Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Bản án tình yêu - Kì 2

Như sờ tay vào chỗ nụ cười tươi rói của Vũ, thấy xót xa. Lần đầu tiên cô cảm nhận được đã cách xa Vũ lâu đến thế, lâu đến độ tưởng chừng như đã kéo dài cả một nửa đời người...

Kỳ II: Những gì tận mắt nhìn thấy lại vốn không phải là sự thật

Như tìm đến bác sĩ của trường để xác nhận tình trạng bệnh của Vũ trước khi cậu tự tử. Bản giám định pháp y dường như trùng khớp với hồ sơ bệnh án mà bác sĩ cung cấp.

- Tuy nhiên, có một chuyện như thế này. Vào đúng lúc Vũ được chẩn đoán là mắc chứng hoang tưởng do dùng ma túy và được phác thảo biểu đồ điều trị, có một cậu bạn đã đến đây và hỏi rất kỹ về triệu chứng của căn bệnh.
Bản án tình yêu - Kì 2
- Bác sĩ còn nhớ bộ dạng anh ta thế nào không?

- Tôi không rõ nữa, anh ta hơi cao, khuôn mặt sắc cạnh, và là người Trung Quốc thì phải. Anh ta nói là bạn thân ở cùng phòng ký túc xá của bệnh nhân.

- Vậy anh ta có yêu cầu gì không, thưa bác sĩ?

- Anh ta có trao đổi với tôi một vài điểm trong bệnh tình của bệnh nhân, sau đó anh ta hỏi về tác dụng phụ của thuốc, còn đề cập đến chuyện sử dụng quá liều nữa, tôi cũng đã dặn dò anh ta kỹ rồi, tuyệt đối không được tăng liều thuốc, anh ta cũng đã khẳng định với tôi và rồi ra về.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ, nếu có điều gì muốn hỏi, tôi sẽ trực tiếp đến gặp bác sĩ!

Dáng người hơi cao, khuôn mặt sắc cạnh, và là người Trung Quốc, lại biết bệnh tình của Vũ, chắc chắn chỉ có Lâm Chính. Tại sao cậu ta lại phải tò mò về chuyện Vũ bị bệnh tâm lý mà tìm đến tận đây? Và tại sao cậu ta lại hỏi cặn kẽ cả chuyện sử dụng thuốc quá liều? Cậu ta muốn làm gì và mục đích là gì?

Như nhớ về hành động kỳ lạ hôm qua của Lâm Chính, nhớ về cuốn sách đã bị giật lại vội vàng ngày hôm qua. Chắc chắn cuốn sách có cái gì đó mà Lâm Chính không muốn cô nhìn thấy, chắc chắn sự xuất hiện của cô ở đây không được anh ta chào đón.
***
- Ý cậu là, cậu đang nghi ngờ Lâm Chính đã đầu độc cho Vũ uống quá liều thuốc an thần?

An nhíu mày, đứng dậy rót một cốc nước lạnh. Tay cô hơi run nên nước bị sánh ra ngoài. Uống một hơi hết cạn cốc nước, An ngước đôi mắt lạnh băng mà hoảng loạn lên nhìn Như.

- Tất cả mới chỉ là phỏng đoán, đương nhiên tôi dựa vào những gì bác sĩ nói, và cả những gì tôi đã thẩm định qua. Kể cả cậu ta không đầu độc Vũ, nhưng cậu ta rất đáng nghi. 

- Tại sao cậu nói hết điều này với tôi? Cậu tin tôi?

- Phải, vì cậu đã nói rằng, tất cả những gì tôi đang biết là giả, sự thật còn khủng khiếp hơn. Tôi chắc chắn là cậu phải biết điểm gì mấu chốt nên mới có thể nói như vậy.

-…

- Hy vọng cậu giúp tôi! Cậu đã từng yêu Vũ một thời gian, hãy giúp tôi và coi đây là điều cuối cùng cậu làm cho cậu ấy.

