Người ta không níu kéo vì tự cho mình cao thượng, nhưng tất cả chỉ là ngụy biện cho sự tự tôn của họ. Họ chẳng mảy may biết rằng khi ai quay bước đi chính là lúc người đó muốn được níu lại nhất.
Đung đưa chiếc thìa bạc lanh canh trong tách café latte, cô bâng quơ nhìn ra bầu trời đằng sau khung cửa sổ. Bầu trời hôm nay bàng bạc, không xám ngoét nhưng vừa đủ lạnh lùng.
Thời gian trôi chầm chậm qua kẽ tay, luồn qua mái tóc như làn gió thổi nguội tách café, thổi nguội đi cả hơi ấm bên trong trái tim cô, thổi nguội cả một niềm đau thổn thức hai năm về trước, một mối tình chạm đất vỡ tan.
Hơi lạnh mùa thu Seoul từ bên ngoài chỉ vừa đủ mạnh để đập vào cửa sổ và tan biến trở lại hòa vào con phố vắng teo, bên trong quán, bất chấp máy sưởi vẫn chạy rù rì, đánh lừa con người bằng một sự ấm áp giả tạo, cô co ro kéo lại chiếc áo len mỏng.
Thời gian mải miết trôi, công việc ngập đầu, khiến người ta sống nhanh hơn và nhạt đi. Để rồi, một sáng bạc thếch, người ta ngồi lại trong quán café, vứt hết đi để tĩnh lại trong khoảnh khắc, để thấy mình đã sống vội vã thế nào và cả biết tại sao ta lại cố lao thật nhanh trong cuộc sống! Sống thật nhanh, thật vội để tránh né những lúc thế này, chậm lại một chút thôi thì bao nhiêu thứ lại ùa về khiến con tim yếu đuối và khờ dại lại run rẩy vì những ký ức…
- Em…
Cô chuyển ánh mắt từ khung trời bàng bạc sang phía giọng nói cất lên, và cô chạm vào ánh mặt ấy. Ánh mặt ấm áp, lạnh lùng, gần gũi, lạ lẫm, vui tươi, đau buồn…
Ánh mặt cô không thể quên, vẫn thường mơ thấy nhưng chẳng mong gặp lại. Là cậu…
***
Cả hai ngồi đối diện nhau trong quán cà phê bên một khung trời bàng bạc. Cậu dường như không đổi thay chút nào kể từ lần cuối cả hai gặp nhau. Vẫn mái tóc dày, bồng bềnh trong ánh nắng xám lạnh một ngày giữa thu.
Gương mặt phảng phất một nét buồn lãng mạn. Duy chỉ có, ánh mắt chẳng còn nhìn thẳng vào cô mà cúi nhìn chăm chăm vào ly mocha lạnh lẽo bên dưới. Nếu đó là 1 ly cà phê đen đặc quánh, có lẽ cô đã có thể nhìn thấy đôi mắt ấy phản chiếu trên bề mặt sóng sánh đen và đắng ngắt ấy, nhưng lớp bọt béo ngậy của Mocha đã che mất đôi mắt cậu trong chiếc cốc, cô chẳng thể nhìn thấy và cũng chẳng dám suy đoán bây giờ đôi mắt ấy màu gì? Màu đau thương hay màu trầm tĩnh như không…
- Em biết không? Lớp bọt của Mocha chẳng đủ để làm ngọt ngào một ngày của anh…
-…
Cô chẳng nói gì thêm. Cậu cũng chỉ im lặng.
Hai năm về trước, cũng chính sự im lặng này nhưng nó lại mang một sắc tươi vui và đượm màu hạnh phúc. Hai năm trôi qua, sự im lặng đó chỉ còn lại một vị đắng của những điều xưa cũ còn sót lại.
Nghĩ về quá khứ, trái tim cô khẽ đập lên một nhịp hạnh phúc vụn vỡ. Ngày xưa, cô và cậu yêu nhau nhiều đến mức nào…
Những buổi chiều mùa thu se lạnh và yên tĩnh, ngồi cùng nhau trong một quán café, sánh bước trên con đường rợp lá vàng, nằm cạnh nhau thật lâu trên chiếc giường trắng để mặc những tia nắng yếu ớt xuyên qua cửa và nhảy nhót trên gương mặt cả hai, chẳng ai cần nói điều gì, một ánh nhìn, một nụ cười, một cái chạm khẽ cũng đủ để giữ sợi dây liên kết siêu hình giữa họ.
