Tôi thích vẻ cá tính của cô ấy, không quá yếu đuối, luôn bày trò nghịch ngợm, lại biết mè nheo làm nũng bất chợt như sự thay đổi của thời tiết…
1. Tôi không nghĩ mình sẽ trở lại và gặp cô ấy, người con gái rất đặc biệt trong mắt tôi, trong mắt một người khác nữa. Tóm lại, là một người rất đặc biệt. Chúng tôi xa nhau trước khi kỳ thi đại học diễn ra, rồi guồng quay của cuộc sống kéo chúng tôi đi giữa tất bật, bộn bề. Thậm chí, có thể là cả những vô tâm và hời hợt nữa.
Chúng tôi từng thân nhau, rất thân, thân đến mức chúng tôi nghĩ rằng chẳng bao giờ có thể rời xa nhau hoặc trở nên lạ lẫm khi nhìn vào nhau cả. Có lẽ vì chúng tôi hợp tính, lại có một vài điểm chung nào đó gắn kết lại. Hai trai một gái, chúng tôi hồn nhiên với tuổi áo trắng mộng mơ. Một thời chúng tôi gọi nhau là bạn, thân tình hơn cả anh em, mẹ của cô ấy cũng coi hai đứa chúng tôi như con trai trong nhà, là anh của cô ấy, luôn giao phó cô ấy cho chúng tôi chăm nom.
Nhưng tôi biết, khi người ta có thời gian tiếp xúc với nhau đủ lâu, hiểu nhau đủ nhiều, lại có một vài cơ duyên nào đó, rất có thể từ sự thân quen, tình bạn bè được chuyển sang một hướng khác.
Tôi thích cô ấy, thích đơn thuần nụ cười lí lắc hồn nhiên, mỗi lần cười đôi mắt một mí nhắm tít lại. Tôi thích vẻ cá tính của cô ấy, không quá yếu đuối, luôn bày trò nghịch ngợm, lại biết mè nheo làm nũng bất chợt như sự thay đổi của thời tiết… Có vô vàn kỉ niệm giữa chúng tôi, cùng một cậu bạn nữa, là ba đứa tất cả. Và tôi không định hình rõ được mình thích cô ấy bắt đầu chính xác từ khi nào. Có lẽ, là khi thấy cô ấy khóc, rơm rớm nước mắt và chạy như tan đi trong một ngày nhiều gió, đường ngập xác lá khô.
- Là Minh sai hay tao sai? Mày nói xem?
Tôi đứng từ đằng xa có thể nhận ra vẻ mặt tức tối của Minh. Nó cầm lấy hộp quà có đính nơ bên trên ném ra một gốc cây gần đó. Cô ấy tất nhiên vùng bỏ chạy, không khóc trước mặt nó, khi gặp tôi thì thút thít như một con mèo bị ướt nước, lem nhem đến tội nghiệp.
Minh luôn thế, luôn bộc lộ rõ ràng tất thảy những cảm xúc của mình với cô bạn. Mặc dù rất quý, cũng luôn nuông chiều, nhưng nếu đã không thích thì sẽ không một ai bắt ép nó được. Huống hồ, lại là cô ấy bắt nó thích một em lớp dưới. Làm sao nó có thể?
Hôm ấy tôi đưa Mộc Miên về, cái tên của cô ấy vừa lạ, vừa ngộ, nghe hiền hiền dễ thương. Ngồi sau xe tôi cô ấy vẫn nói đủ thứ chuyện, rồi quay lại chuyện của Minh, không kìm được tức giận, mắng nó một trận xối xả.
Quả thật, tôi biết, cô ấy không sai, vì muốn giúp em lớp dưới đưa quà cho Minh nên cô ấy không sai, nhưng nhìn không ra cảm giác của thằng bạn là cô ấy đã sai rồi. Cô ấy không hề biết, thật ra, Minh thích cô ấy, từ lâu lắm, có lẽ còn trước cả tôi.
- Lần này mày sai rồi, tao nói thật đấy!
