Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

[Truyện ngắn] Tiền kìa...nhặt lên đi anh...Nó mua được mạng sống của em đó...

-Anh yêu em nhiều không?
-Đến khi nào anh không còn trên cõi đời này nữa em à.
-Hỳ… nhưng em biết con người rồi cũng sẽ có lúc thay đổi mà. Nên anh đừng nói sẽ yêu em mãi mãi nhé, em không buồn đâu.
-Ừ! Con người sẽ có lúc thay đổi nhưng anh không bao giờ như vậy. Nếu một ngày chúng mình chia tay thì người thay đổi chỉ có thể là em hihi.
Nó cười, nụ cười của hạnh phúc. Nó yêu anh là mối tình đầu. Người ta thường nói mối tình đầu không bao giờ bền vững. Nhưng nó ngây thơ. Nó cho rằng tình yêu của nó và anh mãi mãi là vĩnh cửu. Nó và anh học chung một lớp, là tâm điểm của biết bao sự chú ý, không những trong trường mà còn cả bên ngoài nữa. Anh cao hơn nó trên cả một cái đầu - 1m83, chiều cao phải nói là vận động viên cũng chưa chắc đã có. Còn nó, nhỏ bé lắm, chưa đến 1m50. Mỗi lần chở nó đi học, nhiều người thường trêu đùa là hai bố con vì anh che hết toàn bộ người nó. Nhưng đó cũng chưa hẳn là lý do khiến mọi người để ý. Bởi vì... gia đình anh rất giàu có, tiếng tăm nhất khu vực này. Anh sinh ra trong một hoàn cảnh quá đầy đủ. Với cái nhìn của mọi người xung quanh thì là vậy. Chỉ riêng nó biết rằng anh là một người cô độc trong cái ngôi biệt thự khang trang đó. Nó đọc được trong ánh mắt của anh khi nhìn về nơi có hạnh phúc.

