Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Chưa bao giờ anh hết yêu em

Blog Radio - Chuyển thể từ truyện ngắn "Rạp chiếu phim" - tác giả Thuy Nguyen nick name Akaiaki 
Anh chưa bao giờ hết yêu em!
Jandi gọi đó là định mệnh.
Vì suốt từ khi cô bắt đầu mê mẩn rạp chiếu phim, chưa bao giờ jandi đi xem mà không có đám bạn nhí nhố của cô đi cùng. Bao giờ cũng vậy, một lũ ồn ào, vừa đi vừa nói chuyện, cãi nhau chí chóe khiến người nào khó tính đi qua đều ngoái lại nhìn với ánh mắt tỏ vẻ khó chịu, kẻ rộng lượng chỉ lắc đầu, kiểu như đúng là tuổi trẻ, cuộc sống chỉ toàn những điều thú vị... Mặc dù lúc đó Jandi thấy mình không còn trẻ. Cô đã bước qua tuổi 20, đã tạm biệt những năm tháng miệt mài với sách vở và bắt đầu sống cuộc sống tự lập thực sự về mọi mặt.
Nhưng lần này, Jandi đi một mình.


Cô không nhớ rõ lý do nào khiến cô bỗng dưng muốn tách đám bạn ồn ã đó ra một ngày để vùi mình 2 tiếng trong rạp, trong một ngày khá đặc biệt, ngày cô tròn 22 tuổi. Chỉ là cảm giác lạ lùng, muốn trải qua sinh nhật một mình, không muốn ai bên cạnh.. ....
Trên trời, từng đám mây đen vần vũ kéo đến.... Dưới mặt đất, gió hất tung đám lá vàng và bụi đường của những công trình đang xây dựng dở bên cạnh nhà cô khiến không gian trở nên vô cùng ngột ngạt.
Trong cảnh tượng như thế, những tưởng ở nhà, lướt net và chát chít với đám bạn là lựa chọn hợp lý hơn cả thì cô vẫn quyết định gọi cho mình một chiếc taxi và lao đến thẳng rạp chiếu.
Lướt nhanh lịch chiếu phim đang hiện lên trên bảng điện tử, cô chọn một bộ phim tình cảm hài lãng mạn. Bình thường, cô luôn gạt thể loại phim tình cảm với những tình tiết chậm chạp, và chắc chắn cũng không thiếu phân cảnh sướt mướt ra khỏi lựa chọn của mình. Nhưng chẳng hiểu sao, từ cái lý do cô đi xem một mình, cho đến lý do cô quyết định chọn bộ phim chẳng ăn nhập gì với tính cách của mình, cũng đã có gì đó rất không bình thường với một người như Jandi.
Rạp chiếu thưa người. Có lẽ cũng bởi vì bộ phim cô chọn không phải là “hot” và cũng bởi cái thời tiết quỷ quái ngoài kia khiến nhiều người thích ở trong nhà ấm cúng và sạch sẽ hơn là lao ra đường như cô.
Phim bắt đầu chiếu được 5 phút. Một bóng người lướt nhẹ đến gần cô. Cô nghe thấy giọng một chàng trai rất nhẹ nhàng vang lên bên cạnh: “xin lỗi, cho mình đi nhờ, ghế mình kế bên”
Cô ngồi thu lại, hai chân ép sát vào ghế nhường lối cho anh chàng đến muộn bước qua.
Wow, cao quá, ấn tượng đầu tiên về Anh trong Jandi là như thế.
Anh chàng ngồi xuống kế bên, không quên quay sang cảm ơn Jandi một tiếng rất nhỏ, đủ để cô nghe thấy: Không hiểu sao, Jandi lại quay sang mỉm cười và đáp lại một cách nhẹ nhàng: Không có gì ạ!
Hình như anh cũng đi một mình như cô. Vì rằng lúc này ghế kế bên cạnh anh nữa đã có một đôi khác ngồi trước cả khi Jandi vào. Hơi ngạc nhiên, vì hầu như chẳng mấy ai đi xem phim một mình. Nhưng rồi ngẫm ra, chắc anh cũng như cô. Cứ tò mò như thế thì hết ngày.
