Trái Tim bé nhỏ ngồi bên cửa sổ, nhìn về phía đồi hoa Bồ Công Anh, mới hôm nào còn vàng rực cả một ngọn đồi, nay chỉ còn lại một màu trắng với những cánh hoa mỏng như sợi tơ bám víu mong manh vào cái nhụy. Để rồi khi từng cơn gió ngang qua, những cánh hoa ấy rung lên, cuốn theo chiều gió bay đi, chỉ còn trơ trọi cái nhụy đứng một mình ngẩn ngơ luyến tiếc. Một vòng đời của hoa Bồ Công Anh thật ngắn ngủi! Trái Tim khẽ buông tiếng thở dài.
Cô nàng Lý Trí đứng gần đó khẽ chau mày:
- Thôi đừng suy nghĩ nữa. Hãy nghe lời của mình đi. Bạn nên quên người ấy. Cứ như vậy hoài Thần Đau Khổ sẽ ghé thăm nhà chúng ta mất thôi.
- Mình không thể, mình lại đập sai nhịp mất rồi mỗi khi nghĩ về người ấy.
Giọng Trái Tim yếu ớt vang lên.
- Nhưng bạn đã có đầy bốn ngăn tủ để chứa hình ảnh, kỷ niệm, yêu thương, và nhớ nhung một người rồi kia mà. Chỗ đâu lại chứa thêm một người nữa? Bạn thật là tham lam.
- Mình biết, nhưng không thể cưỡng lại được. Ước gì tình cảm của mình dành cho người ấy hiện giờ như những hoa Bồ Công Anh kia, mong manh, ngắn ngủi, bay vào thinh không rồi biến mất.
Trái Tìm buồn bã nói, mắt vẫn không rời đồi hoa bên kia
- Bạn nên hiểu, bốn ngăn tủ của bạn đã quá chật, một Trái Tim chân thật không thể nào chứa hai tình yêu trong đó. Mà chắc gì người mới đến có yêu bạn không?
- Mình... không biết! Nhưng đôi khi nhìn vào ánh mắt anh ta, mình cảm giác... một chút gì đó. Và mình lại đập nhịp nhanh hơn bình thường.
- Cái đó chỉ là cảm nhận từ phía bạn thôi. Điều đó không nói lên anh ta cũng yêu bạn.
- Nhưng anh ta có nắm tay mình
Trái tim cố gắng bào chữa
- Trời ạ, một cái nắm tay đâu thể nói lên tất cả
Cô nàng Lý Trí bắt đầu nổi cáu, hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh vì cô không muốn làm tổn thương người bạn thân, cô nàng nhẹ nhàng nâng gương mặt buồn bã của Trái Tim lên và nói:
- Hãy nhìn mình đây nè, có phải chúng ta là một đôi bạn rất thân phải không?
Trái Tim bé nhỏ gật đầu
- Vậy thì lần này bạn nên nghe lời mình. Đừng phá vỡ những gì bạn đang có. Bạn và người xưa đi chung môt con đường. Bao năm rồi vẫn như thế kia mà, và mình cảm thấy bạn thật sự vui vẻ trong tình yêu này . Tại sao, chỉ một tháng thôi, bạn trở nên xanh xao gầy úa vì một người con trai mà chắc gì trái tim anh ta có chung một nhịp đập với bạn? Bạn không cảm thấy có lỗi với người kia sao?
Nghe đến đây, Trái Tim bé nhỏ cúi mặt xuống:
- Mình biết chứ, chính vì thế mình mới cần đến bạn ở bên cạnh. Lúc này đây, mình nhớ người ta rất nhiều, nhưng lại cảm thấy có lỗi với tình yêu của mình, sự mâu thuẫn ấy cứ đan xen hành hạ mình. Mình không thể nào ngăn nỗi nhớ ấy lại được...
- Không nghĩ đến, không nhớ đến là được rồi. Cứ như thế chúng ta phải ăn bánh Cay Đắng của Thần Đau Khổ mất thôi.
Lý Trí quát
- Mình đâu muốn thế. Bạn tưởng mình muốn thế lắm à? Bạn đâu phải là Trái Tim, bạn đâu có chứa đựng tình cảm đâu mà biết được cảm giác của mình
Nói rồi Trái Tim bé nhỏ bật khóc.
Lý Trí thở dài ôm cô bạn vào lòng, vì thấy mình có vẻ lớn tiếng, vuốt nhẹ lên mái tóc Trái Tim và an ủi:
- Thật ra cũng không phải là lỗi của bạn hoàn toàn. Hãy đến nhà thần Tình Yêu và hỏi, vì sao lại xảy ra chuyện này. Biết đâu vị thần ấy sẽ có cách giúp bạn.
Ngước đôi mi còn vương giọt nước mắt, Trái Tim thốt lên:
- Ừ nhỉ? Sao mình không nghĩ ra.
- Đi nhanh trước khi thần Đau Khổ kịp đến gõ cửa chúng ta. Mình không thích ăn bánh Cay Đắng chút nào.
Nói rồi đôi bạn tung cánh cửa chạy đi.
Xa xa, Thần Đau Khổ tay ôm hộp bánh đang tiến về ngôi nhà đối diện đồi hoa Bồ Công Anh.
Vị Thần Tình yêu đang nặn những chiếc bánh Hạnh Phúc ngọt ngào, chuẩn bị cho vào lò nướng. Đôi bàn tay thoăn thoắt nhẹ nhàng làm nên những chiếc bánh vàng ươm, trông mới ngon làm sao. Nhưng đối với Trái Tim, nàng không còn cảm giác ngon miệng và cảm nhận được mùi thơm của những chiếc bánh ấy nữa.
- Ta có thể giúp gì được cho hai cô gái này nhỉ?
Vừa hỏi vị thần vừa để từng khay bánh vào lò nướng
- Dạ, con muốn hỏi... một trái tim có thể chứa hai tình yêu được không?
Trái Tim ngập ngừng lên tiếng
Vị thần dừng tay lại, kéo chiếc kính đang nằm trễ trên sóng mũi trở lại vị trí ban đầu để nhìn cho kỹ cô bé vừa cất lên câu hỏi ấy.
- Có!
Câu trả lời làm cho hai cô gái ngạc nhiên, Lý Trí bước lên hỏi:
- Không phải Ngài từng nói "bản chất tình yêu là sự ích kỷ, chỉ có một mà thôi"?
- Đúng vậy! Nhưng một trái tim không chỉ chứa đựng hai mà thậm chí có thể nhiều hơn nữa tình yêu. Chỉ có điều mỗi tình yêu là một thời điểm khác nhau. Nếu ai nói một lúc có thể yêu hai người thì thật sự người ấy chẳng yêu ai cả, chỉ yêu chính bản thân mình.
- Vậy thì con đã hiểu hiện bây giờ con đang yêu ai. Nhưng liệu anh ta có yêu con hay không?
- Điều này con phải tự cảm nhận được chứ? Con là Trái Tim kia mà.
- Con... không biết! Vì anh ta không bao giờ nói điều gì hết. anh ấy cũng đang có một tình yêu bên cạnh. Con chỉ biết con nhớ abg ta rất nhiều và con cũng không thể nói lên điều gì cả, vì con cũng có một tình yêu bên cạnh.
Trái Tim cúi gầm mặt khi nói lên điều này
- Ôi trời ơi! Con gái ta sao mà rắc rối thế? Sao con không nói cho anh ta biết là con đang yêu?
- Con không dám chắc đó có phải là tình yêu hay không? Và nếu phải thì có thể chỉ là tình yêu đơn phương từ phía con thì sao? Nói ra rồi chắc gì con được đáp lại không?
- Sẽ rất đau khi con yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi con yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm nói cho người đó biết con yêu như thế nào?
- Thế còn tình yêu trước kia của Trái Tim thì sao? Tình yêu ấy không có lỗi gì? Trái Tim không thể quay lưng với người ta như thế được. Đừng để bạn phải uống nước suối Ăn Năn suốt đời.
Lý Trí lên tiếng
Trái Tim thở dài, ngồi rủ xuống như không còn sức sống:
- Con không thể nói thưa ngài! Cũng có thể tình yêu ấy chưa đủ mạnh để con phải nói với anh ấy. Con không muốn mất đi những gì con đang có, và càng không muốn mất đi tình bạn với anh ta. Không muốn làm xáo trộn cuộc sống của anh ấy. Con chỉ mong anh ấy luôn được ăn bánh Hạnh Phúc của ngài
- Thế bây giờ con muốn ta làm gì cho con nào?
- Hãy cho con biết con phải làm thế nào để ngăn được nỗi nhớ đang dày vò con. Hay là con trốn tránh, không gặp anh ấy nữa?
- Trốn tránh chỉ làm tăng thêm nỗi nhớ mà thôi con gái ạ!
- Xin hãy giúp con! Chứ cứ tiếp tục như thế này con không chịu nổi.
Trái Tim khẩn thiết nài nỉ.
- Thôi được. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó cả. Không ai có thể giúp con bằng chính bản thân con lúc này. Hãy lựa chọn và quyết định.
Nói rồi vị thần Tình Yêu phất tay ra phía trước. Cảnh vật hoàn toàn thay đổi, không còn là ngôi nhà thơm mùi bánh nướng Hạnh Phúc nữa mà thay vào đó là những con đường và Trái Tim đang đứng ở ngã ba đường. Không còn Lý Trí và Thần Tình yêu đứng bên cạnh, nàng bối rối quay tứ phía nhìn.
Bỗng có tiếng nói của thần Tình Yêu vang vọng:
- Trước mặt con là ba con đường, khi con đặt chân lên con đường nào thì con phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn đó của mình và phải đi hết con đường đó dù gặp bất cứ chuyện gì, vì đó là đường một chiều. Chiếc cổng kẽm gai nhọn đâm tua tủa sẽ đóng và con không thể nào quay lại được.
Trái Tim có vẻ hoang mang, nàng cứ quay nhìn những con đường thẳng tấp phía trước mặt.
Giọng vị thần lại vang lên tiếp tục
- Con đường thứ nhất là con đường Hoa Hồng, con đường này chính là con đường trước kia con từng đi. Nơi đó có tình yêu của con sẳn sàng cùng con vượt qua những dòng sông Khó Khăn, leo qua những ngọn núi Thăng Trầm, uống chung dòng nước suối Vui Buồn và cùng ăn chiếc bánh Hạnh Phúc.
- Con đường thứ hai là con đường Mạo Hiểm...
- Tại sao con đường này cứ mờ mờ ảo ảo, con không nhìn thấy rõ gì hết
Trái Tim cắt lời.
- Ấy chính là do khói Si Mê bao phủ, vì bản thân con còn chưa xác định được tình yêu của mình với người này. Có thể anh ấy sẽ đứng trên còn đường này để chờ con, cùng con đi tiếp và vượt qua tất cả để có được chiếc bánh Hạnh Phúc, hoặc cững có thể là không. Phải do tự con cảm nhận và lựa chọn lấy.
- Vậy còn con đường thứ ba?
- Con đường thứ ba mang tên Cô Đơn. Khi con bước chân vào con đường này, nghĩa là chỉ một mình con vượt núi, vượt sông vượt suối và chỉ được ăn bánh Đắng Cay của Thần Đau Khổ. Khi hai con đường kia không còn lối cho con bước. Thì con phải đi trên con đường này thôi.
Trái Tim bước tới con đường Mạo Hiểm theo tiếng gọi và nỗi nhớ nhung bấy lâu, nhìn Khói Si Mê cứ bay là là tạo nên một con đường mờ ảo. Nàng không biết anh ấy có chờ nàng phía trước hay không, nhón chân lên, cố căng mắt để nhìn xuyên qua lớp khói dày đặc đó, nhưng vô ích. Nàng nghe tiếng Lý Trí nhắc nhở:
- Đừng phá vỡ những gì bạn đang có, con đường này không dành cho bạn. Có thể anh ta cũng yêu bạn nhưng Lý Trí của Anh ấy sẽ lên tiếng ngăn không cho Trái Tim Anh ấy đến gần bạn. Vì hai người gặp nhau quá muộn khi bên cạnh mỗi người đều có tình yêu riêng. Nếu thật lòng anh ấy yêu bạn, con đường này sẽ không mờ ảo như thế kia đâu.
Trái Tim bé nhỏ đan hai bàn tay vào nhau, phân vân. Có lẽ Lý Trí nói đúng. Con đường này không dành cho nàng và tình yêu của nàng vẫn đợi bên con đường Hoa Hồng. Không có lý do gì để làm tổn thương tình yêu ấy. Và không có nàng, anh ấy vẫn còn tình yêu khác đang chờ đợi mà.
Nàng quay người lại chuẩn bị bước chân vào con đường Hoa Hồng, đầu vẫn ngoáy lại nhìn con đường Mạo Hiểm lần nữa "Tạm biệt tình yêu như đóa hoa Bồ Công Anh của tôi, chúc hạnh phúc". Nói rồi Trái Tim bé nhỏ mạnh dạn bước tới nhưng
"Sầm"
Cánh cổng gai kẽm nhọn đâm tua tủa đóng lại một cách mạnh mẽ và dứt khoát
Nàng ngơ ngác "Tại sao như thế?"
- Con đường Hoa Hồng chỉ dành cho hai trái tim chân thật nghĩ về nhau. Trái Tim con chưa thật sự nghĩ về một người. Con cần liều thuốc Thời Gian để lựa chọn một tình yêu chân thật cho mình.
- vậy có nghĩa là chỉ còn lại một con đường duy nhất để con đi. Con sợ một mình, con không thích cô đơn... xin ngài!
- Khi một cánh cổng Hoa Hồng đóng lại, một cánh cổng khác sẽ mở ra. Sao con cứ đứng ngắm mãi cánh cổng đóng để rồi không nhìn thấy cánh cổng khác đang mở. Con hãy cứ đi trên con đường còn lại, nếu như có trái tim nào yêu con chân thật, trái tim ấy sẽ đến chạm tay vào cánh cổng gai kẽm nhọn kia, lập tức cánh cổng sẽ hóa thành cổng Hoa Hồng. Và đó chính là tình yêu đích thực của con.
Trái Tim nhắm mắt bước trên con đường Cô Đơn và gửi lời nhắn cùng Lý Trí "Hãy nói với tình yêu của mình chờ mình uống hết liều thuốc Thời Gian"
Con đường Cô Đơn không một bóng cây, không một tiếng chim hót, lạnh lẽo, tĩnh mịch...
Vị Thần Đau Khổ đón nàng ở đầu đường với nụ cười thân thiện:
- Đã lâu rồi con không ăn bánh Cay Đắng. Hãy ăn đi để llấy sức đi tiếp đoạn đường phía trước. Có ăn bánh Cay Đắng con mới hiểu hết ý nghĩa và cảm nhận được trọn vẹn hương vị ngọt ngào của bánh Hạnh Phúc. Con gái ạ!
Nàng đón nhận chiếc bánh và từ từ đưa lên miệng
Cổ họng khô khốc vì đắng, vị cay xộc lên mũi làm nước mắt nàng rơi, rồi lại phải uống hết liều thuốc Thời Gian trong cái chén không đáy kia. Không biết phải như thế này đến bao giờ, nhưng nàng hy vọng một ngày tình yêu đích thực sẽ đến chạm tay vào cánh cổng gai kẽm nhọn để dắt nàng đến con đường Hoa Hồng cùng thưởng thức chiếc bánh Hạnh Phúc. Nàng mỉm cười cố ăn hết phần bánh Cay Đắng còn lại. Nước mắt vẫn cứ rơi.Cuộc hành trình dài đang đợi nàng phía trước
"Cố lên bạn thân, mình luôn bên cạnh bạn" Tiếng Lý Trí hòa lẫn tiếng gió, vang vang....
0 nhận xét:
Đăng nhận xét