Cuộc tình của họ ngọt ngào và êm dịu như một ly Mocha mùa thu. Nhưng, cả cô và cậu đều để lớp bọt ngọt ngào ấy che đi tất cả những điều sâu kín giữa họ. Cà phê không thể chỉ có một lớp bọt kem ngọt ngào bên trên.
Nhiều mùa thu đi qua, cuộc tình cứ thế nhạt nhòa và tan dần đi. Ly Mocha của họ giờ chỉ còn đọng lại lớp bọt kem trơ trọi.
***
Bao nhiêu ngày tháng qua, trái tim cô thổn thức, hụt hẫng và thiếu sót, cô vẫn mong đến ngày hôm nay, ngày gặp lại cậu. Để rồi khi điều đó trở thành hiện thực, cô biết cô nên thức tỉnh. Mọi thứ chẳng bao giờ còn như trước cả.
Có lẽ còn quá sớm để họ quên được nhau, nhưng đã quá trễ để bắt đầu lại từ đầu…
Chuyện tình giữa họ mãi mãi là thứ chẳng thể và chẳng nên níu kéo nữa. Cô bật dậy và lao đi thật nhanh ra cửa, trước khi cô kịp vỡ tung. Thoát khỏi, hơi ấm giả tạo bên trong, cái lạnh bên ngoài ôm chầm lấy cô. Cô cố chạy trốn thật nhanh để rồi cảm thấy cổ tay mình đã bị giữ lại và đằng sau là đôi mắt ấy: sâu thẳm, bí ẩn và bi thương.
- Em, cho phép anh hôn em nhé…
Không cần đợi câu trả lời, cậu rút ngắn khoảng cách và đôi môi gặp nhau. Cảm giác vẫn ngọt ngào, mê đắm và nhân nhẫn đắng như những ngày ấy. Cô bị cuốn vào nụ hôn êm ái ấy, thả mình và nương theo sự dẫn dắt của cậu. Cô nhận ra cho dù cô có cố gắng chôn chặt cậu vào một góc sâu thẳm trong trái tim, cố xếp chồng lên đó bao nhiêu cuộc tình khác, thì cậu vẫn ở đó, khác biệt với tất thảy. Nụ hôn này là niềm hy vọng và sự khát khao, là nỗi ám ảnh và là bi kịch của cô.
Cả hai tách nhau ra và nhìn nhau thật lâu giữa con đường mùa thu ngập lá vàng và gió lạnh.
- Xin lỗi em. Nụ hôn ngày hôm nay đã khác rồi, anh chẳng còn cảm xúc như xưa nữa. Có lẽ, tình cảm giữa chúng ta bây giờ chỉ còn là những người bạn thôi…
Cô khẽ gật đầu tán thành:
- Phải! Là bạn, hết yêu nhau thì là bạn. Người yêu cũ cũng chỉ là bạn thôi nhỉ? Tạm biệt anh.
- Tạm biệt em.
Cô ấy quay đi, dáng lưng bé nhỏ, lẻ loi và lạc lõng giữa hai hàng cây đang dần rụng hết lá. Cứ xa dần, xa dần và biến mất khỏi bức tranh héo úa của mùa thu. Cô chẳng bao giờ có thể thấy đằng sau một giọt nước mắt lăn dài trên má và rớt xuống lớp lá vàng buồn hiu.
Ký ức...
- Sau này nếu em quay bước đi, anh sẽ chạy theo mình chứ?
- Nhất định. Anh sẽ chạy theo, nhưng sẽ không níu lại
- Tại sao?
- Vì anh cao thượng. Vì anh không tốt nên em mới muốn bỏ đi và khi đó anh chẳng còn đủ tư cách níu em lại nữa rồi. Nếu em đã muốn quay bước đi, anh sẽ chẳng ngăn cản làm em khó xử.
Cậu đã không bao giờ níu cô lại. Ngày hôm nay, cũng như 2 năm về trước.
- Xin lỗi em. Với anh, nụ hôn ấy chẳng bao giờ thay đổi cả…
Người ta không níu kéo vì tự cho mình cao thượng, nhưng tất cả chỉ là ngụy biện cho sự tự tôn của họ. Họ chẳng mảy may biết rằng khi ai quay bước đi chính là lúc người đó muốn được níu lại nhất.
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
0 nhận xét:
Đăng nhận xét