Hôm nay trời lạnh quá bố ạ, tự nhiên con nhớ nhà mình, nhớ bố. Đi trên đường gió thổi táp vào mặt lạnh đến buốt cả người.
Lê Thu Hà
Con nhớ...
Mỗi lần ngồi sau xe bố, tấm lưng to như bầu trời của bố, bầu trời ấy che rét cho con, che mưa cho con, che cho con những cơn gió lạnh đầu mùa. Bầu trời ấy giấu cho con những giọt nước mắt, nụ cười, bầu trời ấy là nơi con lưu giữ cảm xúc thời đi học, cái thời học sinh đẹp nhất đời người.
Mùa đông thứ hai, con không còn cảm giác được che chở...Sáng nay đi học trời rét quá, con xuýt xoa trong bộ quần áo lùng thùng của mùa đông, trời trở gió thế thôi, mới hôm qua còn nóng lắm mà. Gió cứ đến bất chợt mà chẳng báo trước khiến người ta ngỡ ngàng. Sao kỳ lạ vậy bố nhỉ? Hôm trước đi học con thấy có một ông bố dắt tay con gái mình, hai bố con nói chuyện với nhau như hai người bạn... Con thầm ngưỡng mộ! Tuyệt thật bố ạ! Bố con mình thì không được như vậy rồi, vì cả bố cả con đều ít nói. Vì con là con gái nên chẳng mấy khi bộc lộ cảm xúc, chẳng mấy khi chia sẻ. Và vì con là con gái của bố nên đều "lạnh lùng" và khó tính như nhau, như mẹ vẫn nói, bố nhỉ?
Trời Hà Nội trở rét, cái rét ngọt đầu mùa. Thu còn chần chừ, vấn vương trong hương hoa sữa nồng nàn thơm ngát, trong màu nắng vàng tươi như mật ngọt. Đông ngập ngừng với những cơn gió mùa đông bắc đầu tiên, lẫn vào làn người tấp nập nơi phố phường. Mưa lá bay đầy trời, kéo theo cái lạnh của khoảnh khắc giao mùa, vừa đủ cho những đôi tay nắm chặt nhau hơn, cho những bờ vai thêm ấm áp. Vừa đủ như được một chút gì và cũng như vừa đủ để mất một chút gì. Không rõ ràng nhưng con không thích mùa đông! Vì mỗi khi đông đến... con lại nhớ nhà.
Con nhớ mỗi buổi sáng co ro trong chiếc chăn to sụ ấm áp, con nhớ đôi bàn tay ấm áp của mẹ mỗi khi chạm vào má con, con nhớ chậu nước nóng mẹ chuẩn bị sẵn cho con rửa mặt, con nhớ chiếc găng tay bố đeo cho mỗi khi nhìn thấy bàn tay nổi gân xanh vì lạnh của con, vì con chúa ghét đeo găng do tay con chảy mồ hôi nhiều lắm, nhưng cảm giác đó, thân thương đến kì lạ... Con nhớ những bữa cơm cả nhà quây quầy bên mâm cơm nghi ngút khói xuýt xoa, những bữa cơm gia đình có bố có mẹ có chị có con và tràn ngập yêu thương!
Và con nhớ... tấm lưng to như bầu trời của bố mỗi khi chở con đi học. Mỗi khi trời mưa, con chui tọt vào tấm áo mưa rộng thùng thình bố mặc, chẳng phải ngắm nhìn bầu trời nào nữa, vì bầu trời của con đã quá rộng lớn rồi!
Con nhớ... Nhớ nhiều lắm... mỗi khi con thấy lạnh... một mình! Trống vắng vô cùng! Thèm một cái tựa vai, thèm một cái nắm tay, thèm một cái ôm thật chặt... nhưng tất cả những thứ ấy có sánh được bầu trời của con không?
Một mùa đông nữa lại đến...Mùa đông này chị đi lấy chồng.Con lại một mình, cho dù hai chị em chỉ cách nhau vài chục km nhưng khoảng cách nào có thể san lấp được. Cứ gần gần mà hóa ra lại xa quá!
Háo hức hay là thấy trống vắng hả bố? Con phải tập quen dần với những điều đó đúng không ạ? Cho đến khi con có một bờ vai, không phải là bố, không phải là mẹ, không phải là chị! Con phải tự lập, tạo cho mình những thói quen không có người thân bên cạnh.
Con chưa bao giờ phải cố gắng làm điều đó cho đến bây giờ, nhưng bố cứ tin là con gái bố sẽ mạnh mẽ vượt qua những ngày đông giá rét mà không ai bên cạnh bố nhé!Sắp rồi...
Một ngày nào đó con sẽ trở về với bầu trời của con.Mùa đông Hà Nôi, lạnh lẽo... cứ vẩn vơ với gió với lá, mơ màng, cái lạnh ngọt ngào vương vấn chút hơi thở của thu.
Con nhớ!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét