một năm qua và nói rằng: 



- Cô bé bán kem ơi, tôi đã chơi với cô hơn một năm rồi, nhưng cô chưa bao giờ biết đến tên thật của tôi. Bây giờ tôi muốn cô biết. 



Cô bé bán kem dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời: 



- Bạn rối hãy nói cho tôi nghe tên của bạn đi. Tôi là bạn thân của bạn, tôi muốn biết tên của bạn. 



- Nhưng tên của tôi có thể cô bé sẽ thấy xấu lắm... 



- Có gì đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao? Bạn cứ nói đi, đừng ngại... 



Con rối chăm chú nhìn cô bé, rồi khẽ ghé miệng sát vào: 



- Tên tôi là... 



- Aaaaaaaaaaaaaaaa... - Cô bé bán kem hoảng hốt, khuôn mặt xanh xao và bất thần. 



Rồi cô bé bán kem xa dần, xa dần, không còn nói chuyện với con rối nữa. Cô bé bán kem xem con rối như là quái vật. Con rối buồn... buồn lắm. Nhưng con rối không bỏ cuộc vì nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có ngừơi yêu thương nó và cái tên ấy. Nó muốn được làm người. 



Một ngày kia, con rối đến bên người chăn bò - bạn thân của con rối đã năm năm và nói rằng: 



- Anh chăn bò ơi, tôi và anh đã làm bạn năm năm rồi nhưng chưa bao giờ anh biết đến tên thật của tôi. Tôi muốn nói cho anh nghe vì tôi muốn có người gọi tên tôi. 



Người chăn bỏ dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời: 



- Bạn hãy nói đi. Tôi là bạn của bạn, tôi muốn biết tên thật của bạn lắm. 



- Nhưng tên của tôi có thể anh sẽ thấy xấu lắm... 



- Có gì đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao ? Bạn cứ nói đi, đừng ngại... 



Con rối chăm chú nhìn người chăn bò, rồi khẽ ghé miệng sát vào:



- Tên tôi là... 



Ngừơi chăn bò cũng ít nói chuyện dần, rồi xa dần, xa dần con rối. Người chăn bò xem con rối như là quái vật. Con rối buồn... buồn lắm. 



Bạn bè của con rối bảo "Mày đừng nói cho người ta biết tên thật nữa, người ta rồi sẽ bỏ rơi mày, khinh miệt mày như chúng tao mà thôi". Một con rối khác nói "Mày không thể làm người được đâu". Nhưng con rối không bỏ cuộc vì nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có người yêu thương nó ngay cả khi biết đựơc cái tên. Nó muốn được làm người. 



Con rối đến bên người cha đã tạo ra nó và nói rằng: 



- Cha ơi, cha đã tạo ra tôi, cha đã cho tôi hình hài này, vóc dáng này, từ con mắt đến bàn tay. Cha đã nuôi tôi, đã cho tôi những vai diễn. Tôi cám ơn cha nhiều lắm. Tôi yêu cha nhiều lắm. Tôi muốn nói cho cha nghe tên thật của mình. 



Người tạo ra con rối ngạc nhiên và bảo: 



- Tên thật? Không phải ta đã đặt cho con một cái tên sao? Tên của con là ... 



Con rối lắc đầu: 



- Không phải đâu cha ơi! Đó là tên cha đặt, còn tên mà số phận đặt cho tôi không phải như thế. 



Người tạo ra con rối nheo mắt suy nghĩ rồi ôm lấy con rối vào lòng: 



- Thế tên thật mà số phận đã đặt cho con là gì, con của ta? 



- Nhưng tên của tôi có thể cha sẽ thấy xấu lắm... 



- Dù xấu như thế nào đi nữa thì con vẫn là con của ta, ta là người đã sinh ra con, cho dù tất cả mọi người có bỏ rơi con thì ta vẫn còn đó. 



Con rối chăm chú nhìn người đã tạo ra nó, rồi khẽ ghé miệng sát vào: 



- Tên của tôi là ... 



Người tạo ra con rối lên tim và ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau khi được người ta cấp cứu và dưỡng bệnh một thời gian, ông dù rất yêu thương và rất nhớ con rối nhưng cũng không bao giờ muốn gặp nó, không bao giờ muốn nó bước chân vào nhà ông nữa. Ông không thể chấp nhận mình đã tạo ra một con rối như thế này. Ông xem con rối như một quái vật. 



Con rối buồn lắm... 



... và nó ra đi. 



Con rối vẫn đi, nó cùng với những con rối khác diễn những vở diễn vĩ đại của cuộc đời. Nó đi rất nhiều nơi. Nó có rất nhiều tiền. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt nhưng mà có ai biết đến tên của nó đâu. Và nó cũng không muốn người ta biết đến cái tên của nó nữa... một cái tên ai cũng cho là xấu xí. 