Đưa cô ấy về nhà tôi cũng buông một câu. Tôi biết chẳng thể vì một câu này mà cô ấy đoán ra được mọi chuyện. Cảm xúc tuổi chúng tôi thời bấy giờ vẫn rắc rối như vậy mà. Có thích cũng chỉ là thích kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm. Có quan tâm thì cô ấy cũng chỉ biết rằng đó là sự quan tâm của những người bạn, thậm chí hơn một bậc thì như anh trai dành cho em gái. Cô ấy sẽ chẳng bao giờ có thể hình dung ra được rằng một ngày nào đó chúng tôi thích cô ấy. Phải, cả hai cùng thích. Nhưng có lẽ, chỉ một mình Minh là có thể đối diện, còn tôi thì mãi mãi lẩn sâu trong mớ tình cảm của mình, rối tinh.
2. Hôm đó cô ấy khóc, khóc rất nhiều. Chỉ vì Minh tỏ ra giận dữ với cô ấy. Tôi kể lại chuyện cho Minh nghe, nó tất nhiên là đứa hiểu chuyện, đã sớm biết điều xin lỗi cô ấy từ sau khi tan học về nhà. Nhưng cái vẻ xin lỗi của nó dễ khiến người ta bực, xin mà như cho.
- Mày nói xem, Mộc Miên có phải là đứa con gái đại ngốc nghếch không?
Minh cầm cái vòng có đính chữ M bên trên xoay đi xoay lại. Chẳng rõ là viết tắt của tên Minh hay là viết tắt của tên Mộc Miên, tôi chưa từng hỏi.
- Thế sao mày còn thích đứa con gái đại ngốc nghếch đó?
Chúng tôi ngồi ở băng ghế đá sau khi cùng chơi bóng rổ. Ráng chiều phủ khắp sân trường, cột đèn đã được thắp sáng, bác bảo vệ cũng cẩn thận đi tra chìa vào ổ khóa các cửa lớp cẩn thận, khi đi ngang qua còn giục chúng tôi mau chóng trở về nhà.
- Tao không biết. Chắc là… thích vì thích thôi.
Nó cười, đập bóng liên hồi trên nền xi măng, tôi cũng nhoẻn cười. Có lẽ nó đúng, thích đơn giản vì thích thôi, có ai tìm được nổi một lý do để thích một người đâu nhỉ?
- Còn mày?
- Hả?
- Dù mày không nói, cũng không thể hiện nhiều, nhưng tao biết mà. Mày cũng thích Mộc Miên, đúng không?
Lấy cớ bị đuổi về, tôi xốc balo lên ngang ngực rồi đập vai kéo nó đi, bỏ quên câu hỏi của nó. Thật ra với câu hỏi đó, câu trả lời của tôi cũng ngập ngừng trên đầu môi, nhưng sợ điều gì đó vụt mất, lại cố gắng nén trôi đi. Mộc Miên không biết, nó cũng đừng nên biết thì tốt hơn, chí ít chúng tôi vẫn có thể làm bạn, bạn tốt đúng nghĩa, không đấu đá tranh giành, cũng không phải trở nên gượng gạo.
Sau hôm đó, chúng tôi vẫn đi học, đi chơi cùng nhau, việc Minh thích Mộc Miên không ai nói ra thì cũng dần dần có người biết, bởi nó luôn chủ động quan tâm tới cô ấy, còn cô ấy có vẻ cũng bớt vô tư đi vài phần. Còn tôi thì khác, vẫn lặng lẽ quan sát cô ấy từ xa, vẫn dành cho cô ấy một góc nào đó sự quan tâm giống như trước đây.
Minh, chỉ là khiêm nhường hơn một chút. Minh luôn là đứa đèo Mộc Miên đi học, tôi sóng đôi bên cạnh xe của hai người. Không phải là không có lúc hình dung tôi sẽ được ngồi ở vị trí của Minh, thay nó chở cô ấy đến trường, cũng nhẹ nhàng kéo đôi tay cô ấy lên nhét vào túi áo khoác để ủ ấm. Chỉ là… tôi nghĩ mình không đủ can đảm để phá vỡ những cái thuộc về quy luật, thuộc về thói quen.
Minh nồng nhiệt với Mộc Miên và cô ấy vô tư với nó, đó là một thói quen.
Minh chủ động đưa đón Mộc Miên và cô ấy ngồi sau xe nó, đó cũng là một thói quen.
Tôi, luôn dõi theo lặng lẽ, ít lời và không mấy khi ra vẻ nhiệt thành, có lẽ cũng đã trở thành một thói quen.