Anh không đẹp, lại cao quá khổ. Bạn nó vẫn thường nói vậy và hỏi vì sao nó lại thích một người như anh. Nó chỉ im lặng... tình yêu thì cần gì có lý do chứ. Nó biết đằng sau nó là những lời nói xấu, kể cả là những người bạn của nó luôn nghĩ nó lợi dụng anh. Nhưng nó bỏ ngoài tai, nó chỉ cần anh tin nó thôi.
-Em à…
-Gì vậy anh?
-À… không có gì đâu.
-Gì, anh nói em nghe xem nào.
-À… mọi người nói…
-Nói gì?
-Em có yêu anh không?
-Sao anh lại hỏi vậy? Anh không tin em sao?
-Mọi người nói em yêu anh… vì… nhà anh giàu.
-Anh nghĩ vậy à… vậy mình chia tay.
-Không, anh tin em mà.
Nó khẽ cười, một nụ cười buồn. Nó hiểu anh sẽ nghe những lời đó và nghi ngờ về tình cảm của nó. Nhưng nó không giận anh vì anh nói anh tin nó, thế là đủ yên lòng nó rồi. Tình yêu của anh và nó cứ ngày một tăng lên. Mọi người, cả gia đình anh và gia đình nó đều biết chuyện. Nhưng chẳng một ai ngăn cấm. Ngày ngày trên con đường đó, nó vẫn cùng anh đi học. Nó đợi anh dưới nhà chứ từ lúc yêu nhau nó không dám đặt chân vào nhà anh. Nó ngại. Anh cao lớn, nhưng tính cách thì không khác gì trẻ con vậy. Nó nhớ lúc vào lớp, hai đứa cãi nhau suốt ngày. Anh thì bảo nó như ma cà rồng trong khi nó được mệnh danh là “hotgirl” trong lớp. Lòng tự trọng bị tổn thương. Nó quay sang bảo anh là hươu cao cổ... thế là hai đứa xông vào đánh nhau. Ngày nào cũng vậy, cũng làm náo động cả lớp. Đến nỗi ai cũng phải thừa nhận hai đứa như chó với mèo.
Một năm thấm thoát trôi qua. Rồi một ngày anh đi nhờ xe nó. Ngồi đằng sau xe, bỗng dưng nó hỏi anh:
-Ê... mày thích tao hả?
-Ừ... anh nói nhỏ giọng.
-Thích từ bao giờ vậy? Sao không nói?
-Ừ, cuối năm ngoái nhưng thấy mấy thằng bảo kiêu nên không dám nói.
-Trời...
Rồi hai người im lặng một lúc, anh ngượng ngùng chẳng nói được gì.
-Sao, không hỏi xem người ta có thích mình không à?
-Ừ, vậy có thích không?
-Có, từ bây giờ tôi với ông là người yêu nhau nhé.
-Ồ... hihi.
Thế là từ đó, nó bắt đầu thói quen đợi anh cùng đi học, cùng anh đến trường. Chỉ khác một điều, không còn những tiếng cãi lộn ầm ỹ như trước nữa. Mọi người trong lớp ai cũng ngạc nhiên khi thấy nó và anh trở thành một cặp. Thi thoảng anh lại tìm cách làm nó giận, lại chọc nó. Anh bảo anh muốn lấy lại cảm giác như ngày xưa, hai đứa vẫn thường hay cãi lộn ấy... Nó cười:
-Giờ muốn thế cũng không được đâu ông tướng à... hehe.
Từ lúc yêu nó, anh không còn bỏ học, trốn tiết đi chơi điện tử nữa. Anh giành thời gian cho nó nhiều hơn, anh chăm đến trường hơn, những ngày chủ nhật anh lại buồn gọi điện cho nó:
-Hôm nay không đi học chán quá bà xã à.
-Sao vậy?
-Vì không được gặp bà xã, ông xã nhớ bà xã lắm, chỉ mong mau chóng đi học thôi.
-Ừ, bà xã cũng vậy nè...hichic.
-Một ngày không gặp bà xã như dài bằng một năm ấy.
Nó và anh yêu nhau được một năm thì nó phải chuyển trường. Ngày nó đi, anh đến, nhưng không kịp gặp. Anh buồn lắm. Anh nói sẽ chờ đợi nó. Nó cũng hứa sẽ chỉ yêu mình anh mãi mãi. Hai ngượi chỉ nói chuyện với nhau bằng những cuộc điện thoại hoặc những tin nhắn quan tâm. Thời gian đầu, ngày nào anh cũng hỏi thăm nó, thậm chí còn bắt xe đi hàng trăm cây số để gặp nó. Nhưng rồi, những cuộc điện thoại thưa dần, tin nhắn cũng vậy. Nó buồn nhưng nó tự động viên mình là chắc anh bận việc học đó thôi.
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi, nó vẫn chờ đợi anh bằng hi vọng. Nó tin rằng một ngày nào đó nó sẽ cùng anh hưởng hạnh phúc. Nhưng nó đâu biết rằng ở nơi kia, anh đâu hề nhớ đến nó. Mọi người, bạn bè, gia đình bảo nó quên anh đi, bảo anh thay đổi rồi, nó một mực không tin, còn mắng lại.
Rồi ngày đó cũng tới, cái ngày khủng khiếp nhất trong cuộc đời của nó mà nó cứ ngỡ là hạnh phúc, anh gọi điện.
-Dạo này em thế nào rồi, vẫn khỏe chứ?
-Ừ, em vẫn khỏe, sao giờ anh mới gọi cho em?
-Anh bận, anh xin lỗi.
-Anh xin lỗi vì chuyện gì?
-Về tất cả, em hãy quên anh đi nhé.
-Sao???
Đầu dây bên kia chỉ vọng lại tiếng tút...tút... Nó ngẩn người, chẳng nói, chẳng rằng, chạy như một người điên, nhưng nó không khóc. Nó bắt xe về chỗ anh. Nó cần một lý do. Thật ra, nó đã biết từ lâu nhưng nó vờ không chấp nhận. Cuộc sống đã lôi kéo anh, biến anh từ một con người hiền lành trở thành một người xa đoạ, anh đắm mình trong những cuộc chơi. Thậm chí đốt tiền vào những trò vô bổ. Xung quanh anh chỉ toàn những người giả tạo, đến với anh vì đồng tiền. Nó ngồi trước cổng trường, gương mặt xanh xao, đôi mắt vô hồn. Thoạt nhiên, nó nhìn thấy anh, một gương mặt khác, một nụ cười khác... Con người anh thay đổi hoàn toàn. Anh đi với toàn những người “đầu trâu mặt ngựa”, trông như đang đợi để đánh một ai đó. Nó gọi anh, anh giật mình quay lại.

