Đã làm Quan thì chớ làm hề
Văn học nghệ thuật phải chịu trách nhiệm một phần trước tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ.
GS Đình Quang, nguyên Thứ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin có lần kể lại chuyện ông suýt “vỡ nồi cơm” khi dựng vở Bạch đàn liễu. Vở diễn kể “câu chuyện nhỏ” về một chủ tịch xã tên Quyền, muốn cậy quyền chiếm hai cây bạch đàn của một gia đình nông dân.
Phê phán nạn tham nhũng, cửa quyền của một cán bộ loại “khoeo chân”, cẩn thận đến mức “không dùng phương pháp tả thực mà sử dụng gián cách” với hậu trường thể hiện một trang báo lớn với những tin tức tích cực. Rồi “thủ pháp” bóng lão Quyền to dần, trùm lên bóng của đôi thanh niên. Rồi dùng cầu bập bênh để ám thị một ý niệm: sở dĩ có kẻ ngồi được trên cao là do có người cam tâm ngồi dưới thấp…
Ấy thế mà ngay sau khi công diễn, xuất hiện liền câu vè: Đình Quang tiến sĩ tài ba/ Dựng chuyện cây liễu chửi cha chính quyền.
Số phận của Bạch đàn liễu bấy giờ như một thân bạch đàn bầm dập trong bão phê phán, đùn đẩy, sửa chữa, duyệt lên duyệt xuống.
Đúng là “hài kịch”. Ngay cả khi tác giả đổi tên nhân vật từ “Quyền”, thành “Quyết”, thì không ngờ lại trùng tên một cán bộ cao cấp của… Bộ Công an.
Sáng tạo ở ta khổ thật. Đến nỗi GS Quang tự trào bằng cái câu chèo của Tào Mạt: “Đã làm Hề thì đừng làm Quan”.
Nhắc lại câu chuyện “Bạch đàn liễu” là vì hôm qua, GS Quang tái xuất hiện để thử trả lời câu hỏi vì sao Việt Nam “có rất ít tác phẩm đạt đỉnh cao tương xứng với sự nghiệp cách mạng và cuộc kháng chiến vĩ đại của dân tộc”- câu hỏi đang được đặt ra trong một hội nghị toàn quốc về sáng tạo văn học do Hội đồng lý luận, phê bình văn học nghệ thuật Trung ương tổ chức.
Trong cái hội nghị đó, các văn nghệ sĩ hẳn phải dựng lông tóc khi nghe Chủ tịch Hội đồng, PGS-TS Nguyễn Hồng Vinh lý giải “Một số văn nghệ sĩ vẫn còn tâm lý e dè, ngại bộc lộ chính kiến, còn thờ ơ, né tránh mặt trái của đời sống xã hội, những biểu hiện tiêu cực của bộ máy công quyền vì sợ bị “chụp mũ”, bị “định kiến”… nghệ sĩ chưa dám dấn thân, chưa hết mình cho đứa con tinh thần của mình nên sáng tác của họ không phản ánh được khát vọng nhân dân, không phải tấm gương phản chiếu hiện thực xã hội”.
Còn PGS-TS Đào Duy Quát thì lên án: “Văn học nghệ thuật phải chịu trách nhiệm một phần trước tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên và nhân dân hiện nay”.
Đấy nhé, văn nghệ sĩ các vị kém, phải chịu trách nhiệm về sự suy thoái của “bộ phận không nhỏ” là vì các vị nhát, chưa viết đã sợ bị “chụp mũ”, “định kiến”. Là vì các vị không dám dấn thân. Là vì con các vị là con ghẻ. Là vì các vị cứ né bên này, đúng lề bên kia chứ nào có ai cấm đoán gì.
“Ở trên trời nhìn xuống đám đông” ư? Đó là dâm thư. Không chấp.
“Đại gia” ư? Nhạy cảm, cường điệu, nhận định chủ quan, không có lợi cho người đọc.
Cái mà chúng tôi cần là sự dấn thân. Dấn thân giữa cái tốt và cái tốt hơn, chứ không phải giữa cái xấu và cái xấu xa.