Bộ phim không nhàm chán như cô tưởng tượng. Rất nhiều đoạn hài hước khiến cả rạp cười ồ lên. Anh và cô cũng vậy, từ hai kẻ xa lạ, những tiếng cười đã khiến họ xích lại gần nhau hơn. Thi thoảng cả hai lại cùng bình luận nho nhỏ về một cảnh thú vị trong phim. Cô mặc nhiên, không có cảm giác anh là kẻ xa lạ. Và anh cũng vậy. Cứ như thể hai người đã quen biết nhau từ trước.
Kết thúc phim. Cả hai đứng dậy ra về. Một cảm giác lưu luyến khiến cô và anh chần chừ cứ đứng rồi lại ngồi. Dù sao, đám khán giả đang ùn ra vây kín cửa ra vào cũng là lý do khiến cô chưa thể đi ngay được. Nhưng rõ ràng, ở đó có 50% lý do là vì anh.
Anh cũng vậy. Thoáng bối rối khi đám khán giả đã rời rạp chiếu gần hết, và anh thì lại muốn lưu lại lâu hơn hình ảnh của cô lúc này: Một cô gái bé nhỏ, chiếc váy màu xanh dịu dàng đang ngồi kế bên anh, đôi mắt mở to với hàng mi cong vút, chẳng phải do mascara như hàng tá cô gái anh gặp khác, đang hướng nhìn ra ngoài cửa....Trong phút chốc, anh cảm giác thời gian như dừng lại....
Lấy hết can đảm, anh nhã nhặn hỏi xin cô số điện thoại...
Thoáng chút bối rối, dù rằng cũng muốn đưa cho anh tấm name card mà công ty vừa làm cho nhân viên mới vào, nhưng khá hiểu những rắc rối phiền toái không đáng có nếu anh cũng giống như rất nhiều gã trai đang theo đuổi cô một cách điên rồ, cô đành tìm cách từ chối một cách khéo léo: Nếu gặp anh ở lần chiếu tới..... Câu nói lấp lửng, rồi cô vội vã đi nhanh ra cửa. Lúc đó cô thầm nghĩ, chắc chắn anh và cô không thể gặp nhau lần thứ 2 được. Cuộc sống đâu có nhiều điều trùng hợp như thế.  
Và họ bước ra khỏi rạp chiếu.
Chỉ trong giây lát, hai người đã hòa vào dòng người qua lại.
Mất dấu...
Thang máy vừa mở cửa báo hiệu đã đến tầng trệt, tiếng mưa sầm sập bên ngoài khiến cô ái ngại. Giờ này gọi taxi chắc không được. Đường Hà Nội mưa chỉ trong tích tắc đã ngập. Con đường trước mắt cô giờ đã trắng xóa. Khẽ ngại ngần bật chiếc ô cô đề phòng mang theo từ lúc đi, cô bước ra vìa hè, với hi vọng bắt được chiếc taxi vắng khách. 5 phút, rồi 10 phút. Không một chiếc taxi nào dừng lại cho Jandi bé nhỏ quá giang.
Đúng lúc cô định rẽ vào quán cà phê gần đó ngồi chờ cơn mưa qua đi rồi về thì một chiếc xe con đỗ xịch ngay trước mắt cô. Lờ mờ qua tấm kính, cô nhận ra anh. Không hiểu sao, tự dưng cô cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
-          Lên xe đi em! Anh cho em đi ké về nhà đấy!
Thoáng phút ngại ngần, nhưng nhìn những giọt nước mưa đang hắt tới tấp vào xe anh qua cánh cửa anh vừa mở, cô vội vã gập chiếc ô lại và nhanh chóng bước lên xe...
Đó có phải là Sai lầm đầu tiên?
Mặc dù đang ngồi kế bên một người hoàn toàn xa lạ mà cô chỉ vừa mới quen, nhưng anh tạo cho cô cảm giác rất an toàn và ấm áp.Thứ cảm giác mà mãi sau này, cô vĩnh viễn không tìm thấy ở bất kỳ người đàn ông nào khác.
-          Em giữ lời nhé. Nếu lại gặp anh, em sẽ .......
Giọng anh nhẹ nhàng cất lên bên cạnh xóa tan cảm giác ngại ngùng đi nhờ xe người lạ của cô. Cô mỉm cười, lém lỉnh đáp lại:
-          Nhưng điều kiện của em là gặp tại rạp chiếu. Lần này không được tính ạ!
