GO RADIO
Chuyên mục
LISTEN & FEELING
Chuyên mục
LISTEN & FEELING
MÙA TUYẾT
GoRadio - Listen & Feeling 7.1: MÙA TUYẾT
GoRadio - Listen & Feeling 7.2: MÙA TUYẾT
GoRadio - Listen & Feeling 7.3: MÙA TUYẾT
Click vào đây để download
NỘI DUNG
Bài thứ 1
365 ngày
1 năm có 365 ngày ...
Mỗi ngày con người ta lại quét lên tấm thân vài lớp mặt nạ che giấu mọi thứ đậm đặc bên trong, ... không phải 1 mà là vài , vì có mất cái này thì vẫn còn cái khác ...
365 ngày ! người ta lao vun vút trên con đường , để mặc hai bên đường cây có rụng lá , hoa có chớm nở ...
Thời gian đọc một quyển sách chi bằng xem tivi , hay xem một tờ báo, chả bù với lướt web, nhiều người như thế ...
365 ngày ! Một nửa sống trong lo lắng , một nửa sống trong sợ hãi ...
Liệu có ai tự hỏi mình đã sinh ra vì đâu, sẽ chết đi như thế nào, cả cuộc sống sau cái chết nữa...?
Có ai đi tìm bí ẩn sau nụ cười, sau hạnh phúc ? Hay chỉ tìm uẩn khúc sau mỗi sự u sầu và nước mắt?
Tình yêu! Cái thứ giản dị mà xa xỉ, ngọt lịm mà đắng chát ! Cái thứ mà nửa thế giới đang có đc và nửa còn lại luôn khao khát hàng ngày, hàng giờ !
Văn phòng! Nơi bề bộn và kỷ luật, mệt nhọc nhưng đầy hứng thú! Nơi mà tất cả tiêu tốn thời gian vào nó còn nhiều hơn gia đình !
Hết 365 ngày ... rồi lại đến 365 ngày khác ...
Đào lại nở, đất trời lại sang xuân ... lại bánh chưng, lại xôi, lại thịt thà, ...lại ....
Tất cả lại trở về điểm bắt đầu
Ước mơ chỉ là ước mơ...có phải không nhỉ ...
Mong mà khó lòng thực hiện đc...
Tương lai sao mà mông lung quá đỗi
Bài thứ 2
Không có những đợt rét đậm, không có những cơn mưa lạnh thấu xương. Mùa đông ở đây lạnh nhẹ nhàng, lạnh thoảng qua trong một thời khắc ngắn ngủi. Mùa đông phương nam - nơi vẫn thường được biết với hai mùa mưa nắng. Thông thường thời tiết trở nên dịu hơn vào các ngày cuối năm, đâu đó trong nắng chiều đang nhạt dần là những cơn gió se se lạnh, cái se lạnh chỉ chợt đến vào lúc cuối chiều và dần tan vào sáng sớm. Hầu như ai cũng sợ cái lạnh hiếm hoi này sẽ tan nhanh, nhanh đến độ họ chưa kịp tận hưởng cái mùa đông Sài Gòn. Ai cũng cố khoác lên mình những bộ áo ấm mà họ đã cất sâu trong tủ từ năm trước để được diện, được khoe và được cảm nhận một phong cách khác ngày thường.
Cũng đã gần bảy năm sống ở Sài Gòn, tôi đã dần quen và dần cảm nhận được mỗi khi đông về. Tôi thích chạy xe chầm chậm trên đường, hứng vào mình từng con gió, muốn được rùng mình, muốn được run run. Đâu đó có cơn gió lùa – tán lá xào xạc, tôi chợt nhớ tới chuyện tình của cây, gió và lá. Thoáng chút buồn bởi tôi hiểu rằng không phải vì cô đơn mà tôi nhớ em, mà vì nhớ em nhiều nên tôi cảm thấy mình cô đơn quá.
Cuộc sống dẫu yên bình hay sóng gió thì vẫn cứ đang trôi qua, đều đều và hờ hững. Lắm lúc, giữa cái thinh không của sự huyễn hoặc, tôi lại lừa dối mình rằng tôi đang hạnh phúc, tôi đang thành công, tôi đang bước đúng trên con đường của mình. Có phải vậy không? Tôi là người hạnh phúc thật hay là tôi chỉ tự nhận như thế với những gì mình đang có và đang đạt được?