Thì chính GS Đình Quang hôm qua cũng xác nhận “tính xung đột của sân khấu” đã “khai tử” từ những năm 50 của thế kỷ trước, với “đao phủ” là thuyết vô xung đột ở Liên Xô cũ. Theo đó, “trong xã hội chủ nghĩa, mâu thuẫn giai cấp đối kháng đã được giải quyết, không có xung đột thật sự mà chỉ có mâu thuẫn giữa cái tốt và cái tốt hơn”.
Tiếc là GS Quang đã không đọc nốt vế sau cái câu của anh hề già đã nói với nhà vua “Đã làm Quan thì chớ làm hề”.
Đào Tuấn
Tổng Trọng không lú
này bác, em mới đọc tin
Quốc Hội Việt Nam đã thông qua
bản hiến pháp sửa đổi
biết rồi!
có 486 phiếu thuận
và 2 phiếu trắng
không có một phiếu chống nào
trong số 488 phiếu của đại biểu tham gia
như vậy tỷ lệ biểu quyết thuận là 97.59%
biết rồi!
đây là một chiến thắng vĩ đại không thua gì chiến thắng Điện Biên
của Đảng và Nhà nước ta chống diễn biến hòa bình
và cũng là một thất bại đắng cay cho các thế lực thù địch và tay sai
?!?!?!?!?!
nhưng em thấy dù sau bao nhiêu nỗ lực kinh khủng
của Đảng và Nhà nước thúc đẩy các đại biểu quốc hội
đồng tình thể hiện cao ý đảng lòng dân
mà vẫn còn có tới hai phiếu trắng
thế là sao?
chắc 2 nút bấm có trục trặc kỹ thuật!
làm gì có trục trặc với kỹ thuật hiện đại của chủ nghĩa xã hội
em nghi 2 phiếu trắng là của 2 phần tử phản động
điều này chứng tỏ Tổng Trọng đã không lú
khi ông tuyên bố trước Quốc Hội
“…đến hết thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện
ở Việt Nam hay chưa”
Bắc Phong - 28/11/2013
Nghệ thuật "trảm tướng" kiếm tiền của Bộ trưởng Đinh La Thăng
Mấy năm nay trò hề “trảm tướng” của bộ trưởng Thăng thỉnh thoảng lại rộ lên trên các báo lá cải - à quên: lá đảng, liên tục không ngừng từ khi Thăng lên bộ trưởng GTVT. Thăng “nổ” mà không lên bộ GTVT thì chắc PetroVietnam hôm nay đã đi theo Vinashin, Vinalines luôn rồi, chẳng cần phải đợi dăm ba năm nữa. Nhưng đó là chuyện khác.
Bài này tôi chỉ muốn nói về, muốn vạch trần trò hề “trảm tướng” của Thăng vốn đã trở thành trò cười và “thương hiệu đặc sản” của Thăng từ thời anh cán bộ đoàn “năng” ít “nổ” nhiều của Sông Đà này được “trên” thăng lên làm Chủ tịch Tập đoàn Dầu khí PV.
Ở PV thời Thăng “nổ”, ai cũng biết “trảm tướng” là vở kịch hài, để Thăng giương oai và củng cố vị thế CT của mình trong Tập đoàn PV, vì ngoài khả năng “nổ” và khả năng “định hướng XHCN”- tức là lưu manh chính trị ra, không có nhiều lĩnh vực để Thăng có thể xây dựng uy tín lãnh đạo của mình đối với thuộc cấp và ban lãnh đạo Tập đoàn, nhất là với lĩnh vực khai thác dầu khí thì có thể hình dung Thăng ở PV như một chuyên gia hoạn lợn đột nhiên được lên làm tư lệnh hải quân.
“Trảm tướng” chỉ là vở tuồng Thăng diễn cho thiên hạ xem và dùng “mạng” của cán bộ cấp thấp (ngoài công trường) để trảm – trảm thế nào chúng ta sẽ nói rõ sau.
Còn ở tổng hành dinh Thăng mới dùng võ bẩn thật – võ chính, để xây dựng vương quyền. Đó là tác phong làm việc lạnh lùng, coi người như rác, luôn “xử lý công việc nhanh gọn” bằng “Một tờ A4” của Thăng. Có nghĩa là, Thăng luôn biết và chỉ biết bài lạm dụng quyền của mình để dọa hoặc bất ngờ chuyển công tác các cán bộ dưới quyền bằng một quyết định ngắn gọn trong “Một tờ A4”. Đó luôn là những quyết định “phân công công tác theo nhu cầu công việc của Tập đoàn” do Chủ tịch Thăng ký mà đối với người nhận “tờ A4” đó không khác gì một quyết định kỷ luật, khi đương sự bị Thăng bứng ra một vị trí lạ hoắc thường là “ngồi chơi xơi nước”, mà không ai dám công khai chống lệnh, và chỉ có một con đường duy nhất: vác “gạch” hay “đạn” đến nhà Thăng “tâm sự”… (“gạnh” là vàng và “đạn” là tiền đô, đơn vị tính là “tấn” hay “tạ”, “tấn” là 100 nghìn đô, “tạ” là 10 nghìn đô…)
Sau vài lần “tâm sự” đương sự mới có thể yên tâm ở vị trí cũ nhưng “tinh thần thái độ” thì đã và phải thần phục Thăng hoàn toàn, nếu được Thăng “chấm” thì sẽ có cơ may được Thăng cho thăng tiến tiếp. Nếu Thăng không tiếp tại nhà mà chỉ cho người nhà nhận “đạn”, thì coi như đương sự mất cả chì lẫn chài, mà cái ghế thì vẫn phải “nhường trong đau đớn” cho đệ tử của Thăng. Tất cả chỉ vì Thăng luôn có “định hướng XHCN” như trên…
Với “tác phong một tờ A4” Thăng đã làm lộn tùng phèo cả một Tập đoàn lớn hàng đầu quốc gia là PV chỉ trong vài tháng đầu nhiệm kỳ. May mà ở cấp tập đoàn “tác phong A4” của Thăng không ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt động khai thác, chế biến và kinh doanh dầu khí của PV, chứ nếu Thăng làm thế ở cấp công ty, tổng công ty thì PV… chỉ có sập tiệm ngay lập tức, chìm nhanh hơn cả Vinashink.
Đó là cách Thăng “xây dựng đội ngũ”, củng cố vị thế, xây dựng uy quyền (Thăng từng tuyên bố uy quyền đẻ ra uy tín!) cho mình, trong nội bộ, đúng như một nhà độc tài dần dần nắm hết toàn quyền. Những kẻ Thăng ở PV (và chắc nay là ở bộ GTVT) đưa lên thường giống Thăng y chang: coi thường (vì kém) chuyên môn nhưng thích nổ, nặng về xảo trá dựa trên uy quyền của Thăng, và tất nhiên: cung phụng Thăng như thờ Thánh...
Còn với bên ngoài Thăng PR, đánh bóng tên tuổi của mình rất tích cực, bằng tiền và rất nhiều thủ thuật. Một trong những trò Thăng thích thú và hay diễn là màn “trảm tướng”. Tôi đã chứng kiến tại trận vài vụ “trảm tướng” của Thăng và để ý theo dõi một thời gian dài nên có thể tạm đúc kết thành kịch bản “trảm tướng” của Thăng như sau:
Đầu tiên, Thăng chọn rất kỹ hiện trường để trảm tướng, là những công trình, dự án lớn, trọng điểm và “hot” – tức là được cấp trên, người dân và báo chí quan tâm. Nếu không “hot” thì Thăng không quan tâm, dù nó thiết thực quan trọng với ngành đến thế nào.
Tiếp theo là Thăng giao đám chân tay chuẩn bị “đội ngũ” đi ra trận. Đội ngũ của Thăng ở đây là dàn phóng viên các báo, đài, TV lớn trong nước – “cái bọn đói tin và đói tiền”, theo cách nói của Thăng – phải được lính của Thăng “nhân danh anh Chủ tịch TĐ” thân mến mời đi cùng, Thăng bao hết, và đưa thêm phong bì “tiêu vặt” từ trước. Mỗi chuyến đi như thế riêng tiền phong bì cho phóng viên là hàng trăm triệu, không kể chi phí ăn ở, xe cộ Thăng lo hết. Không hiểu sao, bao giờ các báo, đài, tv cũng đều cử phóng viên chân dài đi theo Thăng, không biết viết lách phỏng vấn có giỏi không nhưng ngoại hình thì toàn dự thi hoa hậu được.
“Ra trận”, đoàn của Thăng luôn rất đông đảo và có trật tự được dàn xếp kỹ càng hoành tráng như đoàn đóng phim sử liệu. Sau khi tác nghiệp tại hiện trường cùng với Thăng và cán bộ công trường xong, các phóng viên được quân của Thăng mời đi chiêu đãi bí tỉ, chỉ một số ít được tham dự cuộc họp chuyên môn của Thăng tại công trường, và họ được phép ghi âm, quay hình.
Chính trong những “cuộc họp chuyên môn” đó Thăng thường biểu diễn động tác mà các phóng viên thường bù lu bù loa lên là “trảm tướng”. Đó là, sau khi nghe sơ hai bên A và B báo cáo – thường là kể công của mình và đổ tội cho bên kia, bất luận tình thế thế nào Thăng cũng thường đứng hẳn về phía bên B (vì bên A thường là quân của Thăng, chủ đầu tư), và Thăng dùng lý luận của bên B để đập lại tơi bời chính quân của mình, với lời lẽ thường vô cùng gay gắt, “cả vú lấp miệng” và nhiều khi lập luận sai vì Thăng thường không hiểu chuyên môn của bên B – nhà thầu, trước sự ngỡ ngàng của cả hai bên. Rồi Thăng luôn kết luận với yêu cầu kỷ luật quân của mình, bắt “kiểm điểm sâu sắc” với lời dọa kiên quyết: tôi sẽ cho thay anh, sẽ kỷ luật anh… Kết quả vở diễn, qua tường thuật của phóng viên, luôn là “vỡ òa”, “bừng tỉnh”… Hình ảnh “một vị tư lệnh chiến trường Thăng sâu sát, mạnh mẽ, công bằng, vô tư, nghiêm khắc v.v…” sẽ đến với hàng triệu người sau đó.
Sau màn diễn thuần thục của Thăng, băng âm và hình được cung cấp đầy đủ cho các phóng viên với lới tri ân là các phong bì dầy cộp “thù lao trước” cho các bài phóng sự “sẽ có ngay”.
Còn các vị tướng “bị trảm tại trận” thì sao? Không ai bị mất chức hay mất việc. Tôi biết khá rõ, một số họ còn được thăng chức sau đó, vì ngay sau khi “bị trảm” họ sợ quá tưởng mất việc thật nên ôm ngay “đạn tấn”, “đạn tạ” đến nhà Thăng xin chịu tội. Có “vị tướng cụt đầu” Thăng không nhận “đạn” mà bắt họ đưa cho đàn em Thăng. Những tay đàn em này cầm “đạn” còn chê: “Chỉ đủ chi cho một chuyến đi hiện trường của Chủ tịch…” Thế là đám “bị trảm” hay “bị cụt đầu” đó trở thành đàn em tin cậy của Thăng. Có kẻ “bị trảm” nay đã lên đến phó chủ tịch Tập đoàn PV…
Thế cho nên, càng “trảm tướng” Thăng càng giàu và càng nhiều kẻ cung phụng, mà danh tiếng Thăng càng nổi như cồn, qua dàn đồng ca lá đảng. Dân ta thích những vở tuồng như thế, vì thời đại đói anh hùng, tưởng Thăng là anh hùng là thật.
Vẫn biết tất cả quan lại cộng sản hiện nay, tất tật lũ bộ trưởng hay tỉnh trưởng, hay các chánh phó thủ tướng… đều đểu, đều bẩn và đều giả như Thăng, đều không sửa được, nhưng cái cách Thăng cứ diễn mãi vở tuồng “trảm tướng” và cách dân ta vẫn cứ tin và hy vọng, thấy tội dân mình quá, cứ bị một thằng đểu xỏ mũi hoài, tôi đành viết mấy dòng trên.
Mong sao mọi người đừng quá ngây thơ tin hoài vào những vở ca hí kịch của cộng sản nữa! Nói chung, đừng tin vào những con người cộng sản.
Phan Châu Thành
Viết tiếp
Lịch sử không để viết lại.
Nhưng lịch sử có thể bị bắt dừng lại, kéo lui. Mà độ lùi không chỉ tính bằng năm hay bằng nhiều chục năm.
Như ở nước Cộng hoà Dân chủ Nhân dân Triều Tiên “anh em”, với đương kim “chủ tịch cháu nội”, Kim Jong-un nguyên soái, thì phải dừng lại bao nhiêu năm? Để toàn dân toàn quân Triều Tiên khóc đứng khóc ngồi trước cái chết của “chủ tịch cha” Kim Jong Il, y chang như đã từng khóc đứng khóc ngồi “chủ tịch ông nội” Kim Nhật Thành, chết cách đó 17 năm? Và để bất cứ cái gì, từ cái đi, cái đứng, đến cái tiếng hét trên các làn sóng điện, đều phải y chang những thứ cách đây hơn nửa thế kỷ?
Đó là chỉ tính theo ngày thành lập nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, tức từ năm 1948 cho đến nay là 65 năm. Chớ nếu tính trên tước vị của “chủ tịch ông nội” Kim Nhật Thành thì lịch sử nước này phải lùi về thời Tam Quốc Triều Tiên cổ đại đã thống trị bán đảo Triều Tiên trong hầu hết Thiên niên kỷ 1, và dừng lại cho tới hết đời “ông chủ tịch cháu nội” hiện nay và nhiều đời con cháu ông ta nữa. Để cho “chủ tịch ông nội” trở thành “Chủ tịch vĩnh cửu” theo hiến pháp của nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên.
Trước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên ba năm, trong bản Tuyên ngôn Độc lập của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, nay là nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, đọc tại Hà Nội ngày 02 tháng 9 năm 1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã lên án bọn thực dân Pháp như sau: “…Hơn 80 năm nay, bọn thực dân Pháp lợi dụng lá cờ tự do, bình đẳng, bác ái, đến cướp đất nước ta, áp bức đồng bào ta. Hành động của chúng trái hẳn với nhân đạo và chính nghĩa. Về chính trị, chúng tuyệt đối không cho nhân dân ta một chút tự do dân chủ nào… Chúng ràng buộc dư luận, thi hành chính sách ngu dân… Chúng cướp không ruộng đất, hầm mỏ, nguyên liệu. Chúng làm cho dân ta, nhất là dân cày và dân buôn trở nên bần cùng. Chúng không cho các nhà tư sản ta ngóc đầu lên. Chúng bóc lột công nhân ta một cách vô cùng tàn nhẫn…Chúng đã bán nước ta hai lần cho Nhật…”.
Lời kết án đanh thép đó vang lên đã hơn 68 năm rồi mà cứ ngỡ như mới hôm nay.
Như mới hôm nay, cũng đang có một đám người liên tục muốn bắt lịch sử, đất nước, dân tộc ta phải lùi lại, để sống kiếp sống mà bọn thực dân, bất chấp nhân đạo và chính nghĩa, đã “ban bố” cho ông cha ta trong ngót 80 năm.
Hơn 68 năm về trước, “về chính trị, chúng tuyệt đối không cho nhân dân ta một chút tự do dân chủ nào”, chủ tịch Hồ Chí Minh đã lên án bọn thực dân như vậy đó. Còn bây giờ, suốt 68 năm qua, về chính trị, có ai được một chút tự do dân chủ nào, xin cho biết? Cả những đảng viên cộng sản? Cả ông Đại tướng khai quốc công thần, và tất cả các ông tướng? Có ai tự do độc lập ứng cử đắc cử vô các Hội đồng, vô cái Quốc hội của Đảng, ngoài các đảng viên được Đảng cầm quyền chỉ định? Có bao nhiêu người yêu nước, kể cả các đảng viên cộng sản, đã bị thẳng tay đàn áp? Có một tổ chức chính trị nào được tồn tại, ngoài Đảng cầm quyền? Có một tổ chức văn hóa, xã hội, chuyên môn, nghề nghiệp… nào không bị Đảng cầm quyền nắm trong tay? …
Hơn 68 năm về trước, “chúng ràng buộc dư luận, thi hành chính sách ngu dân”. Còn bây giờ, suốt 68 năm qua, ai độc quyền trói buộc tư tưởng văn hóa, với mạng lưới các ban tư tưởng văn hóa bao trùm lên khắp nước? Ai nắm hết các báo chí, các phương tiện truyền thông, các cơ sở phát hành, in ấn, kể cả sách giáo khoa, kể cả kinh bổn tôn giáo? Tuyệt đối, khắc nghiệt… hơn cả bọn thực dân? Bởi chế độ thực dân còn để cho “người An Nam” làm báo, viết báo tự do. Còn bây giờ, 68 năm sau, có người Việt Nam độc lập nào ở đây được tự do làm báo, viết báo? Ai miệng nói xây dựng dân chủ mà giựt sập không chừa một cây cột nào của tòa nhà dân chủ, hàng đầu là cây cột tự do báo chí, là Quyền Thứ Tư của nền Dân Chủ? Ai miệng nói Nhà nước Pháp quyền mà “vo tròn nhập cục” ba Quyền Nhà nước làm một trong tay một đảng độc tôn cầm quyền duy nhất? Ai đang thi hành chính sách ngu dân hơn cả mọi chế độ phong kiến? Bởi phong kiến còn biết huy động, tận dụng người tài.
Hơn 68 năm về trước, “chúng cướp không ruộng đất, hầm mỏ, nguyên liệu”. Còn bây giờ, suốt 68 năm qua, hầm mỏ, nguyên liệu do các tập đoàn nước ngoài nào được thả cửa cho tha hồ khai thác? Ruộng đất nào thuộc về “người cày có ruộng”? Ruộng đất nào “thuộc về toàn dân” để bị “bọn chúng cướp không” đến nỗi người dân phải tự thiêu, tự xử?
Hơn 68 năm về trước, “chúng bóc lột công nhân ta một cách vô cùng tàn nhẫn”. Còn bây giờ, suốt 68 năm qua, có anh chị lao công, lao động nào… được có nghiệp đoàn tự do để tự bảo vệ quyền lợi chính đáng? Có anh chị công nhân nào được các công đoàn nhà nước bênh vực khi bị các tập đoàn tài phiệt trong ngoài nước hà hiếp, bóc lột?
Hơn 68 năm về trước, “… hành động của bọn thực dân… áp bức đồng bào ta… là trái hẳn với nhân đạo và chính nghĩa”. Còn bây giờ, hành động của những ai đang muốn kéo lùi lịch sử, kéo lùi đất nước, để dân tộc này, gồm già trẻ gái trai người Việt Nam của thế kỷ 21, phải sống trở lại kiếp sống “không có chút tự do dân chủ” nào, như dưới ách nô lệ thực dân cả 100 năm trước, là trái hẳn với mọi thứ đạo lý làm người.
Một dân tộc vừa liên tục trui rèn qua bốn cuộc chiến thảm khốc trong vòng 40 năm, luôn được ca ngợi là anh hùng, và không chỉ một lần anh hùng, thì sao lại xứng đáng bị nắm ót kéo lui để sống kiếp sống cúi đầu như một dân tộc bị mất nước?
“…Một dân tộc đã gan góc chống ách nô lệ của Pháp hơn 80 năm… dân tộc đó phải được tự do! Dân tộc đó phải được độc lập!… Toàn thể dân tộc Việt Nam quyết đem tất cả tinh thần và lực lượng, tính mạng và của cải để giữ vững quyền tự do, độc lập ấy”, như Chủ tịch Hồ Chí Minh đã tự hào tuyên hứa.Dân tộc đó cũng quyết không để bị ai kéo lùi lịch sử của mình lại.
Mà phải viết tiếp. Viết gì?
Viết những gì mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã bỏ dở.
Mở đầu bản Tuyên ngôn Độc lập của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, nay là nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, đọc tại Hà Nội ngày 02 tháng 9 năm 1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã viết: “Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”. Lời bất hủ ấy ở trong bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ. Suy rộng ra, câu ấy có ý nghĩa là: tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng, dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do”.
“Lời bất hủ ấy ở trong bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ” còn có một lời “bất hủ” khác, tiếp theo. Mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã bỏ dở. Đó là: “Để bảo đảm cho các quyền đó, các chính quyền được thiết lập giữa mọi người, và quyền hành của họ phải được xuất phát từ sự đồng thuận của những người họ quản lý. …” [1].
Trong bản Tuyên ngôn Độc lập ngày 02 tháng 9 năm 1945 Chủ tịch Hồ chí Minh cũng đã viết: “Bản Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền của Cách mạng Pháp năm 1791 cũng nói: Người ta sinh ra tự do và bình đẳng về quyền lợi; và phải luôn luôn được tự do và bình đẳng về quyền lợi. (Điều 1)Đó là những lẽ phải không ai chối cãi được…”
Nhưng bản Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền của Cách mạng Pháp năm 1791 cũng nói:
“Điều 2: Mục đích của mọi tổ chức chính trị là bảo tồn các quyền tự nhiên và tuyệt đối của con người. Các quyền đó là quyền tự do, quyền sở hữu, quyền an ninh và quyền chống lại sự áp bức”.
“Điều 16: Xã hội nào không bảo đảm các Quyền con người, cũng không quy định rõ sự phân chia ba Quyền (Quyền Lập Pháp, Quyền Hành Pháp, Quyền Tư Pháp) thì xã hội đó không có Hiến pháp” [2].Đây cũng là những lẽ phải không ai chối cãi được. Và phải được mọi người dân Việt thời đại Hồ Chí Minh và mọi thời đại viết tiếp. Để cùng nhau xây dựng cho mỗi người và mọi người một xã hội, một thế giới, một ngày nay, một ngày mai xứng đáng với con người.Hồ Ngọc Nhuận , TP Hồ Chí Minh, 28-11-2013
Đàng nào cũng chết
Rồi xong, chú Ếch mới ỉa ra một luật mới. Nước mình đứng nhất thế giới ở điểm là Quốc Hội rất đoàn kết, đồng thuận một lòng. Đảng đại biểu thế nào thì đại biểu bấm nút đại thế ấy. Cùng nhau vỗ tay, tan họp. Từ bấy lâu nay, có biết bao nhiêu là số phận phải hứng chịu những án tù khắc nghiệt chỉ vì nói lên quan điểm độc lập trên các trang mạng xã hội. Chú Ếch chưa yên được cái bộ lòng, chế độc độc tài thêm lồng lộn. Luật còn mang hơi hiếm mùi tiền, thêm cái còng bên cạnh. Đàng nào chúng nó cũng có lợi. Đàng nào dân cũng chịu chết. Con số 100 triệu đồng đủ ớn lạnh xương sống, đó là tội nhẹ. Ấy là chúng nó quy ra thế. Còn tội nặng thì a lê hấp, vô tù đếm lịch nghe mậy. Tội danh chống phá thì chúng nó muốn kết tội sao lại chẳng được, dù chúng nó biết rõ mười mươi là vì chúng làm đéo gì có khả năng kiểm soát được thông tin của thời đại @ này. Đối với chúng nó thì chỉ cần là những thông tin mà truyền thông của đảng không bao giờ đăng thì đều là chống phá ráo. Trong điều luật có chém gió một đoạn không được “xuyên tạc sự thật lịch sử, phủ nhận thành tựu của cách mạng” là đủ méo xệch mặt.
Anh sợ chú rồi đấy Ếch ơi! Chúng mầy quen tật ỉa xong chỉ biết trây ra tùm lum, nên mới tự vả vào mặt mình chan chát. Đù má, nói thiệt lòng đi, có ai ngon hơn ông Hồ trong mắt chúng mầy hả? Chúng mầy đã nâng ông Hồ lên cao đến đỉnh, đứng hạng vị cha già dân tộc chứ giỡn sao. Vậy mà "sự thật lịch sử" nó còn lột truồng ra. Thần với thánh, vứt. Sống như những con người bình thường đối với chúng mầy khó khăn đến vậy sao? Sự thật còn đánh tơi tả vào tội ác từ Cải Cách Ruộng Đất, lột bỏ nhiều sự dối trá khác đã, đang được phanh phui càng ngày càng có tính thuyết phục, càng đi đến gần sự thật hơn nữa. Chúng mầy mang danh "sự thật lịch sử" đánh vào đầu dân chỉ là cái cớ, chúng mầy chỉ muốn một tấm bình phong che đi sự vô liêm sỉ, che đậy lại sự xấu xa dối trá của chúng mầy.
Anh vẫn còn ngậm đắng nuốt cay bởi chúng mầy, vì anh đã phung phí bao nhiêu tháng ngày "ngu dốt" với trò học văn phổ thông qua những cuốn sách giáo khoa, sản phẩm giáo dục của chúng mầy soạn ra. Đến bây giờ anh vẫn cáu khi nhìn thấy những thế hệ đàn em, đàn cháu của anh cũng đéo thoát ra được. Bởi vì chúng mầy đã đầu độc, lừa dối tuổi thơ bằng những bài học lịch sử dối trá, lừa bịp, giết người, khủng bố, chúng mầy đéo cần trách nhiệm. Chúng mầy thích diễn giải tùy tiện, chuyên thêm với bớt vào lịch sử mà giờ chúng mầy còn dám mở miệng đại diện cho "sự thật lịch sử" hả? Sự thật lịch sử đã xóa sổ hình ảnh bịa đặt từ anh hùng Lê Văn Tám mà chúng mầy còn chưa biết nhục. Biết bao nhiêu đứa trẻ đã hoan hô anh Tám rồi hả? Những vấn đề "to lớn" thì không nói tới, dù trong mấy mươi năm chúng mầy lãnh đạo đất nước thì ôi thôi vô vàn những việc chúng mầy đã đánh tráo sự thật, lừa dối nhân dân, nói hoài không xuể. Ở đây, anh chỉ nói tới gốc rễ trồng người của chúng mầy với tuổi thơ thôi này. Để anh kể sơ sơ những sự thật lịch sử và thành tựu cách mạng của chúng mầy nhá:
- A, bác Hồ của chúng em, nhất định phải nằm mơ, không có chuyện không mơ được. Cứ thế đêm qua em mơ gặp bác Hồ...bác gật đầu khen em ngoan.
- A, anh hùng của chúng em. Có công tiêu diệt quân Mỹ - Diệm "ăn thịt người".
- A, bạn nhỏ thiếu nhi của chúng em. Mới 8 tuổi đã cùng cô chú đánh Mỹ cứu nước. Bạn đã dùng lựu đạn diệt 7 tên Mỹ, 7 tên thám báo.
- A, các anh Giải Phóng Quân của chúng em, núp sẵn dưới "bộ ván gõ" ở trong nhà của má Năm, thủ sẵn những khẩu trung liên. Địch đến, má Năm dụ chúng ăn dưa hấu, chờ thời cơ ra lệnh bắn. Một loạt súng nổ, cả toán lính địch chết không còn một tên.
- A, anh hùng A Vao của chúng em. Đi săn thú, leo cây rình mồi. Chợt nghe tiếng máy bay, liền giương cung bắn tên, trúng ngay thằng giặc lái. Máy bay chao đảo, rớt cái rầm.
- A, anh hùng phi công của chúng em. Chuyên núp trên mây chờ phục kích máy bay Mỹ. Chỉ cần máy bay địch xuất hiện là rượt theo bắn rớt ào ào. Vừa tiết kiệm xăng, vừa đạt hiệu quả cao.
- A, o du kích nhỏ bé của chúng em, tay không dùng sào thọt rớt B52 của Mỹ.
- A, anh tuyên huấn của chúng em, đất nước mình rất giàu mạnh. Chỉ cần lấy ống tre thọt núi Ba Vì là dầu hỏa tuôn như suối.
Còn nhiều lắm không nhớ hết. Gốc rễ mà tồi thì làm sao cành lá xum xuê cho được. Sự thật lịch sử không dành cho những kẻ nói dối. Chúng mầy điêu vừa vừa thôi. Chúng mầy còn có tội lớn lắm, cái tội gieo vào đầu trẻ đang còn như tờ giấy trắng sai lệch về hình ảnh cờ của quốc gia mình, sai lệch về lịch sử của đất nước mình khi cờ Trung Quốc ngạo nghễ nằm trong sách giáo khoa. Ngoài kia, có bóng dáng của ông, cha, chú, bác, cô, dì... của những đứa trẻ, có mặt trong dòng người biểu tình chống sự bành trướng của Trung Quốc đã bị chúng mầy ra lệnh đánh đập, bỏ tù. Chúng mầy có bao giờ can đảm nói lên sự thật trước nhân dân chưa?
Từ trước tới nay, chúng mầy chỉ giỏi cậy vào quyền thế quyền lực để đàn áp người dân. Còn bắt dân phải đối mặt với bao nhiêu sự cố trong đời sống, cũng từ hệ thống lãnh đạo như rạp xiếc của chúng mầy. Chúng mầy chăm chăm tấn công vào "quyền tự do ngôn luận" thì trò này không mới mẻ gì, chỉ là chúng mầy thêm xiết chặt bạo lực hơn. Trận chiến của sự thật, chúng mầy đã thất bại trong việc xây dựng niềm tin với dân. Bản thân chúng mầy hãy trung thực với lịch sử đi đã. Trước khi mở mồm cấm đoán không được xuyên tạc "sự thật lịch sử", nghe rất thối. Govapha
0 nhận xét:
Đăng nhận xét