Miệng cô nói vậy, nhưng khi liếc nhìn thấy vẻ hụt hẫng của anh, cô tần ngần mở túi và lấy đưa anh tấm Name card. Định mệnh giữa anh và cô đã bắt đầu như thế? Từ rạp chiếu phim, hay từ chiếc name card này, cô cũng không biết nữa.
 192_1.JPG
Nếu như có thể quay ngược lại thời gian, thì Jandi của ngày ấy chắc chắn sẽ không bước lên một chiếc taxi và đến rạp chiếu phim trong một ngày như thế. Một ngày giông bão, như tình yêu khốn khổ của anh và cô!
Chiếc xe lăn bánh chầm chậm, cuối cùng cũng đã đưa cô về đến nhà an toàn và khô ráo. Họ mỉm cười, lịch sự chào tạm biệt nhau. Jandi không biết rằng, khi cô đóng cửa xe và bước nhanh về phía ngôi nhà nhỏ của mình, thì Anh vẫn mắt dõi theo cô, như đang thể đắm chìm trong một bức tranh thật đẹp....
Những ngày sau đó, thi thoảng họ nhắn tin cho nhau. Anh không vồn vã khiến cô có cảm giác rằng anh đang theo đuổi, anh cứ thế đến bên cô thật nhẹ nhàng, dịu dàng. Jandi đón nhận những tình cảm ngọt ngào từ anh, tự nhiên như những cơn gió mát trong một chiều mùa hạ, len lỏi làm tung bay mái tóc rối mềm của mình.
Tự bao giờ, họ có một cam kết thật đáng yêu: Mỗi tháng sẽ cùng nhau đi xem một bộ phim. Cứ đúng thời gian chiếu như lần đầu tiên họ gặp, anh và cô sẽ đặt mua hai chiếc vé trên mạng gần nhau. Anh không đón cô, và cô cũng không muốn như vậy. Cả hai sẽ tự đi đến rạp chiếu, xem xong mỗi người sẽ đường ai nấy về. 22 tuổi, nhưng suy nghĩ của Jandi trong chuyện tình cảm khá rụt rè. Cô sợ mọi chuyện đến nhanh quá rồi cũng nhanh đi. Lại càng sợ khi cô bắt đầu thấy nhớ Anh nhiều hơn khi mỗi ngày trôi qua.
Và đến lần hẹn thứ 5, họ đã phá vỡ cam kết. Chẳng ai bảo ai, nhưng rõ ràng họ là hai kẻ sinh ra là để gặp nhau và yêu nhau. Vậy tại sao cả hai cứ phải cố gắng để né tránh điều đó???
Mặc dù lẽ ra họ nên thế....
Đám bạn bắt đầu nghi ngờ khi thấy thứ 7 hàng tuần Jandi không còn ồn ào, chí chóe đi xem phim cùng mình nữa. Cô vẫn dành thời gian cho bạn bè, nhưng luôn dành đặc quyền thứ 7 cho anh. Thứ 7 mà, ngày của các đôi tình nhân!
Họ gặp nhau nhiều ngày hơn trong tuần thay vì chỉ mỗi thứ 7. Nhưng Jandi chưa bao giờ cảm thấy đủ thời gian khi ở bên anh. Họ cuốn vào nhau, bởi những ánh mắt, những cái nắm tay, những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối của Jandi nhưng lại khiến anh cười vang như đứa trẻ ...và bởi cả những nụ hôn anh dành cho cô ....Những nụ hôn cô mãi mãi không thể đào sâu, chôn chặt...!
Những tưởng họ sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất
Tờ quyết định phân công công tác dài hạn 10 năm anh rụt rè đặt lên bàn tay cô trước khi họ cùng bước vào rạp chiếu như mọi khi. Điếng người. Cô nhìn anh, mong tìm ở đó một câu trả lời không làm cô đau khổ.
Nhưng sự tiếc nuối khi phải từ chối một cơ hội thăng tiến trong đôi mắt anh khiến cô chững lại. Cô không muốn là kẻ ích kỷ trong tình yêu. Lại càng không muốn làm kỳ đà cản mũi trên con đường thăng tiến của anh. Khẽ giấu sự thất vọng, nỗi trống trải tột cùng trong tận đáy tim, cô nhìn anh dịu dàng:
-          Anh đi đi. Đây thực sự là cơ hội tốt cho anh. Em sẽ chờ....