Bạn bè em cũng là bạn bè tôi – nhóm bạn bè một thời nổi tiếng học giỏi và rất chịu chơi, giờ là những người đang ngày một thành danh. Người ta kể với tôi về em, kể về cuộc sống và hạnh phúc của em, chẳng phải đó là điều mà tôi vẫn luôn cầu chúc cho em đó sao. Tôi chỉ biết mỉm cười hờ hững. Bởi tôi không cao thượng đến mức có thể vui, có thể cười một cách mãn nguyện khi thấy em hạnh phúc bên người khác. Nhưng dường như bây giờ tôi không còn cảm giác đau nhói trong tim nữa, cái cảm giác mà tôi nghĩ rằng nó sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời này. Biết chấp nhận sự thật, tìm mọi cách để quên em và học cách yêu một người con gái khác, cố gắng để đừng tìm kiếm những điều giống em ở người đó.
Sau hai năm ngày mà em nói lời chia tay, tôi trở về bên biển, để dẫm chân trên bờ cát ươn ướt, đứng một mình nơi bãi đá, nghe tiếng biển thì thầm như khi xưa tôi còn bên em. Kỷ niệm ngày đó như vở òa trong tôi, gục khóc như một đứa trẻ con khi nhìn thấy biển, biển vẫn thế, hiền hòa nhưng sâu thẳm và xa vời quá. Kỷ niệm đầy ắp và nguyên vẹn, tôi vẫn chẳng thể nào quên được em. Đây cũng chẳng phải lần đầu tôi cố quên em rồi thất bại, nhưng tôi tự nhủ đây là lần cuối cùng tôi khóc vì em, lần cuối cùng gục ngã vì đau khổ, lần cuối cùng nhói đau trong tim mỗi khi nghĩ về em.
Tôi không còn muốn ra biển vào mùa hè, bởi tôi sợ trong cái khung cảnh náo nhiệt và đông người sẽ bắt gặp hình bóng quen thuộc ngày nào. Tôi sợ phải nghe tiếng người con gái nào đó cười tan trong sóng biển.
Đêm nay, một đêm đông phương Nam, tôi lại về bên biển với những người bạn của tôi. Tôi sẽ lại nghe tiếng biển và hình dung em đang ở bên nắm tay tôi, em hát bài hát của riêng tôi và em. Tôi biết tôi sẽ buồn, nhưng nỗi buồn đó giờ chỉ là nỗi buồn của hoài niệm…
Bài thứ 3
Sài Gòn, ngày…tháng…năm
Sài Gòn bắt đầu lạnh rồi Ông ạ. Những cơn gió không giá rét như miền Bắc, ko lạnh run như miền Trung nhưng cũng đủ khiến con khẽ rùng mình vào mỗi sáng sớm bước ra nhà. Ừh, thì đã bước sang tháng 12 rồi còn gì, Ông nhỉ!
Trời lạnh cũng đồng nghĩa với việc con phải chịu đựng nhiều hơn nữa những cơn đau nhói, với việc con phải ghé thăm ông bác sĩ già với cặp kính dày cộm, lúc nào tai cũng đeo ống nghe nhiều hơn. Con sợ quá Ông àh! Hôm qua con đã bị chích, con phải cắn chặt răng để không phải bật khóc.
Gió. Gió lồng lộng. Từ sân thượng nơi này nhìn xuống trông mọi người nhỏ bé thế, chỉ là một chấm đen bé tí đang di động. Con thấy mình cũng nhỏ bé quá giữa bầu trời này. Con đã khóc, khóc oà lên như một đứa trẻ. Cảm giác lạc lõng và sợ hãi bao vây con, chưa bao giờ... chưa bao giờ con cảm thấy mình tuyệt vọng đến thế...
- "Khi nào cảm thấy không chịu đựng nổi thì phải uống cái này vào nhé!"
- "Dạ... nhưng nó đắng lắm, con ghét."