Con rối vẫn cười bằng gương mặt người ta đã vẽ cho mình, vẫn diễn bằng những kịch bản mà người ta giao cho nó, nói những câu người ta thích nghe, làm những thứ người ta thích nhìn. Đôi khi nó cũng tự viết kịch bản cho mình nhưng đó là những kịch bản trong im lặng. 



Ngày nảy ngày nay có một con rối, con rối có tên là ..... và mấy chục năm sống trên đời vẫn không ai gọi tên nó. 


o O o

Lời của người viết:


Có một bộ truyện tranh mang tên Monster kể về một con quái vật không tên. Con rối trong câu chuyện cổ tích này có tên, nó tên là ... - à, mà thôi, biết cũng có làm được gì đâu vì bạn sẽ không gọi tên nó. Con rối rất dễ thương, nó dù không được làm người nhưng mãi mãi sẽ không bị biến thành quái vật. 

Có nhiều bạn đọc xong câu chuyện sẽ biết đựơc tên thật của con rối, vậy thì bạn đừng nói cho người khác nghe nhé, vì con rối không muốn bị xem là quái vật. Nó là một con rối rất dễ thương.

Cát Phượng Nguyễn Phước

Cổ tích về sự chia xa


Viết tặng bạn tôi - một đường thẳng song song -


Ở một miền xa xôi nào đó rất khó tìm và ít ai biết đến, có hai người bạn chơi thân với nhau. Một người có tên là Tạm Biệt, người kia có tên là Vĩnh Biệt. Họ là một đôi thân lắm, lúc nào cũng có nhau. 

Hồi còn nhỏ, khi Tạm Biệt hãy còn bé xí xí, loắt choắt chập chững vào lớp Một, cô giáo xếp Tạm Biệt ngồi kế bạn Vĩnh Biệt. Từ lúc đó hai đứa là đôi bạn thân của nhau. 

Tạm Biệt và Vĩnh Biệt là hai đứa trẻ hiếu động lắm, lúc nào cũng leo trèo nhảy nhót, nghịch cái này cái kia. Có lần vào năm học lớp Năm, cả hai tập tành chạy xe đạp. Lúc đó, Tạm Biệt bị ngã hoài hoài nhưng cuối cùng cũng làm chủ được chiếc xe và dông thẳng ra bãi cỏ sau nhà rồi đạp lòng vòng khắp nơi trong sự ganh tỵ của Vĩnh Biệt. Sao mà hổng ganh tỵ được chớ, hai đứa cùng bằng tuổi, cùng tập một lượt như nhau mà nó được, mình hổng được, tức lắm chứ bộ. Sau hôm ấy, Vĩnh Biệt cố gắng tập chạy xe đạp cho bằng được, ban đầu thì không dám chạy một mình nên nhờ Tạm Biệt giúp. Rõ ràng là Tạm Biệt vẫn còn vịn sau yên xe cho Vĩnh Biệt chạy thế mà hổng biết sao Vĩnh Biệt bị ngã. Cú ngã ấy làm Tạm Biệt nhớ hoài, nhớ hoài luôn. 

Khi Vĩnh Biệt ngã, toàn thân Vĩnh Biệt nằm xuống đất còn đầu gối thì xướt vaò cục đá và chảy máu. Đáng lẽ ra chảy một chút là hết, nhưng đằng này máu cứ chảy hoài chảy mãi. Mặt của Tạm Biệt xanh lè lè, mặt của Vĩnh Biệt lúc ấy thì trắng bợt lại. Hai đứa sợ quá chừng chừng luôn. 

Từ sau bữa đó, mẹ của Vĩnh Biệt trách Tạm Biệt hoài hà. Ban đầu là mắng vì để Vĩnh Biệt ngã, riết rồi hổng biết sao mà thành ra hổng ưa Tạm Biệt, lâu dần ngăn cấm hai đứa trẻ chơi chung với nhau luôn. Mà Tạm Biệt thấy mình đâu có lỗi gì lớn lao ngoài chuyện “hổng may” để Vĩnh Biệt té đâu chớ. Hổng may chớ bộ Tạm Biệt muốn đâu. Thấy bạn đau, Tạm Biệt cũng xót xa lắm mờ. Thế mới tội nghiệp cho hai nhóc nhỏ làm sao! Nào tới giờ vẫn đang thân thiết, ngã có một xí xí thành ra không được chơi chung. Mà ngộ, hễ cái gì mà bị cấm là người ta lại hay… lén làm. Càng cấm hông cho hai đứa chơi chung thì chúng càng len lén chơi với nhau. Mà cấm sao được khi hai đứa chung lớp nè, ngồi chung bàn nè, học chung trường nè, cùng chung đường về nữa chớ! Càng lúc chúng càng thân hơn nữa kìa. 