An im lặng, và trong đôi mắt như chứa một màng mỏng hơi lạnh của gió tuyết có hơi xao động. Đôi lông mi cong vút chớp chớp không theo nhịp. Lần đầu tiên Như thấy, An là một cô gái đẹp như vậy. Một vẻ đẹp phải cần thời gian để nhìn ngắm thật kỹ mới có thể nhận ra. Thời gian trôi qua trong tiếng máy sưởi phát ra âm thanh của động cơ rò rè, thời gian đủ để Như mặc định rằng An sẽ không trả lời. Nhưng, đúng lúc Như định đứng lên ra về thì nghe thấy tiếng của An, chẳng khác nào vọng lại từ đầu chiều gió.

- Tôi nghĩ, tôi nên đưa cho cậu cái này!

An bước đến bên chiếc bàn đựng sách, khẽ khàng kéo ngăn tủ để lấy ra một phong thư. Vẻ mặt của cô đã trở lại như trước, nhưng vẫn còn đọng lại nét mệt mỏi. 

- Đây là bức thư Lâm Chính đã từng gửi cho tôi, một thời gian trước khi Vũ đột nhiên mắc chứng hoang tưởng, lúc đó tôi và Vũ mới yêu nhau chưa được một tháng.

An mở bức thư ra đọc, trong đó dường như là một Lâm Chính khác hẳn, một Lâm Chính không hề như vẻ ngoài khi đối diện với cô. Một Lâm Chính cũng dịu dàng biết bao, cũng đầy lòng yêu thương biết bao. Hóa ra, một người con trai chỉ trở nên sắt đá đối với người con gái anh ta không thích, còn những người anh ta thích, anh ta sẽ tự bộc lộ toàn bộ con người mình. Và cô gái ấy lại chính là An.

- Như vậy, Lâm Chính đã từng thích cô?

- Đúng! Nhưng tôi thì không thích anh ta, tôi đã yêu thầm Vũ trong suốt một thời gian kể từ lần đầu gặp cậu ấy!

- Vậy tại sao cô lại chia tay với Vũ?

- Tôi luôn có cảm giác không an toàn, trong mối quan hệ tình cảm của chúng tôi, tôi luôn nghĩ mình yêu nhiều hơn, còn anh ấy thì với tôi lúc nóng lúc lạnh. Thật sự tôi không hiểu vì lý do gì mà Vũ lại chấp nhận tình cảm của tôi.

- Vũ không phải là người không biết phân định rạch ròi tình cảm, nếu cậu ấy thích cô, cậu ấy sẽ chấp nhận mối quan hệ yêu đương với cô, còn nếu không, cô sẽ không thể trở thành bạn gái cậu ấy. 

- Hẳn là thế, cô vừa thông minh vừa thấu đáo, thảo nào Vũ lại dành tình cảm đặc biệt với cô như vậy. Còn tôi, chỉ đem lại cho anh ấy cảm giác chán ghét!

- Tình thân bao giờ cũng dễ nói hơn tình yêu. Tôi và cậu ấy gần như là người thân của nhau rồi.

- Có nhiều chuyện không đơn giản như cô nhìn thấy đâu. Thôi tôi mệt rồi, cô về trước đi, những gì cần nói tôi đã nói với cô, hy vọng sẽ giúp được cô!
Đã hơn một lần An nhắc với Như câu nói: Có nhiều chuyện vốn không đơn giản như cô nhìn thấy. Trong đầu Như cứ quanh quẩn câu nói đó, ý của cô bạn là gì? Hung thủ gián tiếp gây nên cái chết của Vũ chính là Lâm Chính ư? Anh ta vì yêu An nên đã đầu độc Vũ bằng thứ thuốc ma túy đáng sợ ấy, và để Vũ sử dụng thuốc an thần quá liều? 

Như day trán, bước nhanh về khu ký túc xá dành cho khách đến thăm sinh viên nghỉ lại. Vì đã trao đổi từ trước và nhờ cả sự trợ giúp của chị gái Vũ, cô được lưu lại trong một căn phòng nhỏ phía cuối hành lang giao với phòng tập piano. Lớp tuyết dày lưu lại dấu chân cô như in như tạc. Cô cảm thấy quá mệt mỏi với những suy đoán phức tạp như tung hỏa mù trong đầu. Cô có nên nghi ngờ Lâm Chính hay không? Anh ta thật sự là hung thủ hay không phải là hung thủ? Hoàn toàn có cơ sở cho động cơ đầu độc của anh ta. Nhưng, làm thế nào để chứng minh?