- "Thế giữa đau và đắng con thích cái nào?"
- "Đắng ạ!"
Đôi khi những cái không ngọt ngào cũng tốt với mình phải không Ông?
Mùa lạnh có phải khiến người ta xích gần lại nhau, yêu thương nhau nhiều hơn phải không Ông? Con cảm thấy đỡ đau hơn với những cái xiết tay thật chặt, với những cái nhìn ấm áp, với những cuộc gọi đầy yêu thương. Con cảm thấy hạnh phúc Ông àh. Có phải con đã quá trễ để nhận ra điều này không Ông?
Con đã sống quá hờ hững với cuộc đời này nên giờ cảm thấy hối tiếc ông àh!
Ước gì có nhiều thời gian hơn, con sẽ đi học đan, để đan cho Mẹ chiếc áo. Ôi con gái ai mà chẳng thế nhỉ!
Ước gì có nhiều thời gian hơn, con và người ấy sẽ để dành tiền đến nơi mà hai đứa hằng ao ước
Ước gì có nhiều thời gian hơn, con sẽ lục tìm liên lạc với những đứa bạn cấp 3 nhí nhố của mình
Ước gì có nhiều thời gian hơn, con sẽ ngắm bình minh và hoàng hôn trên biển, để chứng kiến ngày và đêm giao nhau...
Ước gì...con ít đau hơn!
Ông àh, nói nhỏ cho Ông biết nhé, từ nhỏ đến giờ con chả tin là Ông có thật cả, con biết Ông chỉ là sản phẩm hư cấu từ trí tưởng tượng của mọi người thôi. Nhưng trong lúc này đây, con lại tin là Ông có thật, hơn cả ai hết, con khẳng định đấy!
Đêm noel con sẽ không ngủ đâu, con sẽ đợi ông, sẽ nói lên cái ước muốn của mình. Nếu ông trời lấy đi của con tất cả, thì con mong ông hãy đem nó, phát lại cho những người mà con yêu thương nhất ông nhé!
Gió vẫn thổi vi vu qua ô cửa nhỏ Ông àh!
Hôn Ông!
Bài thứ 4
Một mùa đông nữa lại về, trong cái lạnh của mùa đông buốt giá, từng cơn gió đùa qua khung cửa, từng đợt tuyết trắng phủ kín những con đường như muốn kéo dài thêm những hàng bạch dương trắng xoá.
Mọi người vội vã chạy trốn mùa đông lạnh lẽo để quay về với tổ ấm, nơi người thân bè bạn đang chờ đợi, bên bếp lửa hồng, ngồi ngắm những vì sao lung linh, những ánh lửa hồng tí tách. Bên cạnh cây thông Noel, ta cùng nhau cạn chén trà, nhấm vài miếng bánh mặc ngoài kia, bên cánh cửa khép hờ là một mùa đông lạnh giá. Và một mùa yêu thương nữa lại đến với những gì riêng nhất, đặc biệt nhất, đẹp đẽ nhất mà không có mùa nào có thể sánh được.
Trong cái giá rét, tình yêu tìm thấy vị trí của nó… từng ngón tay lần mò trong túi áo để tìm một bàn tay, người ta cần đến nhau hơn trong cái tiết trời giá buốt, cái rét của mùa đông làm cho người ta tìm thấy cho mình sự ấm áp đến lạ kỳ. Có lẽ mùa ấm áp nhất trong năm không phải là mùa nào khác mà chính trong cái lạnh buốt người ta tìm thấy sự ấm áp đích thực của nó. Sự ấm áp đích thực đến từ tâm hồn và đủ sức sưởi ấm tất cả những tấm lòng đang lạnh giá dù bên ngoài thế nào đi chăng nữa.
Cứ như thế hằng năm, giáng sinh đến khiến lòng người rộn lên những khúc hát chúc cho nhau một mùa giáng sinh vui vẻ. Trong cái lạnh của mùa đông, người người dường như xích lại gần nhau hơn, những món quà được trao đi, những lời yêu thương được bày tỏ. Những cái ôm đầy tình thân ái, những nụ hôn nồng cháy, những cái bắt tay thật chặt và cả những cái nắm tay tưởng chừng như không có điều gì có thể tách ra được của những người yêu nhau càng làm cho giáng sinh trở thành một mùa tràn đầy tình yêu thương, tình thân ái giữa mọi người với nhau.