3. Ngày họp lớp chúng tôi gặp lại nhau. Sau bao nhiêu biến chuyển xoay vần, sau chuyện tình cảm bị bại lộ, hai đứa chúng tôi lần đầu tiên gặp lại cô ấy.
Tôi và Minh thi cùng trường, sống trong cùng một khu trong thành phố. Chúng tôi mất liên lạc với cô ấy sau ngày lễ Noel, cái ngày mà Minh đột nhiên nói thích cô ấy, nó còn thông báo cho cô ấy biết rằng tôi cũng vậy. Mộc Miên bị sốc, nhất thời không tin những gì Minh nói là thật, về sau nửa đêm gọi điện cho chúng tôi mắng một trận. Giọng cô ấy bên ống nghe điện thoại vừa đáng giận vừa đáng yêu.
Cô ấy nói những lời vô tâm nhất, chua chát nhất, nhưng cứ nấc lên liên hồi, giống như một cách để cho người khác biết rằng sự thật cô ấy đang bối rối. Sau lần đó cô ấy không liên lạc với chúng tôi nữa, bỏ mặc chúng tôi hoàn toàn. Cũng vì thi cử của năm cuối cấp kéo chúng tôi đi, mỗi đứa một khoảng trời riêng, dù canh cánh trong lòng chuyện với hai đứa còn lại nhưng cũng không một đứa nào lên tiếng. Chúng tôi cứ thế tự nhiên tách rời khỏi nhau, một cách đột ngột không hề báo trước, cũng lại vô cùng lặng lẽ để lãng quên nhau.
Khi được lớp trưởng thông báo họp lớp, Minh như hóa thành đứa trẻ, nó gọi cho tôi, nói nói cười cười. Nó tin rằng sẽ gặp lại được cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ đi. Và nó nói nó sẽ cố gắng để hàn gắn lại, chuyện giữa nó… và cô ấy. Lúc nghe Minh nói trong điện thoại, tim tôi hơi nhói, khóe miệng cũng giãn ra một nụ cười gượng gạo.
Thật ra hình ảnh cô ấy chưa bao giờ mờ đi dù chỉ là một nét nhỏ trong tâm trí của tôi, cũng chưa bao giờ trở nên quá gần gũi. Tôi đâm ra lo sợ, hoảng hốt, cố gắng tìm cách để có lý do không xuất hiện trong buổi họp mặt đó. Tôi sợ nhìn thấy cô ấy tất cả cảm xúc lại ùa về, sợ yêu thương đang yên đang lành trong một góc trái tim trở nên nổi loại. Và sợ hơn cả là chứng kiến Minh cùng cô ấy, hai người họ…
Có lẽ đã qua cái thời tình yêu ngây dại, chúng tôi đã lớn hơn, trưởng thành hơn, tình cảm trong mình chắc chắn sẽ có ít nhiều sự ích kỷ, độc đoán. Tôi không nghĩ rằng mình đủ rộng lượng để rút lui trước khi chưa kịp mở đầu. Tôi cũng không cam lòng để mối tình câm của mình cứ thế trôi qua. Tôi đã từng ít nhất một lần hy vọng được gặp lại cô ấy, nếu cô ấy vẫn chưa có ai, tôi sẽ thử…
Nhưng có lẽ chỉ là nếu, dũng khí của tôi vẫn chưa được nhiều đến mức san bằng chữ nếu kia. Ngày họp lớp càng đến gần, tôi càng trở nên sợ hãi, nỗi sợ mơ hồ như đứa trẻ sợ bị cướp mất món đồ chơi nhưng vốn lại không thuộc về mình, chỉ là rất thích, cảm thấy rất thích. Minh vẫn hào hứng như thế, kể cho tôi nghe kế hoạch của nó, nói tất thảy cảm xúc của nó về cô ấy cho tôi nghe. Có vẻ nó cũng quên luôn việc tôi từng giống nó, từng yêu thầm cô ấy, thậm chí, bây giờ vẫn vậy.
- Phong, mày ủng hộ tao với cô ấy chứ?
Tôi cười như mếu, nghĩ chắc rằng khuôn mặt mình cố gượng cười sẽ rất khó coi. Dù sao thì tôi cũng sẽ chúc mừng họ nếu họ là một đôi thực sự. Nhưng còn tôi thì sao? Một người đứng bên ngoài lề hạnh phúc ấy? Nỗi cay đắng dâng xộc lên tận khóe mắt, đỏ hoe, lúc Minh gặng hỏi tôi chỉ đổ tại rượu. Rượu chỉ làm người ta say chứ không thể làm người ta đau được, vậy mà tôi vẫn ngốc nghếch hàm hồ.