Gia đình vẫn hỏng cho Vĩnh Biệt và Tạm Biệt chơi với nhau, nói rằng bạn mình để cho mình bị ngã chảy máu là bạn không có tốt đâu. Vĩnh Biệt nghe thế buồn lòng ghê gớm, thương Tạm Biệt gì đâu. Nghĩ mình trong nhà nhỏ nhất nên cũng chẳng dám thanh minh hay giải thích gì hết trơn. Vĩnh Biệt ghi trong Nhật kí lớp 5 của ngày cuối cùng đi học rằng: ":( Mình là đứa trẻ hèn nhát khi không dám bênh vực Tạm Biệt trước mặt mẹ mình". (Mà sau này nghe Vĩnh Biệt nói Tạm Biệt mới biết chớ cuốn nhật kí lớp cô chủ nhiệm giữ nên chẳng nhóc nào xem được lời cuối của mình hết trơn!). 

Mùa hè năm chuẩn bị lên cấp II, hai đứa vẫn còn len lén đi chơi chung. Cả hai đứa đều nghĩ, lên cấp 2 thế nào chúng ta cũng học chung nữa cho coi! Mà vậy thì thích thật! Ấy nhưng, tới ngày khai giảng cả hai ngẩn ngơ buồn khi học khác lớp nhau. Ừ thì khác lớp cũng chẳng sao, thế mà còn khác buổi nữa chứ! Chán ghê!

Hai nhóc, mỗi nhóc mỗi lớp, có bạn bè riêng. Cả hai ít có cơ hội gặp nhau, ít nói chuyện luôn chớ nói chi là đi chơi chung. Nhưng mà hai đứa cứ tiếp tục giữ liên hệ với nhau bằng những lần lén mẹ Vĩnh Biệt leo qua sân thưọng nhà của nhau để chuyện trò thâu đêm. Cứ vậy, nhưng rồi có mấy lần, hổng biết sao mà Tạm Biệt thấy Vĩnh Biệt là lạ, thấy Vĩnh Biệt như càng ngày càng ốm đi và yếu ớt làm sao ấy. Rồi, Vĩnh Biệt nói Vĩnh Biệt bị bệnh. Biết là bị bệnh đấy nhưng bệnh gì thì Tạm Biệt còn nhỏ quá nên không hiểu. Một hôm, cuối năm cấp 2, Vĩnh Biệt nói với Tạm Biệt là sẽ đi xa lắm để chữa bệnh. Khi ấy Tạm Biệt mới biết là Vĩnh Biệt bệnh, khó chữa lắm. (Chỉ biết vậy thôi à, chớ cũng hổng biết bệnh gì, vô tâm thấy sợ luôn!) 

Hai đứa nhỏ bây giờ thì nhìn nhau mà khóc, kế bên nhà nhau nè, giờ dọn đi đâu không chịu nói chính xác để người ta viết thư. Cứ úp úp mở mở, cứ bảo là xa lắm. Xa lắm là chỗ nào, để người ta biết với chứ, sao không nói rõ ra cho rồi! Tạm Biệt vừa khóc vừa trách, còn Vĩnh Biệt cũng khóc rấm rứt. Mà chẳng lẽ ngồi khóc hoài, Vĩnh Biệt hứa sẽ luôn viết thư cho Tạm Biệt, hay khi nào rảnh thì sẽ về thăm. Tạm Biệt cũng nín khóc và bằng lòng vơí lời hứa như thế. 

Ngày Vĩnh Biệt đi, Tạm Biệt không có nói lời nào hết. Mẹ Vĩnh Biệt đứng kế bên mà, thử nói mà xem, bị liếc một cái là tự ái khóc liền cho coi. Vậy là đành ngậm ngùi tựa cửa mà tiễn bạn của mình (Sao mà thương hai đứa tụi nó quá đi!).

Thời gian trôi mải miết, thời gian lớn dần bằng những tấm thiệp hằng năm Vĩnh Biệt vẫn gửi. Bọn trẻ vẫn là bạn sau từng đó thời gian, dù rằng hai đứa cách nhau xa lắc xa lơ à, dù rằng lớn lên hết rồi, nếu giờ mà gặp nhau chưa chắc có còn nói chuyện được nhiều với nhau như hồi… con nít hông nữa. Vậy đó, nhưng mà bảo đảm là đứa này vẫn nhớ đứa kia, trong đứa này có đưa kia. Chứ sao hông được, bạn mà. 

Vĩnh Biệt nói chớ, sẽ có ngày nào đó hai đứa gặp nhau thôi. Ngày đó sẽ là một ngày nắng ấm áp nào đó. Vô tình lắm nha, Tạm Biệt đang đi lững thững trên bãi cát ngắm biển thì gặp Vĩnh Biệt... Cả hai hổng có nói gì hết, cũng chẳng có ôm nhau, chẳng khóc mà chỉ cười thôi! Cười không nhiều nhưng nụ cười thì đọng mãi trong trí nhớ luôn à nghen. Nhưng rồi, chưa có kịp mừng gặp lại thì Vĩnh Biệt nói rằng Vĩnh Biệt lại sắp đi xa, lần này là đi du lịch cho biết đây đó. Tạm Biệt nói chớ mới gặp mà xa thì chán ghê lắm à nha. Nhưng biết làm sao bây giờ, hai đứa mới đưa mail address cho nhau. Nhắn vậy nè, giờ lớn rồi, cũng biết này biết nọ, rảnh nhiều thì chat, rảnh ít thì gửi mail nghe chưa. Hổng quên nhau à nghen, bạn mà.

Thời gian lại tiếp tục trôi qua, trôi bằng lãng quên trong cả hai đứa. Vẫn mail cho nhau, Tạm Biệt vẫn gửi mấy cái card chúc mừng đó thôi, nhưng còn Vĩnh Biệt thì biến đâu mất tiêu…

o O o

Rồi một ngày kia, ngoài trời mưa tầm tã, Tạm Biệt nhận được một cái mail và đi gặp anh của Vĩnh Biệt! Họ trao đổi nhiều thứ, nói chuyện quá chừng (dù gì cũng là hàng xóm với nhau mà) và chẳng hiểu anh Vĩnh Biệt nói gì mà Tạm Biệt khóc quá trời! Đứng từ xa nhìn qua cửa kiếng tiệm cà phê mà thấy Tạm Biệt khóc nhiều như mưa bên ngoài vậy đó.

Ngày sau, Tạm Biệt đến thăm Vĩnh Biệt, hai đứa ngồi trên ghế đá góc vườn mà chẳng nói gì ráo. Một hồi lâu sau, Vĩnh Biệt mới thì thầm:

- Chẳng ai tin chúng ta có một tình bạn. Cả hai khác nhau quá trời, đúng không? 

Tạm Biệt không nói gì, Vĩnh Biệt tiếp:

- Ngày nào đó gần thôi, chúng ta sẽ là hai thế giới khác biệt! Muốn chào một lời chào cho một lần nữa chẳng thề gặp nhau sao mà khó quá! Đừng buồn khi phải chia xa với Vĩnh Biệt nghen! 

Tạm Biệt nghẹn giọng:

- Sao nói thế? Chẳng có gì là chia xa mãi mãi đâu mà… Mình chỉ tạm biệt nhau thôi, rồi còn gặp lại mà.

Vĩnh Biệt chen ngang:

- Vĩnh Biệt có nghĩa là mãi mãi mà. Tạm Biệt thì là tạm thời chia xa. 

Tạm Biệt cãi:

- Không phải! 

Vĩnh Biệt buồn bã :

- Nhưng mà đó là sự thật. Ước gì chỉ là tạm biệt mà không là vĩnh biệt!

Tạm Biệt nói:

- Chúng ta chỉ tạm biệt khi chúng ta muốn mà thôi.

Vĩnh Biệt triết lí:

- Mà sao phải là tạm biệt mà không là hẹn gặp nhé ngày mai! 

Lần này cả hai cùng khóc. Sau buổi nói chuyện vẩn vơ ấy, Tạm Biệt không còn gặp Vĩnh Biệt thêm lần nào nữa. Đôi lần Tạm Biệt cố tình đi ngang căn nhà có Vĩnh Biệt ở chỉ để tìm kiếm gì đó quen quen, nhưng mà đâu có thấy đâu, chỉ biết là buồn thôi. Sau rồi, Tạm Biệt cũng bỏ luôn không đi ngang nữa.

Tạm Biệt biết rằng, họ là hai thế giới, hai định nghĩa cho một sự chia xa và họ minh chứng cho một tình bạn không trọn vẹn! Không trọn vẹn theo một nghĩa đen thui nào đó…

o O o

Nhưng mà đó là ở cái miền xa xôi nào đó, còn ở miền của chúng ta, chúng ta vẫn hay nhớ đến Tạm Biệt mỗi khi chúng ta chia xa với một ai đó trong thời gian ngắn thôi. Còn với Vĩnh Biệt, chúng ta dùng trong chia xa mãi mãi. Sao chúng ta lại Tạm Biệt và Vĩnh Biệt mà không là hẹn gặp nhé ngày mai! Gặp nhé vào ngày mai!

Hẹn gặp nhé vào ngày mai!

Một ngày mai nào đó sẽ tới thôi, tại sao không chứ? Là bạn kia mà.


Hạnh Nguyễn