Giáng sinh không của riêng ai… làm sao có thể hờ hững được khi tình yêu gõ cửa, chắc hẳn ai cũng có cho mình một mùa Noel ngập tràn kỷ niệm, được ùa ra phố để nghe những bài thánh ca, được đi bên cạnh người mình yêu, được nắm tay nhau ngắm khung cảnh tuyệt vời của mùa yêu thương. Được tặng quà cho nhau, được viết cho
Nhưng…
Vẫn còn đâu đó những con người chưa biết đến một mùa Noel đích thực, vẫn còn đâu đó những con người chưa kiếm được một nơi tránh rét, phải vật lộn với bữa ăn hằng ngày… họ muốn lắm một lần được nhận quà, được trao cho ai đó một món quà từ tấm lòng của mình. Và câu hỏi đặt ra…Bạn có thể làm được điều gì cho họ?
Về với ý nghĩa đích thực của Mùa Yêu Thương, mùa - người ta có thể bày tỏ lòng nhân ái, bày tỏ tình yêu… là cơ hội người ta có thể làm một điều gì đó cho nhau để xua đi những u ám của trần thế này. Noel lại đến, gởi đến những ai đang yêu những điều tốt đẹp nhất. Bạn à! Khi bạn đang ở trong tình yêu là bạn đang nắm một điều đẹp đẽ nhất mà không điều gì có thể sánh bằng, bạn đang nắm cả thế giới trong tay mình đó. Gởi đến những ai chưa có người yêu… cơ hội đang đến với bạn, tại sao không biến mùa giáng sinh này thành mùa yêu thương bạn nhỉ.
Và em à…
Anh cũng nghĩ đến em với những điều tốt đẹp nhất, không biết điều gì là mong ước, là lời nguyện cầu của em trong đêm giáng sinh nhưng anh muốn em biết một điều… em là một phần của lời nguyện cầu và là mong ước của anh. Tấm lòng anh hướng về nơi tình yêu của anh đặt để…
Bài thứ 5
Này cậu, một mùa Giáng sinh nữa lại đến gần rồi đấy. Vậy là tròn mười năm tớ xa cậu, xa những kỉ niệm khó quên gắn với vùng quê của chúng mình, cậu nhỉ?
Là bạn từ thuở nhỏ, cậu và tớ có nhiều điểm tương đồng đáng ngạc nhiên mà khó ai giải thích nổi. Sinh cùng ngày, nhà gần bên, cùng tắm mưa với nhau và cùng thích một bạn trong lớp nữa. Từ lúc còn chập chững vào lớp mẫu giáo, vào lớp 1 rồi cao hơn nữa, cậu và tớ thường được cô dạy, nào là "Giáng sinh", nào là ông già Noel, nào là cây thông. Biết thì biết vậy thôi, vùng quê chúng mình thì biết gì là Giáng sinh, cậu nhỉ? Lúc ấy, trong tâm trí tớ, hai từ "Giáng sinh" thật sự rất mơ hồ. Tớ biết, cậu cũng nghĩ như tớ.
Làm sao biết được thế nào là "Giáng sinh"?
Khi vùng quê của chúng mình lúc ấy còn chưa có điện, chưa có phương tiện thông tin liên lạc, còn đang chậm chạp để hòa vào sự thay đổi của thế giới, lúc đó, mấy ai biết Giáng sinh là gì, mà biết rồi thì sao?
Khi miếng cơm manh áo còn là nỗi lo, cuộc sống chật vật, biết bao khó khăn, khi trong đầu mọi người luôn phải suy nghĩ về những lo toan của cuộc sống hàng ngày: rằng hôm nay phải làm gì, ngày mai phải làm gì để sống, khi cuộc sống còn chưa đảm bảo, thì nào ai còn nghĩ tới chuyện chuẩn bị, hay đón Giáng sinh như thế nào.