4. Minh đến trước nhà rủ tôi đi, phải ngần ngừ một lúc khá lâu tôi mới đủ can đảm bước ra khỏi nhà. Trên khuôn mặt thằng bạn đã hiện lên đủ mọi niềm vui và cung bậc cảm xúc của nó, từ lo lắng, bất an đến hồi hộp, chờ mong, đủ cả.
- Mày có đủ tự tin không?
- Có chứ! Tao cũng đã hỏi được rồi, cô ấy vẫn chưa yêu ai cả.
- Ừm. Vậy thì… chúc mày…
Chưa kịp nói xong thì Minh kéo tay tôi đi, nhanh như bay, thần sắc vô cùng phấn chấn. Tôi tự hỏi, nếu tôi thua thằng bạn điều gì đó thì chắc hẳn đó là sự tự tin, quyết đoán. Tôi luôn lừng chừng chờ đợi cô ấy ngoay mặt về phía mình, dù chỉ là dành cho tôi một ánh nhìn thôi cũng đủ làm tôi chất ngất. Nhưng Minh thì khác, nó sẽ là người để cô ấy dõi theo, trông chờ và hy vọng. Nó luôn vậy, và đó là sự khác biết giữa tôi với nó.
Đến nhà hàng ăn nơi cả lớp đã tụ họp đông đủ, tôi và Minh đều nhìn thấy cô ấy từ xa, nhưng nó không tiến về phía cô ấy, không vồn vã như tôi vẫn nghĩ. Minh đứng chào một lượt mọi người, còn nâng chén rượu uống cạn với lớp trưởng tạ tội đến muộn, nói cười rất vô tư bên cạnh những cô bạn gái khác. Tôi lấy chút can đảm và sự quyết tâm của mình, đi ra phía mà cô ấy đang đứng một mình. Cô ấy khóc, lại dõi ánh nhìn tìm kiếm gương mặt Minh đầu tiên…
- Nhớ bọn tao đến phát khóc lên đấy à?
Tôi cố sức niềm nở và thân thiện, câu chữ vang lên khô khốc, vô cảm, như thể tự chế giễu bản thân mình kém cỏi. Sự thật là cô ấy vẫn luôn chọn Minh chứ không phải tôi, kể cả khi tôi có làm gì đi chăng nữa.
Tiệc tàn, tôi tìm cớ lánh đi để Minh thực hiện kế hoạch của nó. Dẫu vậy tôi vẫn thấy có lỗi với mối tình đầu của mình khi chưa kịp nói cho cô ấy biết, rằng tôi thích cô ấy, từ lâu lắm rồi, đến giờ vẫn thích. Tôi vờ tự nhiên hết sức cầm điện thoại của cô ấy nháy vào máy mình lấy số, hẹn đi ăn vào một buổi nào đó khi cả hai cùng rảnh rỗi rồi chạy thoát đi. Tôi chạy như bay, đầu óc choáng váng.
Tôi biết, khi tôi buông tay cô ấy là khi cô ấy sẽ tìm thấy một bàn tay khác để nắm, một ánh mắt khác để chờ mong và cư ngụ trong một trái tim an toàn khác. Tôi thừa nhận mình kém cỏi, kém cỏi và bất lực trong chính tình cảm của mình. Đến khi nhìn thấy Minh hôn lên tay cô ấy, khuôn mặt tôi bất giác cứng đờ, nắm đấm trong tay thu chặt lại nổi lên từng lằn gân xanh, một lát lại dịu xuống, vừa hay có gì đó bay vào khóe mắt, chảy ra một vệt dài…
(Còn tiếp)
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
Dich Vu Dao Tao SEO Chuyen Nghiep Dịch Vụ Đào Tạo Seo Chuyên Nghiệp | dich vu ke toan | dich vu ke toan tron goi | Bao cao thue | tai iwin | webgame online Vn.manabillage mang đến cho bạn dịch vụ tư vấn du hoc nhat tốt nhất, được đông đảo sinh viên học sinh Việt Nam tin tưởng ủng hộ. | Blog Tinh Yeu
Theo: Kenh14.vn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét