Hiển thị các bài đăng có nhãn hat giong tam hon. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn hat giong tam hon. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Ý Nghĩa Của Những Món Quà

Hài 3S - Ý Nghĩa Của Những Món Quà, Bạn có biết những hàm ý ẩn chứa qua những món quà có thể thay cho nhiều lời muốn nói không?

Bạn hãy ngẫm lại xem, “người ta” đã tặng cho bạn những món quà nào nhỉ? Bạn có muốn biết điều “thay lời muốn nói” của “người ta” dành cho bạn là gì không? Thử nha:
Ý Nghĩa Của Những Món Quà

a, Thú bông (gấu bông, heo con, chú sư tử dễ thương,…).

b, Đồ thủy tinh (dáng bông hoa, lọ hoa, hình trái tim,…).

c, Quà lưu niệm ( tượng gỗ, cuốn sổ viết lưu bút, những chú hải âu,…).

d, Đồ trang sức (vòng đeo tay, dây đeo cổ, nhẫn, bông tai,…).

e, Những phục trang (áo, mũ, giầy, găng tay, khăng quàng cổ,…).

f, Tặng bông hồng (3 bông, 4 bông, 5 bông và…).

g, Dụng cụ học tập (sách vở, hộp bút chì màu, lọ mực,…).

h, Quà ” hand made” (đặc sắc) – tự tay làm (móc chìa khóa, hũ hạt giấy, những ngôi sao, 1 lọ kẹo với đủ vị và màu sắc,…).

i, Những món quà có hình mặt cười,…

k, Quà liên quan đến gió (chuông gió, chong chóng, quạt giấy,…).

l, Hành động cụ thể (1 cái ôm, 1 cái nắm tay, 1 nụ hôn, 1 ánh mắt trìu mến,…).

m, Những món ăn,…

n, Những món quà khác (1 cái kẹp nơ chẵng hạn,…).
Ý Nghĩa Của Những Món Quà

E hèm !, ý nghĩa của những món quà ấy sẽ là:

a, Tớ luôn ở bên cạnh cậu, luôn muốn được lắng nghe cậu nói khi cậu cần chia sẻ.

- Gấu bông: Chúc cậu luôn” tròn xoe” như chú gấu con này nhé!

- Heo con: Với tớ, cậu là cô bạn xinh xắn và đáng iu nhất.

- Chú sư tử dễ thương: Hãy luôn mạnh mẽ và không bao giờ biết trùng bước trước khó khăn nhé bạn.

b, Mong rằng tình bạn/ tình yêu của chúng ta sẽ trong sáng mãi, tớ rất trân trọng nó và cậu hãy cùng tớ nâng niu nó nhé.

- Dáng bông hoa: Cậu có nét đẹp thật kiêu sa, duyên dáng và lộng lẫy đấy. Hãy học cách tự iu lấy chính bản thân bạn nhé.

- Lọ hoa: Mong rằng chiếc lọ này sẽ giúp cho bông hoa ấy luôn tràn đầy nhựa sống.

- Hình trái tim: Tuy nó rất dể bị vỡ tan nhưng cậu đừng để điều đó xảy ra nhé, vì tình bạn/ tình iu tớ dành riêng cậu là thuần khiết.

c, “Lưu là nhớ, niệm là thương, hai chữ vấn vương kết thành lưu niệm”. Tớ rất thương cậu và cậu hãy luôn nhớ về tớ nhé.

- Tượng gỗ: tượng trưng cho sự bền vững trong các mối quan hệ của cậu.

- Cuốn sổ viết lưu bút: Hãy dùng nó để viết nên và lưu lại những kĩ niệm đẹp, vui buồn, giận hờn vu vơ của cậu, tớ và của tất cả mọi người xung quanh này nhé.

- Những chú hải âu: Hãy bay cao, bay thật xa trên bầu trời tự do và hạnh phúc cậu nhé.

d, Cầu cho cậu luôn bình an và niềm may mắn sẽ luôn luôn mĩm cười với cậu đấy.

e, Cậu có cảm nhận được sự ấm áp mà tớ luôn dành cho cậu không? (áo, khăn quàng cổ).

- Chiếc mũ: Tớ luôn muốn bảo vệ cho cậu khỏi những tác hại của ánh nắng mặt trời(he he…).

- Đôi giầy: Hãy cứ bước đi và chạy nhảy trên chính đôi chân của mình rồi cậu sẽ học được những bước tiến thật vững chắc.

- Găng tay: Mọi thứ đều được làm nên từ đôi tay, hãy dùng nó và ôm trọn những người thân iu bên cạnh bạn.

f, Hòa bình và lời tha thứ, hãy cứ iu đời cậu nhé!

- 3 bông: Tớ iu cậu.

- 4 bông: Mãi một tình yêu.

- 5 bông: Đừng quên tớ, cậu nhé!.

g, Sự thành công và một tương lai rực rỡ đang vẫy chào bạn đấy, hãy cố gắng vươn tới và rồi cậu sẽ chạm được vào nó.

- Sách vở: Cậu có biết rằng, một chân trời mới đang mĩm cười với bạn không?

- Hộp bút chì màu: Hãy dùng nó và vẽ lên biết bao điều tốt đẹp cho chính cuộc đời của cậu nhé và hãy cho tớ một chỗ đứng bên cạnh cậu được chứ?

- Lọ mực: Luôn truyền sức mạnh cho cậu để cậu có thể hoàn thiện tốt bức tranh cuộc sống mà cậu đang vẽ nên.

h, Tình cảm chân thành nhất mà tớ luôn dành cho cậu và tớ luôn mong những điều tốt đẹp nhất, tuyệt vời nhất trên thế gian này sẽ đến với cậu.

- Móc chìa khóa: Hãy có niềm tin ở tớ.

- Hũ hạt giấy – những ngôi sao: Mong rằng, nó sẽ giúp cậu biến những điều ước thành hiện thực.

- 1 lọ kẹo với đủ vị và màu sắc: Cuộc sống này không chỉ là 1 màu hồng nhưng dù sao tớ vẫn muốn cậu cảm nhận hết được tình iu mà tớ dành cho cậu.

i, Nụ cười thân thiện tớ luôn dành cho cậu và cậu hãy cười nhiều lên nhé với mọi người xung quanh và cậu sẽ được nhận lại thật nhiều niềm vui.

k, Những ưu phiền, những bực bội trong lòng của cậu sẽ trôi qua như gió thoảng và chỉ để lại tình iu thương, niềm tin và lí tưởng cao đẹp,…

l, Cậu có cảm nhận được hết tình yêu thương mà tớ đã dành tặng cho cậu không, nó thật sự là chân thành đấy.

m, Hãy ăn thật no để có một sức khỏe thật tốt cậu nhé.

n, Hơn thế nữa một lời cảm ơn, mong rằng tình bạn/ tình yêu của chúng ta sẽ mãi vĩnh cửu bạn nhé.

Bạn thấy sao? Hãy biết cách trân trọng những món quà tinh thần mà bạn đã nhận được nhé…

Theo: Xemboionline.com
__________________________________________________ 
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

Download Ebook Bước Đi Nhỏ Thay Đổi Cuộc Đời - Triết Lí Kaizen PDF

Hài 3S - Download Ebook Bước Đi Nhỏ Thay Đổi Cuộc Đời - Triết Lí Kaizen PDF

Một số người may mắn có khả năng vượt qua vấn đề này bằng cách biến nỗi sợ hãi thành một cảm giác khác: Sự hưng phấn. Thử thách càng lớn, họ càng trở nên phấn khích, hiệu quả và sung sướng hơn. Bạn có thể từng gặp vài người như vậy. Họ đương đầu với cuộc sống khi có thách thức. 
Download Ebook Bước Đi Nhỏ Thay Đổi Cuộc Đời - Triết Lí Kaizen PDF

Nhưng với đa số, mục tiêu lớn tạo nỗi sợ hãi lớn. Giống như tổ tiên của chúng ta trên hoang mạc, não bộ hạn chế hoạt động giúp ta thoát khỏi con sư tử - nhưng bây giờ con sư tử chỉ là một tờ giấy thi hay một mục tiêu nhằm giảm cân, tìm bạn đời, tạo doanh số bán hàng. Sức sáng tạo và mục tiêu hành động của chúng ta bị ghìm giữ khi ta cần chúng nhất!

Nếu bạn muốn thành công nhưng vẫn mãi lông bông ngoài đường hay suốt ngày nằm ngủ trên giường thì xin nói rằng :" Ước mơ bạn sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực ". 

Nếu muốn thành công tại sao bạn không lao ra cuộc sống. Học nhiều hơn , làm nhiều hơn , trải nghiệm nhiều hơn và nếm vài thất bại. Đừng ngần ngại , đừng sợ sai vì chẳng ai có thể đúng mãi . Hãy sống hết mình và nhiệt tình hơn nữa , đừng để một ngày trôi qua mà phải hối tiếc vì đã để thời gian lãng phí. Nào, hãy bắt tay và bùng cháy ngay từ giây phút này !

Khi bạn đã sẵn sàng bước vào cuộc sống bằng cả hai chân mà lại phân vân vì không biết nên làm gì trước ? Bạn hãy đi những bước nhỏ , hãy thay đổi thói quen , tạo cho mình một phong cách sống tích cực. Những bước đi nhỏ này rất quan trọng , nó ảnh hưởng đến con đường mà bạn chọn. Nếu còn lo lắng hay vẫn băn khoăn về việc thay đổi ra sao thì xin hãy đọc cuốn sách " Bước đi nhỏ thay đổi cuộc đời ".

Bước đi nhỏ của phương pháp Kaizen là một giải pháp từ từ cho bộ não. Thay vì mất hàng năm trời tìm hiểu tại sao mình lại sợ nhìn thẳng và giành được mục tiêu lớn trong công việc, bạn có thể sử dụng phương pháp Kaizen đi vòng quanh hoặc vượt qua nỗi sợ hãi này. Những mục tiêu nhỏ, dễ làm - như nhặt lên và cất đi một cái kẹp ghim trên bàn bừa bãi - đã làm bạn nhón chân qua vùng hạch hạnh, ru nó ngủ và tắt chuông báo thức. Khi bạn tiếp tục những bước đi nhỏ và vỏ não bắt đầu hoạt động, bộ não sẽ tạo ra “phần mềm” cho nhu cầu muốn thay đổi của mình, thực sự dọn đường cho các nơ-ron thần kinh và xây dựng thói quen mới. Rất nhanh chóng, tư tưởng chống đối lại sự thay đổi sẽ yếu dần đi. Một khi bạn bị ám ảnh bởi sự thay đổi, phần mềm trong não bạn thúc đẩy bạn vươn tới mục đích chính của mình hơn cả mong đợi. 

Kaizen giúp bạn đánh bật nỗi sợ hãi theo cách riêng. Khi bạn hoảng sợ, não được lập trình hoặc bỏ chạy hoặc tấn công - điều này không phải lúc nào cũng là sự lựa chọn thực tế nhất. Ví dụ, bạn là nhà viết nhạc, bạn sẽ không viết được nếu không đứng dậy khỏi bàn phím, thoát ra khỏi sự sợ hãi và bế tắc và thay vào đó. Đi xem tivi. Những việc làm nhỏ bé (chỉ viết vài ba nốt nhạc thôi) sẽ làm thỏa mãn nhu cầu cần viết được cái gì đó và xả bớt áp lực. Khi đồng hồ cảnh báo tắt dần, ta sẽ tiếp cận lại vỏ não, khơi dòng sáng tạo tiếp tục chảy.
Download Ebook Bước Đi Nhỏ Thay Đổi Cuộc Đời - Triết Lí Kaizen PDF

Áp lực … … Hay lo sợ?

Trong thuật ngữ y học hiện đại, người ta gọi cảm giác được tạo ra bởi một cách thức mới hay một mục tiêu mới là áp lực (Stress). Trong quá khứ, nó được gọi bằng cái tên rất cũ và quen thuộc: nỗi lo sợ (fear). Kể cả bây giờ, tôi nhận thấy những người thành công nhất lại là những người dám nhìn thẳng vào nỗi sợ. Thay vì nói những từ như: lo lắng, áp lực hay khủng hoảng, họ chỉ sợ nhận trách nhiệm và thách thức. Jack Welch, một cựu giám đốc điều hành của tập đoàn điện tử General Electric: “Những người lãnh đạo ai cũng phải về nhà vào buổi tối và vật lộn với một nỗi sợ: Có phải mình sắp thổi tung cái nơi này lên không?” Chuck Jones, người sáng lập hãng Pepe le Pew và Wile E. Coyote, nhấn mạnh rằng: “Sợ hãi là một yếu tố quan trọng đối với bất cứ công việc sáng tạo nào.” Và Sally Ride, nhà du hành vũ trụ, đã không ngần ngại mô tả chân thực nỗi sợ hãi: “Tất cả những cuộc phiêu lưu, nhất là tới vùng đất mới đều đáng sợ.”

Làm thế nào để những bước đi nhỏ trở thành bước nhảy lớn?

Não chúng ta được lập trình để chống lại sự thay đổi. Bằng những bước đi nhỏ, ta có thể nối lại hệ thống thần kinh một cách hiệu quả để làm được những điều sau:

- Thoát khỏi lá chắn của sự sáng tạo
- Vượt qua phản xạ chống trả, hoặc trốn chạy.
- Tạo sự liên kết mới giữa các nơ-ron, vì vậy não có thể hăng hái nhận nhiệm vụ đổi mới nhanh chóng đạt tới mục tiêu.

Thay đổi lớn được tạo thành những bước đi nhỏ. Phương pháp này rất dễ dàng nhưng được tóm tắt ngắn gọn như sau:
- Đặt những câu hỏi nhỏ
- Đề ra những suy nghĩ nhỏ
- Tạo những hành động nhỏ
- Giải quyết những vấn đề nhỏ

Rất khó có thể phủ nhận lý thuyết mang tính khoa học này: những bước đi nhỏ phá vỡ sự chống đối ăn sâu trong trí não con người mỗi khi phải thay đổi thói quen.

Mục Lục:
Lời tựa: Bước đi nhỏ
Chương 1: Tại sao lý thuyết Kaizen lại thuyết phục
Chương 2: Đưa những câu hỏi nhỏ
Chương 3: Đề ra những suy nghĩ nhỏ
Chương 4: Tạo những hành động nhỏ
Chương 5: Giải quyết những vấn đề nhỏ
Chương 6: Ban tặng những khoảnh khắc nhỏ
Chương 7: Khám phá những phần thưởng nhỏ
Chương 8: Triết lý Kaizen về cuộc đời

Theo: VnTim
__________________________________________________
 Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

SỨ MỆNH YÊU THƯƠNG - HẠT GIỐNG TÂM HỒN - eBOOK

“Sứ mệnh Yêu thương” hình thành qua những trải nghiệm có thật từ cuộc đời của nhiều người, trong đó có cả bản thân tác giả. 

Mục đích của quyển sách nhằm cung cấp kiến thức và hiểu biết, cũng như chỉ hướng cho bạn đến lòng trắc ẩn và bình an đích thực, với hy vọng ai cũng sẽ tìm thấy cho riêng mình những nhận thức sâu sắc trước khi “chuyến tàu cuộc đời này tạm dừng để tiếp tục đi đến ga khác”.
SỨ MỆNH YÊU THƯƠNG - HẠT GIỐNG TÂM HỒN - eBOOK

Cuốn sách gồm những câu chuyện, những trải nghiệm của tác giả trong suốt quá trình làm việc trong lĩnh vực Chăm sóc điều trị xoa dịu cho các bệnh nhân bị bệnh nặng và cần sự thanh thản nhằm giảm nhẹ sự đau đớn trước khi mất. Nội dung gồm 30 chương, mỗi chương là một câu chuyện thực tế, một lời nhắn nhủ hoặc bài học về cách vượt qua những đau đớn trong cả thể xác và tâm hồn. Tác giả – bác sĩ Roger Cole thường bắt đầu bằng câu chuyện về những người đang phải vật lộn với những căn bệnh nan y như ung thư giai đoạn cuối, AIDS và bệnh về thần kinh vận động, và sau đó là phần mô tả tâm linh như là một quá trình khai sáng và nhận thức rõ bản thân.

Sự chia sẻ về những liệu pháp điều trị nhằm xoa dịu tinh thần đã giúp mọi người đều được nâng đỡ. Nó cho họ cảm nhận về tâm linh, cảm giác hy vọng và tin tưởng ở tình yêu. Nhiều người có thể thức tỉnh hoặc được chữa lành khi Roger Cole chia sẻ những quan sát và trải nghiệm của bản thân. Cách làm này là sự bộc lộ rất thẳng thắn, chân thành và phải hết sức nhạy cảm, khéo léo. Cuốn sách Sứ mệnh Yêu thương đã ra đời dựa trên nguồn cảm hứng này. Quyển sách tập hợp nhiều câu chuyện kỳ diệu từ hành trình tìm hiểu về cái chết và những suy ngẫm trong quá trình học thiền của tác giả.

Một cuốn sách khiến ta biết suy nghĩ thấu đáo hơn, biết nhận ra tình yêu, bớt xét đoán và giàu thương cảm hơn.

Bạn Cũng Có Thể Xem Trực Tiếp Hoặc Download Về Máy Xem!

Mời bạn đọc sách SỨ MỆNH YÊU THƯƠNG - HẠT GIỐNG TÂM HỒN:

Các Từ Khóa Gợi Ý Để Tìm Các Loại Sách "HẠT GIỐNG TÂM HỒN"

HAT GIONG TAM HON
SACH HAT GIONG TAM HON
EBOOK HAT GIONG TAM HON
LUKHACHDEM HAT GIONG TAM HON
AUDIO HAT GIONG TAM HON
HAT GIONG TAM HON SACH
HAT GIONG TAM HON EBOOK

__________________________________________________ 
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui! 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Thay Và Đổi - Hạt Giống Tâm Hồn

Thế là ngày đầu tiên sau 2 tháng nghỉ hè, ngày đầu trở lại với bụt giảng, với phấn, bảng, sách giáo khoa và các em học sinh cũng đã trôi qua.

Hôm nay mưa nhiều hình như bão đang tới. Tưởng không thể dạy được vì phòng lợp bằng tol nhưng cũng mai tới giờ lên lớp thì tạnh mưa. Mà phải công nhận rằng dãy lắp ráp mới xa vô cùng, hôm nay đi đau cả chân, lần sau dạy chắc bắt chước mọi người chạy xe tới đó luôn.

Về lại trường của mình, mọi thứ đều là của mình, cái cảm giác đó thật là tuyệt. Có sân rộng, có nhà xe, có hàng rào, có cổng lớn, có bảo vệ canh... mọi thứ thật tuyệt so với năm rồi.

Cố gắng, mình sẽ cố gắng công tác tốt. công tác chuyên môn và cả công tác chủ nhiệm nữa, bù cho những thất bại của năm rồi.

Thầy hiệu trưởng đã làm 2 nhiệm kỳ rồi năm nay phải thay người mới, cho tới bây giờ vẫn chưa biết đi đâu và ai sẽ thay thế. Mình cũng không thấy lo, trước hay lo lắm sợ thay đổi nhưng rồi thấy thay đổi có khi lại càng tốt hơn nên giờ không còn lo sợ nữa. Thầy tình cảm lắm nhưng lãnh đạo thì hình như chỉ tình cảm thôi là chưa đủ. Tôi muốn có 1 cái gì đó mới mẻ để có cảm giác cố gắng phấn đấu, năm nào cũng dạy khối đó chủ nhiệm khối đó riiết cũng nhàm chán thay đổi 1 chút cũng là 1 điều tốt và thay hiệu trưởng mới cho cái trường đang đi vào ngõ cụt này biết đâu là 1 điều tốt. 

Con người thường hay sợ thay đổi, trước tôi cũng vậy. Sợ chia tay người này sẽ không tìm được 1 người khác, khi trước sống cùng cha mẹ tới khi ra ở riêng lo không biết mình có thể tự lo cho mình không? Sợ thay đổi hoàn cảnh, sợ thay đổi công việc.... Nhưng mà thực tế thì nếu như không thể thì cũng nên bỏ và thay vào 1 cái mới như thế thì mới tốt.

Thế là ngày đầu tiên sau 2 tháng nghỉ hè, ngày đầu trở lại với bụt giảng, với phấn, bảng, sách giáo khoa và các em học sinh cũng đã trôi qua.

Hôm nay mưa nhiều hình như bão đang tới. Tưởng không thể dạy được vì phòng lợp bằng tol nhưng cũng mai tới giờ lên lớp thì tạnh mưa. Mà phải công nhận rằng dãy lắp ráp mới xa vô cùng, hôm nay đi đau cả chân, lần sau dạy chắc bắt chước mọi người chạy xe tới đó luôn.

Về lại trường của mình, mọi thứ đều là của mình, cái cảm giác đó thật là tuyệt. Có sân rộng, có nhà xe, có hàng rào, có cổng lớn, có bảo vệ canh... mọi thứ thật tuyệt so với năm rồi.

Cố gắng, mình sẽ cố gắng công tác tốt. công tác chuyên môn và cả công tác chủ nhiệm nữa, bù cho những thất bại của năm rồi.

Thầy hiệu trưởng đã làm 2 nhiệm kỳ rồi năm nay phải thay người mới, cho tới bây giờ vẫn chưa biết đi đâu và ai sẽ thay thế. Mình cũng không thấy lo, trước hay lo lắm sợ thay đổi nhưng rồi thấy thay đổi có khi lại càng tốt hơn nên giờ không còn lo sợ nữa. Thầy tình cảm lắm nhưng lãnh đạo thì hình như chỉ tình cảm thôi là chưa đủ. Tôi muốn có 1 cái gì đó mới mẻ để có cảm giác cố gắng phấn đấu, năm nào cũng dạy khối đó chủ nhiệm khối đó riiết cũng nhàm chán thay đổi 1 chút cũng là 1 điều tốt và thay hiệu trưởng mới cho cái trường đang đi vào ngõ cụt này biết đâu là 1 điều tốt. 

Con người thường hay sợ thay đổi, trước tôi cũng vậy. Sợ chia tay người này sẽ không tìm được 1 người khác, khi trước sống cùng cha mẹ tới khi ra ở riêng lo không biết mình có thể tự lo cho mình không? Sợ thay đổi hoàn cảnh, sợ thay đổi công việc.... Nhưng mà thực tế thì nếu như không thể thì cũng nên bỏ và thay vào 1 cái mới như thế thì mới tốt.

Thế là ngày đầu tiên sau 2 tháng nghỉ hè, ngày đầu trở lại với bụt giảng, với phấn, bảng, sách giáo khoa và các em học sinh cũng đã trôi qua.

Hôm nay mưa nhiều hình như bão đang tới. Tưởng không thể dạy được vì phòng lợp bằng tol nhưng cũng mai tới giờ lên lớp thì tạnh mưa. Mà phải công nhận rằng dãy lắp ráp mới xa vô cùng, hôm nay đi đau cả chân, lần sau dạy chắc bắt chước mọi người chạy xe tới đó luôn.

Về lại trường của mình, mọi thứ đều là của mình, cái cảm giác đó thật là tuyệt. Có sân rộng, có nhà xe, có hàng rào, có cổng lớn, có bảo vệ canh... mọi thứ thật tuyệt so với năm rồi.

Cố gắng, mình sẽ cố gắng công tác tốt. công tác chuyên môn và cả công tác chủ nhiệm nữa, bù cho những thất bại của năm rồi.

Thầy hiệu trưởng đã làm 2 nhiệm kỳ rồi năm nay phải thay người mới, cho tới bây giờ vẫn chưa biết đi đâu và ai sẽ thay thế. Mình cũng không thấy lo, trước hay lo lắm sợ thay đổi nhưng rồi thấy thay đổi có khi lại càng tốt hơn nên giờ không còn lo sợ nữa. Thầy tình cảm lắm nhưng lãnh đạo thì hình như chỉ tình cảm thôi là chưa đủ. Tôi muốn có 1 cái gì đó mới mẻ để có cảm giác cố gắng phấn đấu, năm nào cũng dạy khối đó chủ nhiệm khối đó riiết cũng nhàm chán thay đổi 1 chút cũng là 1 điều tốt và thay hiệu trưởng mới cho cái trường đang đi vào ngõ cụt này biết đâu là 1 điều tốt. 

Con người thường hay sợ thay đổi, trước tôi cũng vậy. Sợ chia tay người này sẽ không tìm được 1 người khác, khi trước sống cùng cha mẹ tới khi ra ở riêng lo không biết mình có thể tự lo cho mình không? Sợ thay đổi hoàn cảnh, sợ thay đổi công việc.... Nhưng mà thực tế thì nếu như không thể thì cũng nên bỏ và thay vào 1 cái mới như thế thì mới tốt.

Nguồn:sưu tầm 
Trang Tin Tức Cập Nhật Liên Tục Tin Tức Mới Nhất. Chúng Tôi Mang Đến Dich Vu SEO, Thiet Ke WEB, Dao Tao SEO, Cung Cap PG Chất Lượng Cao

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Blog Tháng Tám - Học cách là chính mình

Blog Tháng Tám - Bạn thân mến!

Trước khi viết những dòng chữ nhỏ này để tâm sự và sẻ chia cùng bạn, tôi đã tự hỏi mình, liệu có sự kiện nào đáng nhớ nhất với tôi trong năm nay? Một năm thật buồn, thật tẻ nhạt và đầy thất bại.

Tôi gặp trở ngại trong công việc, khó khăn về tài chính, cô đơn khi đang sống giữa những người thân yêu và chông chênh trong tình cảm với một nửa của chính mình. Giữa lúc tất cả đều là một con số không tròn trĩnh thì tôi vẫn phải đối diện với vô số những áp lực vô hình, những sự thực đau lòng và những tổn thương, mất mát.

Tôi vốn không phải người uỷ mị và yếu đuối nhưng sự thực tôi đã không vượt qua được chính mình. Tôi ngụp lặn trong chuỗi dài của thất bại và nỗi buồn. Tôi hoang mang, hoảng sợ, mất phương hướng và bi quan. Tôi không thể chia sẻ cùng ai, chỉ độc thoại với bóng mình và bóng đêm để mặc nước mắt lặng lẽ rơi.

Những cơn đau đầu, stress khiến tôi trầm cảm, gục ngã và đổ bệnh. Tôi hiểu chính những nặng nề về tinh thần và những vết thương trong tâm hồn đã quật ngã mình... Trong những ngày ấy, một người bạn tới thăm đã mang đến cho tôi một cuốn sách. Và tôi đọc được những dòng chữ với sức mạnh động viên thật lớn lao như thế này: Nhiều khi bạn phải vượt qua những thử thách trong đời mà không có người yêu thương bên cạnh. Bạn cảm thấy cô đơn trong những hoàn cảnh khắc nghiệt. Bạn thấy cần sự chia sẻ, nâng đỡ. Nhưng nếu trong lúc đó bạn nghĩ đến những gì mình nhận được từ người thân, từ cuộc đời, bạn sẽ thấy nhẹ nhàng hơn để vượt qua khó khăn. Hãy nghĩ đến những gì bạn đã nhận được.

Tôi hiểu chính tôi phải kéo mình thoát khỏi tình trạng này. Và lần đầu tiên sau nhiều ngày buồn rầu, héo hắt, tôi đã nở nụ cười. Đó cũng là lý do tại sao tôi thấy tự tin và nhẹ lòng khi chia sẻ cùng bạn những suy nghĩ rất thật này của mình. Bởi tôi nghĩ, bạn cũng như tôi, đang xoay vần cùng cuộc sống. Mà cuộc sống thì không phải lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, cũng suôn sẻ, thuận lợi như chúng ta mong muốn.

Sẽ có lúc bạn cảm thấy mệt mỏi với bao lo toan, tất bật của đời thường. Sẽ có lúc bạn thấy chán nản với những bon chen, đố kị. Sẽ có lúc bạn thấy bất công vì những nỗ lực của mình không được ghi nhận, những thành quả bị người khác giành giật. Hay sẽ có lúc bạn thấy mất lòng tin khi những người bạn hằng tin tưởng lại quay lưng phản bội bạn. Có những lúc bạn cảm thấy tim mình nhói đau khi ai đó làm bạn tổn thương... Những lúc như thế, bạn hãy dừng lại để nghỉ ngơi, tĩnh tâm, dặn mình hãy bước tiếp và tiến tiếp.

Mọi người đều nói rằng: Không căng thẳng, không phức tạp, không đớn đau, không hụt hẫng, không tuyệt vọng... đó không là cuộc sống. Thế nhưng, những âm thanh tươi vui, những sắc màu rực rỡ, những tiếng cười rộn rã, những khoảnh khắc bình yên, những phút giây hạnh phúc... cũng được tìm thấy trong cuộc sống đấy thôi. Vì vậy, sẽ tốt hơn nếu chúng ta biết đứng lên, khẳng định mình là ai, như thế nào và đang ở đâu trong cuộc sống bao la này.

Bạn hãy lắng nghe những suy nghĩ của mình.
Hãy trân trọng những cảm xúc đang ùa đến.
Hãy phát huy những thế mạnh dù là nhỏ nhất mà bạn có.
Hãy khám phá những năng lực tiềm tàng của chính bạn.
Hãy mỉm cười đón nhận cả cơ hội và thách thức.
Hãy kiên trì nuôi dưỡng những hoài bão, khát khao.
Hãy không ngừng theo đuổi và chinh phục những ước mơ.

Hãy đừng quên chăm lo cho sức khoẻ, yêu quý bản thân, tự tin và mở lòng mình nhân hậu. Hãy cứ là chính mình, dù bạn không xinh đẹp, không giỏi giang, không thông minh, không giàu có và cũng không phải là một người may mắn...

Tôi từng mệt mỏi, buồn đau và thất vọng. Nhưng tôi đang tự tin, tích cực và sẵn sàng với cuộc sống. Và tôi tin mình sẽ vững vàng, thành công và hạnh phúc.

Cảm ơn cuộc sống đã đem đến cho tôi những bài học thật giản dị, dạy tôi biết cách vượt qua nỗi đau, biết đương đầu với thử thách, dạy tôi biết tha thứ, yêu thương và tìm cho mình một chỗ trong trái tim mọi người.
Và tôi, cảm ơn bạn, vì bạn đã lắng nghe tôi.

Theo: Hạt Giống Tâm Hồn

______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

 Tin Tức Công Nghệ | Tin Tức Hot Girl | Tin 18++ | Girl Xinh | Hot Girl| Xem Phim Online

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Đời Như Ý - Blog Tháng Tám

1. Không giống như người ta, hễ thích cải lương thì đặt tên con là Ngọc Huyền, Lệ Thủy, mê phim Việt Nam thì đặt tên Diễm Hương, Việt Trinh, chú Đời đặt tên cho hai đứa con gái mình là con Như, con Ý.

Ai cũng hỏi, “Làm gì có chuyện đời như ý?”. Chú Đời cười, hàng ria mép xoăn tít xồm xoàm quớt lên, tự hào, sao mà không?

Nhìn vẻ mặt này không ai nghĩ chú mù, thấy sao mà tự tin, thanh thản quá chừng. Không ai biết chú khổ còn hơn… cô Lựu. Chú Đời dẫn cả nhà rời Chợ Cũ, Cầu Nhum lang thang lúc con Ý mới bồng nách. Gồng gánh như một gánh hát, chú ca cải lương, bán vé số kiến thiết. Vợ chú nửa điên nửa tỉnh, không biết có phải vui trong bụng lắm không mà suốt ngày cười ngẩn ngơ. Hai đứa con gái đứa mười, đứa tám tuổi phụ cha đem vé số tới mời từng sạp chợ. Đứa nào mặt mày cũng xấu xí, lem luốc, đen đúa, nên nghe cha tụi nó kêu con Như con Ý ai cũng cười.

Một ngày của gia đình chú Đời bắt đầu từ sáng sớm, chú buộc vô mình sợi dây điện nối giữa cây đờn với cái loa con Như đang cầm, nó ghịt dây thì chú bước tới, chùng dây thì đứng lại. Con Ý nhỏ con chạy lăng xăng đằng trước, đứng coi búp bê người ta chưng tủ kiếng. Vợ chú vừa đi vừa ca hát đằng sau, nhặt hoa phượng để lên đầu. Cũng giống như những người hát rong khác, nhà chú có cả thảy bốn người nhưng trên con đường tấp nập, trông họ nhỏ nhoi, cô độc làm sao.
Đời Như Ý - Blog Tháng Tám

Ở thành phố này có chừng đến ba bốn người hát rong, họ dìu dắt từng đôi, ở tận đằng xa, người ta nghe tiếng ca là biết gánh của ai rồi. Có đôi vợ chồng già ca mùi như Thanh Sang, Thanh Nga; có một đôi trẻ hơn, ông chồng đưa hơi như Trọng Hữu. Chú Đời ca dở, giọng hơi giòn, chói, thuộc lòng chỉ mấy bài “Chiếc áo người vợ hiền”, “Con gái của mẹ”… nghe mắc chán. Nhưng chú đi đằng đầu phố, gió đàn lại cuối phố nghe tiếng được tiếng mất nhưng người ta biết ông “Đời Như Ý” sắp đi qua. Cái miệng của ông này sao mà lanh dữ vậy, luôn miệng gọi Ý con, con đừng có đi xa, con Như đi chậm một chút, ba theo muốn đứt hơi rồi, coi má con đâu. Mình ơi, mình à, mình lại gần tui nè. Rồi oang oang bảo vé độc đắc chiều nay nằm ngay đây, ngay trân chỗ này nè. Có hai ngàn một vé, ăn gói xôi chưa kịp mắc răng đã hết, mua giúp tờ vé số đặng giúp tui xóa đói giảm nghèo. Mua đi, để tui đi xin bà con cũng mắc… cho hà. Mấy ông chạy xe ôm nói chú rao làm sao mà láu cá quá, không biết mù thiệt hay mù giả mà sao cái miệng leo lẻo vậy. Chú gỡ mắt kiếng đen ra, cười với đôi mắt lạnh lẽo, sâu hút, “Mấy anh nghĩ vậy riết quen, em đui tối thiệt thòi, rên rỉ, than vãn cũng đâu hết thảm. Mà, em đang sung sướng quá chừng đây, kể lể nỗi gì”.

Theo chú nói thì chú sung sướng thật. Vợ chú đẹp, vui vẻ (vì cười hoài), có đi nhậu vợ chú cũng không chù ụ như vợ người ta. Không ngã lòng trước sự hào nhoáng xa hoa, chồng người ta sao mà đẹp trai, sao mà giàu hơn chồng mình. Chỉ cần mỗi bữa sáng, chú mua cho vợ hai ngàn đồng cà phê sữa là vợ mừng rưng rưng nước mắt. Chú sung sướng vì còn có hai chị em con Như con Ý, nhỏ xíu mà giỏi, dễ dạy, đẹp đẽ. Nghĩ vậy nên chú Đời phải vui, vui vì vừa lòng với những gì mình đang có.

Những trưa nắng gia đình chú tạt vào hiên chợ Bách Hóa, nghỉ chân. Con Như lãnh tiền, chạy đi mua cơm về ăn. Họ ngồi giữa ngọn gió mát lồng lộng. Chú Đời lúc nào cũng ngồi ăn chậm rãi, nghe ngóng chung quanh như canh chừng, như bảo vệ bữa ăn thiêng liêng của nhà mình. Chú nghe tiếng đũa khua tinh tang, cuống quít lên miệng chén là biết đứa nào đói đứa nào không. Rồi cằn nhằn vợ, “Mình ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ, đó, nghe ặc ặc rồi đó. Con Như lấy nước mà uống. Coi gỡ xương cho em Ý với, con”. Bữa nào ăn cơm xong, chú cũng ngồi chải đầu cho ba mẹ con họ, ai đi ngang khen chơi, cha, bữa nay hai đứa nhỏ đẹp gái dữ, chú sướng quá cười hích hác. “Nó giống mẹ. Giống vợ em mới đẹp, giống em xấu hì. Mà, ngộ quá, con của mình, xấu mấy cũng thấy đẹp thấy thương”.

2. Quẩn quanh mấy chợ, mấy khu phố quen hoài bán không chạy như trước, chú Đời phải ráng đi tới tối mịt mới về. Giọng chú ngày càng khàn, nghe khen khét như nồi cơm quá lửa. Đi qua mấy quán nhậu, có người kêu vô, đưa ly rượu, chú trịnh trọng nâng ngang mày đa tạ, chỉ hít tới hít lui khen “Rượu ngon. Mùi đã thiệt” nhưng không uống, chú bảo lúc này giọng dở quá, hình như nghe không khỏe trong mình.

Nên có lúc giọng ca của chú lật bật như hai hàm răng đánh vào nhau, chú biểu con Như đi mua Anagin về cho chú uống. Mấy cô tiểu thương trong chợ cằn nhằn, thằng cha mầy lúc này ca gì như là sốt rét, “Chiếc áo người vợ hiền” hay vậy mà ca lụm cụm như “chiếc áo bà già”. Một bữa đi ngang qua trạm y tế phường, con Như dụ, nó nói trong trạm có khám bệnh miễn phí, nên nó dẫn chú vào. Lát sau, lúc từ phòng siêu âm bước ra, chú Đời giận quá, mặt xanh, tay chân run rẩy, “Ba đã nói có bịnh hoạn gì, làm tốn hết mười lăm ngàn đồng bạc”.

Chú Đời mau giận mà cũng mau quên. Bữa sau chú còn sắm đồ cho hai chị em con Như. Diện quần áo mới, tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ, ai cũng bật ngửa, “vậy ra ông này mù mà tinh, ổng đâu có xạo, mấy đứa cũng ngộ gái quá chớ”. Dì Liễu cũng khen.

Dì Liễu bán xoong chảo ở trong chợ Bách Hóa, không có con nên thích con nít, hay rờ rờ đầu chị em Như, Ý, nói với mấy bà bạn, “tui khoái chị em con nhỏ này, nghèo vậy mà đàng hoàng, không đá cá lăn dưa”. Con Như nghe thích lắm, về nói với ba, chú Đời hỏi, dì Liễu thích con hay thích con Ý. Như bảo thích bằng chang nhau. Cho con cục kẹo thì cũng cho con Ý một cục. Chú Đời thở dài, “Ba già rồi, hát ca hết ra hơi rồi, chắc là nuôi mấy má con con không nổi, hay là ba cho bả một đứa, nghen”.

Dì Liễu tính đâu chú nói chơi, con người quý con như mạng mình, nói cho là cho sao. Ai dè chú làm thiệt. Dì Liễu mừng lắm, những bữa chợ vắng có một đứa hủ hỉ, trông đồ cho mình ngủ cũng vui. Dì chọn con Ý vì khuôn mặt nó đẹp, sáng sủa chứ không buồn bã như con Như. Dì còn đi coi thầy, chọn ngày tốt để rước con Ý về.

Hôm con Ý về với dì Liễu là rằm tháng Hai, chú Đời biểu con Ý mặc đồ mới, kéo nó ngồi vô lòng mình, chú chải tóc cho nó, chú chải lâu vì nó cứ tức tưởi liên hồi. Chú hỏi bữa nay con mặc áo màu gì, nó bảo màu xanh. Chú dặn lòng, mình sẽ nhớ hoài, lúc xa chú, con Ý mặc đồ xanh, mặc dù chú không biết màu xanh ra sao. Chú kêu vợ lại, biểu, “Mình hôn nó một cái đi, mai mốt nó không ở với nhà mình nữa. Mình đẻ ra nó mà tui không nuôi, mình đừng có giận”. Vợ chú đâu có giận. Chỉ có con Như giận, nó nức nở, “con thương con Ý nhất nhà mà, ba”. Chú không thương à? Thương, nhưng chú chắc dạ lắm, bước đi là đi một nước. Vợ chú rên ti tỉ, ngoái lại nhìn phía chợ hoài. Con Như vẫn khóc. Chú hỏi nó, “Con Ý có nhìn theo không, con”. “Có, ba à, tội nghiệp nó quá”. Dường như con đường có nhiều ổ gà sao nghe chông chênh quá. Chú Đời cắn môi bước tới.

Nhưng đến chạng vạng, lúc quay về nhà trọ đã thấy con Ý ngồi lù ở cửa. Từ đó không cách gì bứt nó ra được. Chú năn nỉ nó quay lại với dì Liễu, nó không nghe. Chú lấy gậy đánh, nó cắn răng chịu. Chú đưa vợ với con Như trốn khỏi thị xã nó cũng biết cách lần theo. Bảy tuổi, con Ý cũng đã bảy năm lưu lạc giang hồ chớ giỡn. Cuối cùng, một đêm, chú bắt nó ngồi trước mặt mình, ôm lấy đôi vai xương xẩu của nó, chú nói cho con Ý nghe một câu chuyện đau lòng, chú nói nó không phải là con ruột của chú, chú lượm nó ở ngoài đống rác bệnh viện. Chú nuôi nó tới chừng này là để kiếm người bán lại. Dì Liễu cũng trả cho chú hai triệu chớ đâu có ít. Con Ý nhìn tệp tiền chú rút ra từ túi áo, mặt nó lạnh băng. Sáng sau, chú Đời đưa con Ý trở lại với dì Liễu. Lúc quay đi chú hỏi con Như, “Nó có nhìn theo không, con”. Con Như nói không. Chú ừ, nấc khan một tiếng rồi cất tiếng ca, “Nuôi con khôn lớn không mong gì con nuôi lại mẹ…”, sao mà nghe nghẹn ngào như đang khóc.

Con Như sợ rồi sẽ tới phiên mình. Nó cuống quýt sống, cuống quýt yêu thương chú Đời. Nó ăn ít, lấy đồ cũ ra mặc như thể chứng minh rằng nuôi nó cũng không tốn kém gì mấy. Chú Đời hiểu lòng nó, hay hôn lên mái đầu khét nắng của nó, lặng lẽ thở dài. Lấy số tiền dì Liễu cho, chú Đời đưa vợ vào bệnh viện. Bác sĩ nói vợ chú bệnh đã quá lâu, không có hy vọng chữa lành, nhưng cứ ở lại điều trị một thời gian xem sao. Chú Đời ôm vợ vào lòng, ngồi ngay chỗ băng đá đằng trước, chú nắn đôi tay, rờ rẫm mãi lên mặt vợ, biểu: “Mình ở đây nghen, ráng mau hết bệnh về nấu cơm cho tôi ăn, nói chuyện với tôi chơi. Hồi cưới mình tới giờ, chưa khi nào mình nói câu nào tử tế với tôi, tôi cũng buồn lắm”. Vợ chú cười.

3. Cả gia đình lang thang đó giờ chỉ còn hai người. Đêm khuya trở giấc, chú Đời kéo mền đắp cho con Như, vô tình đôi tay chú quệt trúng hai hàng nước mắt. Chú biết nó thức, chú hỏi “Sao vậy, con đau bụng hả?”. Nó tức tưởi, “Bây giờ chỉ còn có mình con, ba đừng bắt con đi đâu hết, để con dẫn đường cho ba, mua thuốc cho ba uống, phụ bán vé số, nghen ba”. Chú ừ, bỏ con đi đâu bây giờ.

Chú thường vòng qua chợ Bách Hóa, chú không hát, không dừng lại bán, chỉ kêu con Như tỏ mắt nhìn con Ý coi bữa nay nó mặc áo màu gì, mập ốm ra làm sao, tóc dài bao nhiêu rồi. Đứa con gái lớn buồn bã bảo, “em con mập lắm, trắng hơn hồi nó còn ở nhà mình. Nó cắt tóc tém, coi giống con trai lắm, nó nhìn thấy con mà giả đò như không thấy vậy, ba”. Không mặc đồ xanh ba mua à? Không, lâu rồi nó không mặc nữa. Chú nghe vừa mừng vừa đau. Vậy là nó quên chú rồi, nó yên lòng bên người mẹ mới. Vậy là từ nay chú đã xa mãi đứa con này. Lụi hụi hết mùa nắng, giọng chú tắt khèn khẹt trong cổ họng, thậm chí không thể cất lời rao. Chú đờn cho con Như ca, tiếng ca ngọng ngịu và non nớt lắm, vô vọng cổ luôn bị đứt giữa chừng. Tội nghiệp, con nhỏ không có tài, ngáy còn lạc giọng mà ca nỗi gì. Những lúc ngồi bên con, nghe nó ăn giá sống cho họng bớt khan, chú Đời muốn khóc, thấy mình bất lực trước bệnh tật. Chú bảo, “Thôi, bỏ nghề, con”.

Đã thấu gần hết cái khổ của kẻ hát rong, đã mỏi đôi chân ròng rã, chú Đời bán cây đờn, cái loa với bộ bình ắc quy. Chú xin cho con Như đi chạy bàn, rửa chén ở quán hủ tiếu Nam Vang. Mới đầu nó không chịu, nó nói ba ở nhà một mình không được. Hồi đó ba buồn còn đờn lửng tửng chơi, bây giờ đờn cũng không còn. Nhưng rồi đến bữa cơm, nó đổi ý, nó không thể để chú Đời quẹt kho quẹt vầy hoài. Một bữa trưa, nó bưng tô nước thịt có nhúng nắm rau chạy về, chú Đời rầy nó làm vậy chi, ông bà chủ chắc không thích, nó cười, chú thím Sảnh biểu con đem về cho ba đó. Người ta thương con lắm. Chú Đời bảo, cuộc đời này, thiệt nhiều người tốt.

Một bữa trưa, chú Đời bắt nó ngồi lâu với chú thêm một chút nữa. Chú lấy lược ra chải đầu cho nó, tóc nó đã dài chấm thắt lưng. Chú nói, không biết chừng nó mười tám hai mươi tuổi tóc dài cỡ nào hen. Con Như cười, chừng đó cho ba chải đầu, thắt bím cho con mệt luôn. Chú Đời bảo, từ đây tới đó còn lâu. Rồi chú than, sao mà chú nhớ vợ với con Ý quá chừng. Con Như bần thần, “Hồi đó, nhà mình vui biết bao nhiêu hén, ba”.

Ừ, vui. Trưa vầy, nếu không ở bên hông chợ thì cả nhà chú cũng tụm lại bên một gốc cây nào đó có bóng mát, nghỉ chân, ăn cơm. Hai đứa con nhỏ của chú bữa nào cũng không chịu ngủ lấy sức mà mải mê búng thun. Mở miệng ra rầy, con Ý nịnh, “để con nhổ tóc bạc cho ba”. Nó nói đầu ba bạc nhiều lắm, rồi đặt sợi tóc lên bàn tay chú, trời ơi, sợi tóc mỏng tanh, nhẹ te vầy mà nó cũng thấy, con mắt nó sáng ghê. Rồi chú nhớ tới người vợ hay tựa đầu vào vai chú ngủ khì, trong trẻo, vô tư như trẻ con. Tự dưng chú Đời thèm được sống lại những buổi trưa ấy, những buổi trưa đã xa rồi, đã xa mất rồi. Chú biểu, “Mai con chạy ra chợ Bách Hóa, hỏi dì Liễu cho con Ý về, ba gặp một chút, sao… ba nhớ nó quá hà”. Nhưng con Ý đâu còn ở chỗ dì Liễu nữa, dì nói nó đi rồi. Con Như tưởng dì giấu, cứ theo năn nỉ hoài, “tội nghiệp ba con mà, dì, cho nó về một chút thôi rồi mai mốt con không lại xin dì nữa”. Dì Liễu vốn là người nhân hậu, dì chỉ biết nắm tay nó mà khóc ròng.

Là thật. Con Ý đã bỏ nhà đi bụi đời là thật. Nó đi vì lâu rồi mà không được nhìn thấy người cha tội nghiệp ấy dắt chị nó lặng lẽ qua chợ. Nghĩa là ba nó đã không còn thương nhớ nữa. Vậy thì ở lại làm gì? Con Như quay về, nó phải dừng lại rất lâu, nó không biết phải nói thế nào cho chú Đời đừng đau xót. Nó ngập ngừng đứng chỗ cái hàng ba đầy rêu ướt, chợt nó nghe tiếng hát, trời ơi, là tiếng hát của má nó. “Ầu ơ. Đường dài ngựa chạy biệt tăm. Ơ… Phải duyên chồng vợ ngàn năm cũng chờ”. Con Như mừng rỡ xô cửa bước vào, má nó đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, rồi thì thào:

- Đừng la lớn. Mệt rồi. Ngủ đi.

Con Như chạy lại ôm má nó, nó nghĩ chắc chú Đời giả bộ đây, trông con Ý thấy mồ mà không chịu dậy. Nó chọc lét vô mấy cái xương sườn của chú, nhưng chọc mãi, chọc mãi, chú không bao giờ thức nữa.

4. Làm gì có chuyện đời như ý?

______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

 Tin Tức Công Nghệ | Tin Tức Hot Girl | Tin 18++ | Girl Xinh | Hot Girl| Xem Phim Online

Những lời khuyên thú vị - Hạt Giống Tâm Hồn

Blog Tháng Tám  - Cuộc sống quả là có rất nhiều điều thú vị, phải không bạn? Và khi bạn thực hiện những điều sau đây, bạn sẽ nhận được nhiều niềm vui bất ngờ và thấy rằng cuộc sống này thật đáng yêu biết bao.

Hãy cho mọi người nhiều hơn những gì họ mong đợi và làm điều đó một cách vui vẻ. Nên lấy một người mà bạn thích nói chuyện với người ấy. Vì khi bạn già đi thì kỹ năng trò chuyện của họ cũng quan trọng như bất kỳ điều gì khác.
Những lời khuyên thú vị  - Hạt Giống Tâm Hồn

Khi bạn nói "Anh (em) yêu em (anh) ", hãy thật lòng.

Khi bạn nói "Tôi rất lấy làm tiếc/xin lỗi", hãy nhìn vào mắt người đối diện.

Nên tìm hiểu nhau ít nhất là 6 tháng trước khi kết hôn.

Hãy yêu sâu sắc và nồng nàn. Có thể bạn sẽ bị tổn thương, nhưng đó chính là cách để sống trọn vẹn.

Nói chậm thôi, nhưng hãy suy nghĩ thật nhanh.

Khi người ta hỏi bạn một câu mà bạn không muốn trả lời, hãy mỉm cười và nói: "Tại sao anh/cô lại muốn biết?" ðừng để một bất hòa nhỏ làm tổn thương tình bạn cao cả.

Khi bạn nhấc máy điện thoại để trả lời, hãy mỉm cười. Người gọi sẽ nghe được nó qua giọng nói của bạn.

Khi nhận ra lỗi lầm, hãy tiến hành khắc phục ngay.

Khi bạn thất bại, cũng đừng để mất luôn bài học. ðừng nên cười nhạo ước mơ của bất cứ ai. 

Những người không có ước mơ chẳng có gì nhiều đâu. ðừng đánh giá người khác qua những người thân của họ.

Nên nhớ: thành tựu và tình yêu vĩ đại thường liên quan đến các rủi ro khôn lường.

Khi có bất hòa, hãy thẳng thắn tranh luận với nhau.ðừng nói xấu sau lưng người khác.

Nên nhớ 3 điều sau: tôn trọng bản thân mình; tôn trọng người khác và tự chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình.

( HatGiongTamHon.Info )
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

 Tin Tức Công Nghệ | Tin Tức Hot Girl | Tin 18++ | Girl Xinh | Hot Girl| Xem Phim Online

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

SỐNG VỚI YÊU THƯƠNG!

Hôm trước tình cờ được đọc một bài viết mang tên”Đời này ta còn được gặp bố mẹ mấy lần?“. 

Thực sự, mình cảm nhận được không nhiều do lâu nay có điều kiện sống bên cạnh gia đình. Song mình đã suy ngẫm rất kỹ, và nghiệm ra một điều lý thú. Điều quan trọng không phải là bao nhiêu lần bạn gặp người thân, mà là lúc ở bên cạnh họ, bạn làm gì?

Hãy tưởng tượng, bạn có 30 phút bên cạnh một cô gái xinh xắn hay một anh chàng dễ thương, bạn rất muốn làm quen. Nhìn chung, nếu mong muốn đủ mạnh, đa số chúng ta sẽ tìm ra cách khiến cho đối phương ấn tượng, cảm thấy thoải mái, cảm thấy được quan tâm. 

Có thể bắt đầu từ một nụ cười thân thiện, một lời khen hợp lý, dẫn dắt hai người tích cực tham gia vào một câu chuyện. Khi không khí cởi mở, hai người sẽ có cơ hội trao đổi thông tin liên lạc, rồi hẹn một dịp nào đó gặp lại. Sau khi chào tạm biệt, người đó cảm thấy rất vui vì gặp một người thú vị. Còn bạn, có khi còn phấn khích hơn nhiều, đến tận vài ngày sau, đầu óc vẫn còn miên man nghĩ… về người ấy.
SỐNG VỚI YÊU THƯƠNG!
Còn bây giờ, cũng với 30 phút đó, hãy xem bạn sẽ làm gì khi ở cạnh người thân, có thể là anh chị em, đặc biệt là ba mẹ mình? Có bao giờ bạn muốn tìm cách để khiến họ cảm thấy thoải mái nhất, hạnh phúc nhất khi ở bên bạn?

Không biết có ai đã từng như mình trước đây không, thực sự mình đã muốn lảng tránh, vì nghĩ rằng họ thật phiền toái. Có thể đối với những người sống xa nhà, cả năm mới về thăm bố mẹ được may ra một lần thì khoảng thời gian đó là vô cùng quý báu, và họ sẽ trân trọng nó, họ sẽ tìm mọi cách để làm nó trở nên có ý nghĩa nhất. 

Do đó, có lẽ những người suốt ngày bên cạnh người thân thì cũng nên cố gắng làm như vậy. Hoàn toàn đúng, song thực tế thì…?

Mình tin rằng nhiều bạn cũng có hoàn cảnh tương tự mình, đi học, đi làm về, đều có điều kiện quây quần bên gia đình vào mỗi tối, được ba mẹ “quan tâm” đến từng bữa ăn, từng giấc ngủ… thậm chí là từng buổi đi chơi “Lại đi hả con? Đi đâu thế? Đi với ai? Mấy giờ về? Về cho sớm đấy!“. 

Rồi cả chuyện tương lai “Nên học trường này trường kia, ngành đó bố mẹ quen biết, có đầu ra con ạ“, cho đến những việc hệ trọng “Này con, đã đến tuổi rồi đấy, con xem con bé, anh chàng này này, bố mẹ thấy nó được lắm…” Về phần người con, nhiều lúc cảm thấy không thoải mái, vì cái mà “Không có gì quý hơn” như Bác Hồ đã nói, là sự “Độc lập, Tự do” có vẻ như đang bị lung lay.

Có nhiều phụ huynh coi “quan tâm” là dành thời gian để lo lắng, dành tiền bạc để mang lại những gì mà họ cho là tốt nhất với con cái. Rất đáng hoan nghênh, họ đã hết mình vì con. Song nhiều lúc sự yêu thương hết mình đó lại bị lầm sang thành kiểm soát, mầm mống của nhiều rắc rối. 

Bởi đơn giản:“Trao đi yêu thương với một ai đó theo cách của bạn, không có nghĩa là họ sẽ cảm nhận được”, mà có khi lại là cảm giác bị kiểm soát, bị giữ chặt khư khư như kho báu. Lý do là, trong thế giới quan của mỗi người, quan niệm về yêu thương rất khác nhau. Cũng giống như hiện tượng ngôn ngữ, nếu bạn hét “I love you” với người không biết tiếng anh, có thể họ sẽ lầm hiểu sang quát mắng, lớn tiếng.

Có người thì quan niệm yêu thương là được âu yếm, hỏi thăm, lo lắng từng li từng chút một, có người thì nghĩ yêu thương là được tặng hoa, tặng quà, có người thì cho rằng khi có ai đó lắng nghe mình, để mình giãi bày tâm sự mới là yêu thương, có người lại cho rằng cùng hỗ trợ nhau, làm việc cùng nhau tạo ra những thứ lớn lao, mới là yêu thương… cho nên, nếu chúng ta cứ nghĩ rằng ai cũng giống nhau, và cứ “Yêu theo cách riêng của mình” thì sớm muộn cũng sẽ đem lại đau khổ. Tình thương thì có thể có thật đấy, song chúng ta đã không hiểu ngôn ngữ của nhau, nên không biết trao đi thế nào cho hợp lý, hoặc là phải đợi đến khi quá muộn…

Tại một buổi hội thảo, người ta đã đưa ra cho khán giả một loạt các câu hỏi về ba mẹ. Câu hỏi đầu tiên, và có lẽ là dễ nhất “Bạn có tin rằng mình yêu ba mẹ không?” Ngay lập tức, cả hội trường nhốn nháo “Tất nhiên rồi, không yêu họ thì còn yêu ai, hỏi gì kì vậy.“. Câu hỏi tiếp theo “Bạn đã làm những gì để thể hiện tình yêu đó?” Hàng loạt cánh tay giơ lên “Ờ thì dịp lễ tết mua hoa, mua quà tặng, rồi về thăm, rồi chia sẻ, tâm sự, thi thoảng đỡ đần việc nhà, việc cửa” có người thì chia sẻ thành thật “Tôi ở xa nhà nên thường xuyên gửi tiền về, hỏi xem ông bà thích gì thì mình mua cho, rồi thuê ôsin để phục vụ, hàn huyên cho ông bà đỡ buồn, tôi nghĩ đó là tốt lắm rồi”…

Câu hỏi tiếp theo “Bao nhiêu người nhớ đến sinh nhật của ba mẹ và tặng quà, hoặc những lời chúc tốt đẹp?” Số cánh tay lần này đã ít đi, “Bao nhiêu người biết đến ngày cưới của ba mẹ, và giúp ba mẹ tổ chức lễ kỉ niệm?” nhiều người đã lắc đầu, số cánh tay giảm hẳn. “Bao nhiêu người hay tâm sự với ba mẹ, biết đến ước mơ, niềm đam mê, sở thích hồi bé của ba mẹ, và thông cảm nếu họ chưa thực hiện được?” Chỉ còn vài cánh tay sót lại. 

Câu hỏi cuối cùng, “Bạn đã bao giờ ôm ba mẹ, và nói rằng con yêu ba, con yêu mẹ, xin lỗi về những điều con đã sai, và cảm ơn tất cả những gì mà ba mẹ đã làm cho con?” Không còn cánh tay nào, tất cả đều im lặng.

Vị diễn giả nói tiếp “Có thể, ở đây, có nhiều bạn nghĩ là ba mẹ đã không đối xử tốt , thậm chí tệ bạc với các bạn. Song bạn có bao giờ nghĩ rằng, họ đã làm một điều tuyệt vời nhất, là sinh ra các bạn, là cho các bạn quyền được sống, và nuôi các bạn đủ lớn không? 

Trong khi đã có biết bao ông bố bà mẹ vị thành niên, đã chót lỡ làng mà phá thai, và vứt con mình, máu mủ của mình vào sọt rác ở bệnh viện?” Nói đến đây, đã có người bắt đầu khóc, một trong số họ chia sẻ “Tôi đã ở với mẹ tôi suốt hơn 30 năm qua, nhưng đã không còn làm kịp những điều anh nói nữa, dù chỉ là một lời cảm ơn, mẹ tôi vừa mới mất đột ngột cách đây ít lâu”…

Bạn à, có những thứ chúng ta tưởng như tất yếu, tưởng như đương nhiên mà chưa chắc đã phải vậy. Hãy thử nghiệm lại xem, sự kiện sóng thần Tsunami, đâu có ai nghĩ rằng một ngày đẹp trời vậy, lại là thời điểm kết thúc của biết bao vận mạng. 

Sự kiện 11/9, đâu có ai nghĩ hệ thống an ninh chặt chẽ vậy, mà lại để thảm họa xảy ra. Vậy liệu ai trong số chúng ta, với tai trần mắt thịt, có thể chắc chắn 100% là ngay ngày mai thôi, khi bạn tỉnh dậy, mọi thứ vẫn bình yên. Sẽ không có một máy bay rơi, quả bom nổ, một hòn đạn, mũi tên bay lạc, hay thậm chí là động đất, sóng thần.. Sẽ không có một điều tồi tệ nào đó xảy đến với người bạn thân yêu, hoặc chính bản thân bạn?

Vì vậy, đơn giản là đừng chờ đợi, hãy sống hết mình, yêu thương hết mình cho ngày hôm nay. Hãy làm những việc mà bạn cảm thấy cần thiết, trước khi quá muộn. Dù cho thế nào đi nữa, tất cả chúng ta đều nợ anh chị em mình, ba mẹ mình, ít nhất là một lời cảm ơn chân thành, một cái ôm thật chặt, hoặc một lời xin thứ được lỗi, cảm thông. 

Cách đây ít lâu, mình đã phá bỏ rào cản, để tâm sự với mẹ mình những điều bao năm giấu kín, và thân thiện hơn với ông anh ruột, rồi lần đầu tiên sau hơn 10 năm chung sống, mình đã khóc, và ôm ba mình, nói lời yêu thương. Một cảm giác rất tuyệt vời, hãy đơn giản là hành động. Và đừng quên để ý đến ngôn ngữ yêu thương của mọi người xung quanh nhé!

Hoathuytinh
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

[Audio Book] - Đắc Nhân Tâm - Full (Phần 1+2+3) - Mediafire

[Audio Book] - Đắc Nhân Tâm - Full (Phần 1+2+3)
[Audio Book] - Đắc Nhân Tâm - Full (Phần 1+2+3) - Mediafire
Tác giả: Dale Carnegie
Người đọc: Ái Hòa - Xuân Khoa
NXB: Nhà xuất bản Trẻ

Giới thiệu sách:

Đắc nhân tâm – How to win friends and Influence People của Dale Carnegie là quyển sách nổi tiếng nhất, bán chạy nhất và có tầm ảnh hưởng nhất của mọi thời đại. Tác phẩm đã được chuyển ngữ sang hầu hết các thứ tiếng trên thế giới và có mặt ở hàng trăm quốc gia. 

Đây là quyển sách duy nhất về thể loại self-help liên tục đứng đầu danh mục sách bán chạy nhất (best-selling Books) do báo The New York Times bình chọn suốt 10 năm liền. Riêng bản tiếng Anh của sách đã bán được hơn 15 triệu bản trên thế giới. Tác phẩm có sức lan toả vô cùng rộng lớn – dù bạn đi đến bất cứ đâu, bất kỳ quốc gia nào cũng đều có thể nhìn thấy. Tác phẩm được đánh giá là quyển sách đầu tiên và hay nhất, có ảnh hưởng làm thay đổi cuộc đời của hàng triệu người trên thế giới.

Không còn nữa khái niệm giới hạn Đắc Nhân Tâm là nghệ thuật thu phục lòng người, là làm cho tất cả mọi người yêu mến mình. Đắc nhân tâm và cái Tài trong mỗi người chúng ta. Đắc Nhân Tâm trong ý nghĩa đó cần được thụ đắc bằng sự hiểu rõ bản thân, thành thật với chính mình, hiểu biết và quan tâm đến những người xung quanh để nhìn ra và khơi gợi những tiềm năng ẩn khuất nơi họ, giúp họ phát triển lên một tầm cao mới. Đây chính là nghệ thuật cao nhất về con người và chính là ý nghĩa sâu sắc nhất đúc kết từ những nguyên tắc vàng của Dale Carnegie.

Quyển sách Đắc nhắn tâm “Đầu tiên và hay nhất mọi thời đại về nghệ thuật giao tiếp và ứng xử”, quyển sách đã từng mang đến thành công và hạnh phúc cho hàng triệu người trên khắp thế giới.

Mục lục:

Phần 1:
Lời giới thiệu
Quyển sách của mọi thời đại
Lời tác giả
Để quyển sách này mang đến kết quả tốt nhất
Phần 1 - Chương 1: “Muốn lấy mật thì đừng phá tổ ong”
Phần 1 - Chương 2: Bí mật lớn nhất trong phép ứng xử
Phần 1 - Chương 3: Ai làm được điều dưới đây, người đó sẽ có cả thế giới

Phần 2:
Chương 4: Thành thật quan tâm đến người khác
Chương 5: Cách đơn giản để tạo ấn tượng tốt đẹp
Chương 6: Để mọi việc luôn được suôn sẻ
Chương 7: Để trở thành người giao tiếp khéo léo
Chương 8: Thu hút sự quan tâm của người khác
Chương 9: Để người khác yêu thích bạn ngay lập tức
Chương 10: Không tranh cãi!
Chương 11: Tôn trọng ý kiến người khác
Chương 12: Thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình 
Chương 13: Mật ngọt trong giao tiếp
Chương 14: Bí quyết của Socrates

Phần 3:
Chương 15: Khôn ngoan khi gặp đối đấu
Chương 16: Để nhận được sự hợp tác cao nhất
Chương 17: Đặt mình vào hoàn cảnh người khác
Chương 18: Điều mọi người mong muốn
Chương 19: Khơi gợi sự cao thượng
Chương 20: Trình bày vấn đề một cách sinh động
Chương 21: Khơi gợi tinh thần vượt lên thử thách
Chương 22: Trước khi phê bình, hãy khen ngợi
Chương 23: Phê bình một cách gián tiếp
Chương 24: Nhìn nhận sai lầm của bản thân trước khi phê phán người khác
Chương 25: Gợi ý thay vì ra lệnh
Chương 26: Giữ thể diện cho người khác
Chương 27: Khuyến khích người khác
Chương 28: Cho người khác niềm tự hào
Chương 29: Mở đường cho người khác sửa chữa lỗi lầm
Chương 30: Tôn vinh người khác


Link MF:

Đắc nhân tâm
Phần 1
Phần 2
Phần 3:
Theo: khosachnoi.net
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

[Ebook] Tuyển tập Hạt Giống Tâm hồn từ Tập 1 đến tập 11

Chào các bạn hôm nay mình sẽ post bộ "Hạt giống tâm hồn" tập hợp những câu chuyện làm rung động lòng người. Bạn sẽ tìm thấy được những giá trị lớn lao thông qua những câu chuyện rất giản dị, đời thường.

Những cuốn sách này như một món quà tặng của tâm hồn, nó tiếp thêm cho bạn niềm tin, lòng dũng cảm để vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Tôi mong muốn bạn luôn thành công trên chính con đường bạn đã chọn.

Tập 1: Hạt giống tâm hồn cho lòng dũng cảm và tình yêu cuộc sống T1

Link down: Download

Tập 2: Hạt giống tâm hồn cho lòng dũng cảm và tình yêu cuộc sống T2

Tập 3: Từ những điều bình dị

Tập 4: Từ những điều bình dị

Tập 5: Ý nghĩa cuộc sống

Tập 6: Ý nghĩa cuộc sống

Tập 7: Những câu chuyện cuộc sống

Tập 8: Những câ chuyện cuộc sống

Tập 9: Vượt qua thử thách

Tập 10: Theo dòng thời gian

Tập 11: Những trải nghiệm cuộc sống

Tổng hợp 11 tập:

Nguồn: khosachnoi.net
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/