Chiều Sài Gòn, nắng chỉ còn vương lại vài tia yếu ớt, vàng vọt, mỏng manh như tình yêu mà một thời em tưởng chừng như mình đã xây dựng rất vững chắc.
Bất chợt, cơn mưa chiều ập xuống. Những dòng người hối hả ngược xuôi, cố chạy nhanh để tránh mưa. Chỉ em thẫn thờ những bước chân chậm rãi, mệt mỏi và vô định.
Con đường Đồng Khởi từng in dấu chân và kỉ niệm của hai đứa. Những chiều rong ruổi, lang thang chụp hình, ăn kem, thưởng thức cà phê bệt, những mùa Nô-el anh nắm tay em đi giữa dòng người, dưới con đường giăng đầy ánh đèn trang trí với đủ sắc màu rực rỡ. Khoảnh khắc ấy với em là hạnh phúc bất tận, vĩnh hằng. Em thấy mình may mắn nhất thế gian. Bởi vì, em có anh! Thầm cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho em tình yêu của anh.
Thế nhưng... hạnh phúc là một chiếc chăn hẹp mà người này kéo thì kẻ kia lạnh, hạnh phúc trông xa giống viên kim cương nhưng đến gần thì chỉ là những giọt nước mắt. Ngày mình chia tay, em đã khóc thật nhiều. Chiều Sài Gòn mưa giăng kín. Chẳng ai trong chúng ta có lỗi. Mình chia tay khi cả hai vẫn còn những thương nhớ về nhau. Tình yêu của chúng ta đã đi qua những ngày viên mãn nhất, như thế có được xem là tình yêu đẹp không anh?
Em không trách anh đã không cùng em đi đến cuối con đường như anh từng hứa, cũng không giận anh vì đã đẩy mình xa nhau hơn, vì chính em là người lựa chọn ra đi. Em biết rằng, khi em quay bước đi trong ngậm ngùi nước mắt, thì sau lưng em, anh vẫn đứng dõi mắt nhìn theo cho đến khi bóng em mất hút giữa phố xá ồn ào, náo nhiệt.
Tim em đau đớn như có ai đang xát muối. Tình yêu trong em còn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Con người ta có thể ăn nửa bữa, ngủ nửa đêm nhưng không thể đi nửa đường chân lý, yêu bằng nửa trái tim. Xa anh, em không có gì phải hối tiếc bởi suốt những tháng ngày bên anh, em đã yêu bằng cả trái tim.
Một câu danh ngôn em rất thích và đã luôn nói với anh: “Không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu”. Hãy để những năm tháng bên nhau là mãi mãi, cho dù giờ đây, mình thực sự đã cách xa. Em bước đi trên con đường đã chọn, sẽ có những lúc em mệt mỏi, đau đớn bởi chông gai, nhưng em tin vào chính mình. Và em cũng tin rằng, ở đâu đó trong cuộc đời này, có một bờ vai để em tựa vào, một trái tim chỉ dành riêng cho em, một tấm lòng thấu hiểu và sẵn sàng làm người đồng hành cùng em đến cuối con đường, người ấy không phải là anh. Bình yên và hạnh phúc, anh nhé!
Hồ Thị Thanh Nga
0 nhận xét:
Đăng nhận xét