Một bóng đen vụt qua, bóng hình quen thuộc quay mặt về phía Như. Vì ngược phía ánh đèn nên cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu ấy. Mặc dù cố mở căng mắt cũng chỉ toàn bóng đen bao phủ. Vũ đã nói với cô cái gì đó, rồi từ từ lùi dần về phía bóng đêm đen đặc phía trước. Cô muốn chạy nhưng nhấc chân không nổi. Chỉ nhìn thấy nước mắt đầm đìa chảy xuống hòa lẫn với vũng máu dưới chân, làm thành một bức nền trắng xóa đỏ như bức tranh thêu. Lúc tưởng như sắp khuỵu ngã thì có một bàn tay đỡ lấy cô, rõ ràng là khuôn mặt Vũ, nhưng cậu ấy chỉ khóc. 

- Như, đừng tìm tớ nữa, về đi!

- Cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy, đừng tiếp tục ở đây nữa!

Tiếng cậu ấy như vọng đến từ một nơi nào đó xa xôi lắm, bị tiếng gió tuyết hút vào trong không gian và phả nhẹ về phía Như. Sau đó đột ngột là hình ảnh khuôn mặt sắc lẹm của Lâm Chính đập thẳng vào mắt. Và Vũ ngã xuống vùng tuyết nhuộm máu đỏ tươi. 

Bừng tỉnh trở dậy khỏi giấc mơ, Như sờ lên mặt, rõ ràng là cảm giác chân thật như thế. Sau bao nhiêu ngày từ khi Vũ ra đi, sau bao nhiêu lần cô cố giải tỏa sự dồn nén từ tảng đá cứ đè chìm nghỉm trước ngực, cuối cùng cô đã khóc được. Từng giọt từng giọt nước mắt như vỡ òa trào ra khỏi hốc mắt. Cô khóc trong sự lạc lõng đến tận cùng của trái tim mệt mỏi, khóc cho sự ra đi đơn độc vĩnh viễn của Vũ, và khóc cho tất cả những ẩn số mà cô cho dù cảm nhận được nhưng vẫn bất lực trước nó. 
***
- Cô đang nói, chính Lâm Chính là người đã có âm mưu đầu độc Vũ sao? Sao cô có thể khẳng định?

- Hiện em đang có một vài manh mối đã thu thập được trong những ngày ở đây, mong thầy hãy chiếu cố một lần, em mong mọi chuyện được sáng tỏ. Thầy không mong sẽ có thêm một vụ sinh viên bị đầu độc ngay trong trường chứ ạ? Chừng nào chuyện chưa sáng tỏ, em nghĩ, chừng ấy cái người thực hiện hành vi độc ác sẽ còn sống nhởn nhơ để tiếp tục nghĩ cách hại người khác, như Vũ!

- Được rồi, vậy cô định làm thế nào?

- Em muốn phối hợp cùng cảnh sát, đưa chuyện này ra ánh sáng, thưa thầy hiệu trưởng, em mong thầy tin em, và phối hợp với em!

- Cô muốn tôi giúp cô? Tôi có thể làm gì?

- Chỉ cần thầy …
***
Bảng tin trường đồng loạt dán thông báo về việc đã tìm ra một số chi tiết quan trọng trong vụ án mạng của du học sinh Việt Nam – Trần Quân Vũ. Cảnh sát cũng sẽ tham gia vào sau khi nhận được một số tài liệu và chứng cứ có liên quan. Vài ngày trôi qua, một vài sinh viên được triệu tập để hỏi về những nghi ngờ xoay quanh việc Vũ tự sát.

- Cậu nghi tôi là thủ phạm giết Vũ ư? Cậu bị điên rồi!

Mắt Lâm Chính đỏ ngầu, trong những tia vằn máu lộ rõ ánh nhìn đau đớn. Cậu ta lắc đầu, tiến dần về phía Như.