Ba câu cuối thốt ra nhẹ bẫng như một hơi thở. Cô không biết trong đó có bao nhiêu phần trăm của sự chắc chắn. 10 năm? Cô đâu phải người đàn bà mãi đơn độc bên hòn vọng phu chờ chồng như xưa. Cô cũng không tuyệt vọng theo kiểu cô và anh sẽ xa nhau vĩnh viễn. Có nhiều cách để họ lại bên nhau. Cô có thể đi cùng anh kia mà? Đó là một giải pháp? nhưng cô biết chắc, mình sẽ chẳng đi đâu cả....
Còn anh? cũng dằn vặt lắm chứ. Nhưng suy cho cùng, anh đã nghĩ như thế này cho quyết định ra đi của mình: Tất cả là vì cô, vì tương lai hoàn hảo của hai người.
Họ chia tay nhau trong một chiều mưa bão như lần đầu tiên họ gặp nơi rạp chiếu phim. Cô tiễn anh ra sân bay, nước mắt dường như không thể tuôn chảy bởi nỗi đau phải rời xa anh là quá lớn. Không hiểu sao, lúc đó, Jandi nghĩ cô sẽ mất anh vĩnh viễn.....
Chỉ đến khi bóng anh khuất hẳn sau sảnh chờ, những dòng nước mắt mới xối xả tuôn rơi. Cô quay lưng, đôi vai nhỏ bé rung lên bần bật. Ngoài trời mưa đang trắng xóa. Cô vẫn lao đi. Chắc chắn, sẽ không có chiếc xe nào dừng trước mặt cô và ân cần mời cô lên xe như anh đã từng làm cho cô. Chắc chắn không....!
 192_2.jpg
Ảnh minh họa
Những tháng ngày đầu xa nhau, họ vẫn thư từ email, chát voice đều đặn. Cô nhớ anh đến da diết. Những tối thứ 7, cô vẫn dành cho anh đặc quyền. Nhưng bây giờ không còn là đặc quyền đi bên cô. Chỉ là họ sẽ chát chít, nói chuyện thâu đêm suốt sáng. Cô từ chối mọi cuộc hẹn với bạn bè và dành thời gian ....online bên anh cả ngày thứ 7...Trong những message chan chứa yêu thương, anh vẫn hứa hẹn một ngày nào đó, anh sẽ đưa cô sang bên đó cùng anh. Họ sẽ làm đám cưới, họ sẽ về việt nam và sẽ xây một ngôi nhà thật đẹp với rặng hoa giấy trước thềm nhà. Cô rất thích ngắm nhìn những rặng hoa giấy hoăc xen trắng hồng, hoặc chỉ một màu trắng tinh khôi hay hồng rực cả một góc đường. Những rặng hoa giấy làm lòng cô ấm lại.  Những ước mơ mà anh tô vẽ giúp cô cố gắng vững tin hơn vào tình yêu và thử thách đợi chờ....
Nhưng rồi bằng cách nào đó thật tự nhiên, cuộc sống nơi hai phương trời đã dần cuốn họ xa nhau. Những tin nhắn, những tối chát online dần thưa đi. Từ phía anh! Cô mơ hồ nhận ra điều đó khi đợi anh đến hàng tiếng đồng hồ mà nick của anh vẫn không sáng. Quặn thắt nơi con tim khi linh cảm của cô lúc tiễn anh ra sân bay đang dần hiện thực, cô âm thầm đau khổ.
Từ khi anh đi, cô quay lại thói quen mỗi tháng xem phim như lúc anh và cô mới quen. Cô vẫn mua hai vé, dù biết rằng có lẽ chiếc ghế đó sẽ mãi mãi không còn anh ngồi bên cô như ngày xưa.
3 năm trôi qua. Chưa ngày nào cô nguôi nỗi nhớ thương về anh. Dù rằng, 3 năm đó, cuộc sống đã kéo hai người quá xa. 3 năm không một dòng tin.
3 năm cô vẫn giữ thói quen bật máy tính hàng tối đợi anh.
3 năm, cô luôn linh cảm anh ngồi đó, ngay trước màn hình máy tính, nhưng luôn để chế độ invi với cô.
Cô không biết sao mình lại có thứ linh cảm kỳ lạ như vậy. Nhưng rõ ràng, đó là trực quan của những kẻ yêu nhau.
5 năm. Anh vẫn không trả lời cô vì sao anh lại rời xa cô không một lời giải thích.