Khi quê mình chỉ có hai mùa "nắng, mưa", mà chắc cũng chẳng bao giờ được nhìn thấy tuyết; khi lúc nào mọi người cũng nơm nớp lo sợ hạn hán, mất mùa, lũ lụt... Thử nghĩ xem, mọi người chưa biết được cuộc sống của mình có đảm bảo được không, thì còn ai nghĩ đến những điều khác nữa. Phải không cậu?
Và dù thế nào đi nữa, dù cuộc sống có những bộn bề thì lũ trẻ bọn mình vẫn hồn nhiên nhất, vẫn vô tư nô đùa, vẫn cười, vẫn hát, và tất nhiên, vẫn mơ đến một Giáng sinh vui vẻ, an lành và hạnh phúc. Cậu có nhớ, khi lần đầu tớ được lên thành phố, được hưởng không khí Ggiáng sinh ồn ào, náo nhiệt, cậu có nhớ, tớ đã kể lại với cậu không? Và cũng từ đó, bọn mình cũng "tổ chức" Giáng sinh, bắt chước vậy thôi, dù biết rằng không giống như tớ kể.
... Giáng sinh nơi thành phố, với những quả cầu đủ màu sắc, những cây thông Noel thật to, những cửa hàng được trang hoàng lộng lẫy với những ánh đèn nhấp nháy.
... Giáng sinh nơi thành phố, rất nhiều người ăn mặc thật đẹp, cùng sánh bước bên những người họ yêu quí, những ánh mắt, những nụ cười rạng rỡ, những câu chúc an lành và hạnh phúc.
... Giáng sinh nơi quê mình, những quả cầu đã được bọn mình thay bằng những quả bong bóng đủ màu sắc. Không có thông, nhưng cây thông được bọn mình thay thế bằng cây thuộc bài lúc cây còn nhỏ, nhìn nom cũng rất giống cây thông đó chứ. Không có những cửa hàng, nhưng có những nhà chòi be bé mà bọn mình dùng sậy và lá chuối dựng nên. Với tớ, đó là cửa hàng đẹp nhất thế gian. Không có đèn, mình bắt đom đóm bỏ vào vỏ quả trứng, rồi cũng đẹp như đèn vậy.
... Giáng sinh nơi quê mình, không ăn mặc đẹp, không đông đúc, tấp nập, nhưng mọi người luôn dành cho nhau những lời chúc tốt lành nhất, rằng thì: "Ừ thấy lũ trẻ háo hức, mình cũng tham gia cho vui". Và cũng có ông bà, cha mẹ, anh chị em trò chuyện, răn dạy lũ trẻ sau này.
Những mùa Giáng sinh ấy, bọn mình đã cười thật tươi, phải không cậu?
Tớ nhớ...
Đã mười năm từ ngày ấy, Giáng sinh năm tụi mình lên mười tuổi. Tớ và cậu đều nằm mơ được món quà thật đẹp, mơ thấy ông già Noel, mơ được một lần ngồi lên cỗ xe của ông. Giáng sinh định mệnh năm ấy, lũ mấp mé bờ đê, nhưng bọn mình vẫn vui đùa, vẫn háo hức chuẩn bị một Giáng sinh thật vui tươi. Cũng lần Giáng sinh đó, đâu ai ngờ lũ tràn vào vỡ đê, cuốn theo mọi thứ, cuốn đi cây cối, nhà cửa... và lũ cũng cuốn đi của tớ người bạn thân thiết nhất.
Tớ không sao quên được tiếng của con chó nhỏ ăng ẳng, tiếng của heo mẹ eng éc, tiếng người gào khóc, tiếng nước chảy như thác đổ. Những âm thanh ấy đã in đậm vào tâm trí tớ, không phải là một dạng âm thanh "nghe rồi thôi", mà nó còn vang mãi, vang mãi đến bây giờ, sau này, và mãi mãi.