- Còn không phải cậu? Vậy cậu nói thử xem, ai đã gửi thư tình cho An? Ai đã đến bệnh viện hỏi thăm tình hình bệnh của Vũ và cả chuyện dùng thuốc quá liều? Và cuốn sách của Vũ, ngay hôm đầu tiên tôi đến cậu đã phải hoảng sợ giấu nó đi?

- Những việc đó nói lên rằng tôi muốn giết cậu ấy ư? Cậu đã nghe con bé An đó nói những gì rồi? Cơ bản những điều cô ta nói đều không thể tin được! – Vũ quát to, mắt cậu càng trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ!

- Có thể cậu thấy tôi còn chưa đủ chứng cứ để buộc tội cậu nên cậu còn nói cứng? Vừa rồi cảnh sát đã lục soát phòng cậu và phát hiện ra một lọ thuốc an thần cậu giấu đi rồi. Lọ thuốc an thần vừa khéo trùng khớp với nhãn hiệu thuốc an thần mà Vũ sử dụng để tự sát. Cậu nói xem, tại sao cậu có loại thuốc này?

- Tôi không có ý đồ gì với Vũ, đâu phải tôi có lọ thuốc an thần giống Vũ là có thể kết tội tôi đầu độc cậu ấy?

- Cộng thêm những chứng cứ tôi đã đưa cho cảnh sát, và lời khai của bác sĩ điều trị cho Vũ, cậu sẽ bị mời về đồn cảnh sát để điều tra, đến lúc đó sẽ rõ ràng cả thôi!

Sắc mặt Lâm Chính trắng bệch, môi anh ta mím chặt thành một đường, cả người anh ta tỏa ra hơi lạnh lẽo đến bức người. Anh ta xông tới gần sát mặt Như nhưng đó cũng là lúc hai đồng chí trong trang phục cảnh vệ có mặt kịp thời.

Ngày họ dẫn Lâm Chính đi, tuyết đã ngừng rơi trên khắp các nẻo đường của thủ đô Canberra, nước Úc lúc bấy giờ chẳng khác nào như cô gái nhỏ bỗng chốc từ từ lột xác khỏi vỏ bọc của chiếc kén để hóa thành một người con gái xinh đẹp. Như mặc một chiếc váy màu trắng có vạt xòe rộng làm nổi bật họa tiết thêu chìm hình hoa cẩm tú cầu. Cô đến phòng cậu, thu dọn lại đồ đạc mà cậu để lại. Chiếc vali nằm lặng im trong góc phòng, chiếc tủ quần áo dường như vẫn còn vương mùi của cậu, cả những bản vẽ còn dang dở được xếp gọn gàng vào trong hốc tủ. 

Thời gian chưa kịp chạm đến những gì còn sót lại của cậu, cũng như chừa một cơ hội để cho người ta thi thoảng phải nhớ đến cậu. Như thở dài rồi từ từ lấy xấp bản thảo của Vũ bỏ vào vali, giấy tờ trượt khỏi tay cô và vương vãi xuống nền đất. Một bức ảnh Vũ khoác vai Lâm Chính cười thật tươi lộ ra khỏi đống giấy tờ. 

Như sờ tay vào chỗ nụ cười tươi rói của Vũ, thấy xót xa. Lần đầu tiên cô cảm nhận được đã cách xa Vũ lâu đến thế, lâu đến độ tưởng chừng như đã kéo dài cả một nửa đời người, lâu đến độ cô cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn thành từng mảnh rồi lại đóng băng thành một khối. Mặt giấy hơi nhám, Như lật ra đằng sau, cô lặng người. Một dòng điện chạy từ não lên đến đỉnh đầu làm mọi dây thần kinh trong tích tắc trở nên tê liệt. Đằng sau tấm hình ấy, là nét chữ được viết rất cẩn thận.

- Vũ, tớ yêu cậu!

Ký tên: Lâm Chính, Canberra (Úc), 5/9/2012
Theo: Kenh14.vn

Blog Tinh Yeu |Blog Cam Xuc |Blog Cuoc Song |Blog Cam Xuc |Goc Yeu Thuong |Qua Tang Cuoc Song |Hat Giong Tam Hon |

______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

0 nhận xét:

Đăng nhận xét