-Sao em lại về đây?
-Em về để tìm một câu trả lời.
-Anh đã nói với em rồi, hãy quên anh đi, anh không còn yêu em nữa.
-Tại sao? Anh nói sẽ chờ em cả đời mà?
Anh nhìn nó với sự bực bội như muốn nó biến mất ngay lập tức.
-Về đi, tìm đến tôi làm gì, chẳng phải cô cũng vì tiền sao, chẳng phải cô yêu tôi cũng vì nhà tôi giàu sao.
Nó nhìn anh mà không kìm được nước mắt...
-Anh nói gì vậy, anh thay đổi thật rồi.
Anh bèn rút ví ra, ném thẳng sấp tiền vào mặt nó trước bao con mắt của mọi người, chưa bao giờ nó cảm thấy xấu hổ và nhục nhã đến vậy.
-Thế này đủ chưa?
-Đủ rồi, nó cầm lấy tiền và nói.
-Vậy thì biến đi.
Anh bước đi một cách lạnh lung.
-"Đùng", một tiếng va đập phát ra. Anh thấy người mình tê. Một chiếc xe đang đỗ ngay gần anh, anh đưa tay lên đầu.
Máu, trời ơi... chuyện gì vậy.
Anh cúi xuống và thấy nó đang nằm trên một vũng máu. Hình như, anh chợt nhận ra một điều gì đó.
-Em làm sao vậy, mau tỉnh dậy đi, đừng làm anh sợ.
Nó bấu chặt lấy tay anh, nước mắt lăn trên má nó.
-Anh ơi! Tiền kìa… anh nhặt lên đi anh... số tiền đó không mua được tình yêu em dành cho anh nhưng nó mua được sự sống của em.
-Em đừng nói nữa, anh xin em đấy, anh hét lên trong đau đớn.
Nó mỉm cười:
-Anh đã biết giá trị của đồng tiền chưa. Em cám ơn! Vì nhờ có nó em được chết trong vòng tay anh.
Đôi bàn tay nó khẽ rơi xuống đất, hai hàng mi thấm đẫm nước mắt nhưng trên môi nó lại là một nụ cười hạnh phúc. Nó chết rồi, anh òa khóc kêu tên nó nhưng nó chẳng còn nghe thấy lời anh gọi. Nó đã đi về một nơi có hạnh phúc - Nơi mà anh luôn buồn mỗi khi nhìn về. Nó biết con người anh, nó chưa bao giờ gjận anh, ngay cả khi anh ném tiền vào mặt nó. Nó chỉ mong anh trở về với bản chất thật của con người mình.
Ngày hôm đó, trời mưa rất nhiều. Anh nhớ, nó từng nói sinh nhật nó năm nào cũng mưa... vậy mà ngày nó đi, trời cũng mưa như vậy. Anh ngồi trước mộ nó, người ướt đẫm. Bỗng dưng có ai từ phía sau che mưa cho anh... Là chị gái nó, người đã từng giúp nó và anh đến với nhau.
-Đây là di vật cuối cùng của nó, có lẽ dành cho cậu.
Một chiếc điện thoại, anh cầm lấy. Ở trong đó là những bức hình hai người chụp với nhau và những đoạn ghi âm.
Anh à, có lẽ sẽ chẳng bao giờ anh biết em yêu anh nhiều đến thế nào. Anh từng hỏi em có phải đến với anh vì nhà anh giàu? Cuộc sống mà, tiền chi phối tất cả, đâu ai có thể sống thiếu tiền được, em cũng vậy thôi, em không thể sống thiếu tiền cũng như sống thiếu anh được. Anh chính là tài sản lớn nhất trong cuộc đời em, em cần có anh, cần đồng tiền vô giá này. Em nhớ anh từng nói sẽ yêu em cho đến khi anh không còn trên đời này nữa. Em thì nói con người sẽ có lúc thay đổi mà, thật buồn cười phải không. Cuối cùng lại là những điều ngược lại. Anh là người thay đổi, còn em là người yêu anh đến phút cuối cùng, em không nghĩ tình yêu của mình dành cho anh lại nhiều đến như thế. Em chưa bao giờ giận anh. Em chỉ muốn biết lý do anh bỏ rơi em. Sẽ là lần cuối cùng em đi tìm anh, tìm kiếm một câu trả lời cho tình yêu của mình. Rồi em sẽ lặng lẽ rời xa anh như anh mong muốn, anh à”.
Anh khóc, cổ họng anh ngẹn đắng, mưa vẫn rĩ rã rơi trên gương mặt của anh. Anh hiểu rằng, mình đã đánh mất một người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, anh hận bản thân không giữ trọn lời hứa. Anh hận vì đã coi trọng đồng tiền hơn cả một tình yêu chân chính. Anh đang nhìn nó, nhìn bức hình trên tấm bia mộ. Nó cười thật đẹp.
Anh đang nhìn về một nơi có hạnh phúc, nơi mà đôi mắt anh luôn thấm đẫm nỗi buồn...

THÔNG ĐIỆP: DÙ BẠN GIÀU SANG NHƯ THẾ NÀO THÌ CŨNG NÊN NHỚ SẼ CÓ NGƯỜI YÊU BẠN THẬT LÒNG.
-Sưu tập-

0 nhận xét:

Đăng nhận xét