Kể từ ấy, tớ sợ lắm mỗi mùa Giáng sinh về bởi Giáng sinh đã hằn sâu trong tâm trí tớ những hình ảnh đau thương ngày lũ. Tình cờ, tớ đọc ở đâu đó một câu nói: "Kỉ niệm được sinh ra để cho ta lòng dũng cảm, chứ không phải để cướp đi lòng dũng cảm ấy". Tớ đã sợ phải đón Giáng sinh như thế nào. Nhưng Giáng sinh năm nay tớ không sợ nữa vì Noel trong tớ luôn có sự hiện diện của cậu, cậu là thiên thần luôn ở cạnh tớ.
Đêm nay, tớ đã nằm mơ, không phải mơ thấy một màu trắng lung linh, cùng cây thông Noel như truyện cổ tích, tớ cũng mơ thấy một màu trắng, nhưng màu trắng của dòng nước lũ quê mình, màu trắng đã cuốn cậu trôi mất tớ. Dòng nước màu trắng ấy mang theo rất nhiều quà cho lũ trẻ quê mình, mang theo cậu và những kỉ niệm thời tơ ấu của bọn mình, mang theo niềm tin, hi vọng, hạnh phúc, và những điều tốt đẹp nhất còn đang ở phía trước.
Giật mình, trong mắt tớ, nước lũ lại tuôn trào...
365 ngày
1 năm có 365 ngày ...
Mỗi ngày con người ta lại quét lên tấm thân vài lớp mặt nạ che giấu mọi thứ đậm đặc bên trong, ... không phải 1 mà là vài , vì có mất cái này thì vẫn còn cái khác ...
365 ngày ! người ta lao vun vút trên con đường , để mặc hai bên đường cây có rụng lá , hoa có chớm nở ...
Thời gian đọc một quyển sách chi bằng xem tivi , hay xem một tờ báo, chả bù với lướt web, nhiều người như thế ...
365 ngày ! Một nửa sống trong lo lắng , một nửa sống trong sợ hãi ...
Liệu có ai tự hỏi mình đã sinh ra vì đâu, sẽ chết đi như thế nào, cả cuộc sống sau cái chết nữa...?
Có ai đi tìm bí ẩn sau nụ cười, sau hạnh phúc ? Hay chỉ tìm uẩn khúc sau mỗi sự u sầu và nước mắt?
Tình yêu! Cái thứ giản dị mà xa xỉ, ngọt lịm mà đắng chát ! Cái thứ mà nửa thế giới đang có đc và nửa còn lại luôn khao khát hàng ngày, hàng giờ !
Văn phòng! Nơi bề bộn và kỷ luật, mệt nhọc nhưng đầy hứng thú! Nơi mà tất cả tiêu tốn thời gian vào nó còn nhiều hơn gia đình !
Hết 365 ngày ... rồi lại đến 365 ngày khác ...
Đào lại nở, đất trời lại sang xuân ... lại bánh chưng, lại xôi, lại thịt thà, ...lại ....
Tất cả lại trở về điểm bắt đầu
Ước mơ chỉ là ước mơ...có phải không nhỉ ...
Mong mà khó lòng thực hiện đc...
Tương lai sao mà mông lung quá đỗi
Bài thứ 2
Không có những đợt rét đậm, không có những cơn mưa lạnh thấu xương. Mùa đông ở đây lạnh nhẹ nhàng, lạnh thoảng qua trong một thời khắc ngắn ngủi. Mùa đông phương nam - nơi vẫn thường được biết với hai mùa mưa nắng. Thông thường thời tiết trở nên dịu hơn vào các ngày cuối năm, đâu đó trong nắng chiều đang nhạt dần là những cơn gió se se lạnh, cái se lạnh chỉ chợt đến vào lúc cuối chiều và dần tan vào sáng sớm. Hầu như ai cũng sợ cái lạnh hiếm hoi này sẽ tan nhanh, nhanh đến độ họ chưa kịp tận hưởng cái mùa đông Sài Gòn. Ai cũng cố khoác lên mình những bộ áo ấm mà họ đã cất sâu trong tủ từ năm trước để được diện, được khoe và được cảm nhận một phong cách khác ngày thường.