Cô chưa mệt mỏi vì chờ đợi. Chợt nhận ra, tình yêu trong cô dành cho anh lớn quá, nhiều quá.
Cô vẫn đến rạp chiếu đều đặn hàng tháng 1 lần. Vẫn hai vé đặt cạnh nhau. Và chỗ ngồi bên cạnh, luôn trống!
Cô quyết định lấy chồng. Người phụ nữ nào cũng vậy thôi, trừ số ít bản lĩnh và đủ mạnh mẽ, còn lại ai cũng muốn có một gia đình nho nhỏ để vun vén, chăm lo, và để không cô đơn. Nhất là với cô, khi đã cô đơn quá lâu. Người cô chọn làm chồng cũng hoàn hảo không kém gì anh. Chồng cô yêu cô, và là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Cô mỉm cười: thế là đủ. Cô sẽ lại là người phụ nữ như bao người phụ nữ khác. Có mái ấm riêng. Sẽ tự tay chăm sóc ngôi nhà của mình. Sẽ chăm chút cho chồng, cho những đứa con được sinh ra trong tình yêu của bố mẹ chúng.
Trước ngày lên xe hoa, cô để status và chỉ để riêng anh có thể nhìn thấy, như một lời nhắn nhủ: Hết hôm nay, em sẽ không còn là người yêu anh, không còn là vợ chưa cưới của anh. Một ngôi nhà với rặng hoa giấy xen màu đỏ trắng sẽ là nơi em đến trong ngày mai. Chúc anh hạnh phúc!
Những giọt nước mắt lăn dài lăn dài trên má. Cảm giác như tảng đá hộc đang chèn lên lồng ngực nhỏ bé của cô.
192_3.jpg
Ảnh minh họa
11h30 phút trước ngày cô lên xe hoa. Dòng tin anh đáp lại, vỏn vẹn 4 chữ: Chúc em hạnh phúc! Luôn yêu em!
Cô òa khóc. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhung nhớ bỗng trào dâng, ứ nghẹn. Sao anh tàn nhẫn với cô như vậy. Sao không để cô ra đi trong thanh thản, sao không nói Hết yêu cô. Tại sao lại vậy. Nhưng cô không thể tìm thêm được lời giải đáp nào từ phía anh. Tất cả lại tối sầm lại. Nick của anh vẫn invi với cô.
10 năm trôi qua...Nhanh hay chậm jandi cũng không biết. Ở một thời điểm nào đó trong 10 năm ấy, đã có lúc cô cảm giác thời gian như không hề trôi đi. Cảm giác như nỗi đau mất anh như chưa hề vơi đi.
Vậy mà 10 năm đã trôi qua. Jandi của 10 năm sau bỗng thấy sao thời gian trôi qua nhanh kỳ lạ. Ký ức về anh trong cô chưa hề phai nhạt, sự hụt hẫng cũng chưa hề vơi đi, nhưng cuộc sống hạnh phúc mà ông trời ban tặng cho cô đã khiến cô thấy nhẹ lòng hơn. Mỗi ngày, Jandi đều làm một người vợ tốt, người mẹ tốt của một nhóc 5 tuổi, trong một căn nhà nhỏ ấm áp với rặng hoa giấy trước cổng.
Nhưng suốt 5 năm, Jandi vẫn ngồi ở rạp chiếu đó, hàng ghế đó với chiếc ghế trống cô mua cho anh bên cạnh, giờ chiếu đó vào mỗi dịp sinh nhật cô. Và không lần nào, nước mắt cô thôi tuôn rơi khi nghĩ về anh....
Sinh nhật Jandi tròn 33 tuổi, cô lại đặt vé online như mọi lần. Nhưng kỳ lạ thay, chiếc ghế bên cạnh cô đã được một người khác đặt sớm hơn. Thoáng buồn, nhưng Jandi vẫn quyết định mua. Xem phim một mình vào ngày sinh nhật dường như đã trở thành thói quen xấu xí mà cô không thể bỏ đi được. Tất nhiên chồng cô luôn thắc măc vì sao cô không bao giờ tổ chức sinh nhật đúng ngày mà thường tổ chức sớm hơn một ngày, cùng anh và con đi ăn tối ở nhà hàng nào đó. Cô chỉ mỉm cười im lặng. Chồng cô cũng không hỏi thêm. Ở Jandi, anh luôn thấy một điều gì đó thật bí ẩn, kỳ lạ.Nhưng những gì cô thể hiện trong vai trò người vợ, người mẹ khiến anh luôn tin tưởng. Anh yêu Jandi rất nhiều...
....
Chỉ còn 5 phút là đến giờ chiếu phim. Jandi ngồi, mắt lơ đễnh nhìn về phía cửa ra vào. Thi thoảng cô vẫn tưởng tượng ra anh, đứng ngay trước mắt cô như hôm nào và khẽ khàng hỏi cô có thể cho anh đi nhờ qua.
Lại miên man với những suy nghĩ, Jandi khẽ nhắm mắt lại trong âm thanh quảng cáo ầm ĩ của rạp. Hình như thoáng có bóng người lướt nhẹ qua cô. Cô choàng mở mắt...
Tim Jandi đập thình thịch. Bao nhiêu cảm xúc bỗng vỡ òa trong cô, nhưng Jandi không thể cất lên lời. Bên cạnh cô, là anh, bằng xương bằng thịt, chứ không phải là hình bóng mà cô vẫn thường tưởng tượng. Nhưng bên cạnh anh, lại là một cô gái khác. Và anh dường như vô tình, không nhận ra cô.....
Trái tim cô như thể bị một bàn tay vô hình siết chặt. Đầu óc quay cuồng. Hai tay Jandi run lẩy bẩy khẽ đan vào nhau hòng lấy lại bình tĩnh....nhưng tất cả đều vô ích.
Bao nhiêu điều cô muốn nói với anh, hàng trăm câu hỏi cô muốn đặt ra cho anh mỗi khi tưởng tượng ngày cô có thể nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt bỗng vỡ vụn.....Vì anh, đang nắm tay cô gái kia... và họ là hai kẻ đang yêu nhau ....
Dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, Jandi đứng bật dậy. Lao nhanh ra cửa. Hai hàng nước mắt tuôn rơi ướt đẫm đôi bàn tay nhỏ bé mà cô đang cố chặn chúng lại. Bao nhiêu năm Jandi vẫn mơ hồ ngày anh quay lại, chỉ để mong anh nói với cô một lời xin lỗi, chỉ để mong anh nói lý do rời xa cô giờ hóa ra vô nghĩa. Tại sao Jandi luôn tin tưởng anh, rằng ở một nơi xa nào đó, anh vẫn yêu cô nhưng vì lý do đặc biệt nào đó, mà anh phải rời xa cô. Tại sao Jandi không bao giờ nghĩ rằng, chỉ đơn giản vì anh đã yêu người khác????
Jandi đáng thương...!
Vậy là câu hỏi đã có lời giải đáp. Rõ ràng và chính xác đến từng câu chữ...
Ta sẽ quên Anh vĩnh viễn! Đơn giản vì Ahh đã không còn dành cho riêng ta!
Trong dòng nước mắt, Jandi bỗng thấy lòng thanh thản lạ lùng.
192_4.jpg
Ảnh minh họa
Và Anh!
Cuộc sống phức tạp nơi xứ người chưa bao giờ làm nguôi trong anh lòng thương nhớ Jandi. Nhưngnghiệt ngã, chỉ sau 1 năm rời xa cô, anh phát hiện ra mình mang trong mình căn bệnh ung thư quái ác. Ngày nhận kết quả, đất dưới chân anh như sụt xuống. Hình ảnh lúc đó duy nhất hiện lên trong tâm trí anh là Jandi nhỏ bé, vẫn đang ngóng chờ anh trở về mỗi ngày...
Nhưng sao anh có thể khiến Jandi đau khổ. Anh biết cô yêu anh nhiều lắm và không thể chấp nhận được sự thật này. Và dù như hàng vạn vết dao cứa vào lòng mình, hàng tối anh invisible với cô, mặc dù background màn hình luôn là một bức ảnh ngày anh còn bên cô, hai người cười rạng ngời hạng phúc.
Anh quyết định xin thôi việc, nhưng vẫn ở lại Mỹ để có thể theo đuổi đợt chữa trị dài năm ở đất nước tiến bộ này. Bác sỹ khuyên anh, nếu có thể hãy nhận giải quyết các công việc nhẹ nhàng. Tâm lý rằng mình đang sống như một người có sức khỏe bình thường rất tốt cho những người chữa trị ung thu. May mắn thay, công ty vẫn tiếp tục để anh làm việc với mức độ công việc phù hợp hơn.
Suy cho cùng, tất cả điều anh làm, là có thể ở bên Jandi một cách khỏe mạnh, lành lặn và chăm sóc cho cô....
Ngày nhận tin cô lấy chồng, anh đau khổ đâu kém gì cô. Nhưng anh biết, cô phải được hưởng hạnh phúc, không thể cứ ngóng trông mãi một hình bóng vô vọng như anh. Anh gần như muốn buông xuôi đợt chữa trị, nhưng nhờ có sự động viên tận tình của các bác sỹ bên này, anh lại tiếp tục chiến đấu với căn bệnh quái ác. Chỉ mong ngày trở về, anh được nhìn thấy Jandi hạnh phúc....Và chỉ để nắm tay cô, nhìn thật sâu vào mắt Jandi: Chưa bao giờ anh hết yêu em, Jandi ạ!....
Vậy mà cái ngày anh có thể làm được điều ấy, anh đã lại cư xử theo một cách khác....
Trở về nước sau 10 năm, thật kỳ lạ, sức khỏe của anh đã gần như hồi phục hoàn toàn. Một tỷ lệ hiếm hoi người có thể thoát khỏi căn bệnh quái ác, và may mắn, anh nằm trong tỷ lệ đó. Những tưởng anh sẽ reo lên khi nhìn thấy Jandi, sẽ chạy đến ôm cô vào lòng, hôn vào mái tóc rối mềm của cô để nói rằng anh nhớ cô đến thế nào trong chuỗi ngày dài đằng đẵng với những cơn đau hành hạ. Nhưng không!
Dừng chân trước ngôi nhà Jandi đang sống, bất chợt anh nhận ra, liệu rằng sự xuất hiện của anh có làm Jandi hạnh phúc hơn hay lại khiến cô rơi vào hoàn cảnh trớ trêu khác???
Rõ ràng, qua bức rèm cửa sổ, anh đang nhìn thấy Jandi cười đùa vui vẻ, hạnh phúc bên cạnh một người đàn ông trạc tuổi anh và một đứa trẻ cô cùng đáng yêu. Không, Jandi không còn là jandi của anh ngày nào. Cô ấy đã có cuộc sống riêng rất hạnh phúc.
Anh ước gì, ước gì cô đã không hạnh phúc để có thể cướp cô đi đến một nơi mà anh vẫn từng hứa rằng khi quay về, anh sẽ cùng cô sống hạnh phúc ở nơi đó.
Nhưng anh không có lý do để làm chuyện đó.
Bằng cách nào đó, anh biết rằng Jandi vẫn ngồi chờ anh ở rạp chiếu vào ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Vậy là đủ. Biết rằng cô vẫn luôn nhớ đến anh khiến lòng anh ấm lại. Nhưng anh cần phải để anh ra đi trong lòng cô vĩnh viễn. Để cô có thể cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn trong căn nhà có rặng hoa giấy xen màu trắng đỏ kia
Và anh đã quyết định làm như thế. Đặt chiếc vé cạnh cô như ngày xưa, và nhờ cô bạn thân đóng giả người yêu. Jandi không thể biết rằng anh đã hạnh phúc như thế nào khi lại nhìn thấy cô ở hàng ghế quen thuộc đó, và cũng không thể biết, anh đã đau khổ như thế nào khi giây phút cô phát hiện ra anh đang ngồi kế bên với một người khác, và lao đi với đôi vai rung bần bật....
Tình yêu?
Bản chất trong tình yêu là ích kỷ. Ai cũng muốn chiếm đoạt nó cho riêng mình! Anh đã phải gồng mình đấu tranh với chính bản thân để có thể để Jandi quên mình đi vĩnh viễn.  Sau những năm tháng đầy khốn khổ vì bệnh tật, suy cho cùng, điều có thể cổ vũ anh anh chịu đựng hàng đợt điều trị đau đớn là nhìn thấy Jandi hạnh phúc, thì giờ anh đã toại nguyện. Vậy anh còn muốn gì nữa?
Đã đến lúc, họ để nhau ra đi vĩnh viễn trong lòng và thanh thản.
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của tác giả Thuy Nguyen - Akaiaki

0 nhận xét:

Đăng nhận xét