Cũng đã gần bảy năm sống ở Sài Gòn, tôi đã dần quen và dần cảm nhận được mỗi khi đông về. Tôi thích chạy xe chầm chậm trên đường, hứng vào mình từng con gió, muốn được rùng mình, muốn được run run. Đâu đó có cơn gió lùa – tán lá xào xạc, tôi chợt nhớ tới chuyện tình của cây, gió và lá. Thoáng chút buồn bởi tôi hiểu rằng không phải vì cô đơn mà tôi nhớ em, mà vì nhớ em nhiều nên tôi cảm thấy mình cô đơn quá.
Cuộc sống dẫu yên bình hay sóng gió thì vẫn cứ đang trôi qua, đều đều và hờ hững. Lắm lúc, giữa cái thinh không của sự huyễn hoặc, tôi lại lừa dối mình rằng tôi đang hạnh phúc, tôi đang thành công, tôi đang bước đúng trên con đường của mình. Có phải vậy không? Tôi là người hạnh phúc thật hay là tôi chỉ tự nhận như thế với những gì mình đang có và đang đạt được?
Bạn bè em cũng là bạn bè tôi – nhóm bạn bè một thời nổi tiếng học giỏi và rất chịu chơi, giờ là những người đang ngày một thành danh. Người ta kể với tôi về em, kể về cuộc sống và hạnh phúc của em, chẳng phải đó là điều mà tôi vẫn luôn cầu chúc cho em đó sao. Tôi chỉ biết mỉm cười hờ hững. Bởi tôi không cao thượng đến mức có thể vui, có thể cười một cách mãn nguyện khi thấy em hạnh phúc bên người khác. Nhưng dường như bây giờ tôi không còn cảm giác đau nhói trong tim nữa, cái cảm giác mà tôi nghĩ rằng nó sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời này. Biết chấp nhận sự thật, tìm mọi cách để quên em và học cách yêu một người con gái khác, cố gắng để đừng tìm kiếm những điều giống em ở người đó.
Sau hai năm ngày mà em nói lời chia tay, tôi trở về bên biển, để dẫm chân trên bờ cát ươn ướt, đứng một mình nơi bãi đá, nghe tiếng biển thì thầm như khi xưa tôi còn bên em. Kỷ niệm ngày đó như vở òa trong tôi, gục khóc như một đứa trẻ con khi nhìn thấy biển, biển vẫn thế, hiền hòa nhưng sâu thẳm và xa vời quá. Kỷ niệm đầy ắp và nguyên vẹn, tôi vẫn chẳng thể nào quên được em. Đây cũng chẳng phải lần đầu tôi cố quên em rồi thất bại, nhưng tôi tự nhủ đây là lần cuối cùng tôi khóc vì em, lần cuối cùng gục ngã vì đau khổ, lần cuối cùng nhói đau trong tim mỗi khi nghĩ về em.
Tôi không còn muốn ra biển vào mùa hè, bởi tôi sợ trong cái khung cảnh náo nhiệt và đông người sẽ bắt gặp hình bóng quen thuộc ngày nào. Tôi sợ phải nghe tiếng người con gái nào đó cười tan trong sóng biển.
Đêm nay, một đêm đông phương Nam, tôi lại về bên biển với những người bạn của tôi. Tôi sẽ lại nghe tiếng biển và hình dung em đang ở bên nắm tay tôi, em hát bài hát của riêng tôi và em. Tôi biết tôi sẽ buồn, nhưng nỗi buồn đó giờ chỉ là nỗi buồn của hoài niệm…
Bài thứ 3
Sài Gòn, ngày…tháng…năm
Sài Gòn bắt đầu lạnh rồi Ông ạ. Những cơn gió không giá rét như miền Bắc, ko lạnh run như miền Trung nhưng cũng đủ khiến con khẽ rùng mình vào mỗi sáng sớm bước ra nhà. Ừh, thì đã bước sang tháng 12 rồi còn gì, Ông nhỉ!
Trời lạnh cũng đồng nghĩa với việc con phải chịu đựng nhiều hơn nữa những cơn đau nhói, với việc con phải ghé thăm ông bác sĩ già với cặp kính dày cộm, lúc nào tai cũng đeo ống nghe nhiều hơn. Con sợ quá Ông àh! Hôm qua con đã bị chích, con phải cắn chặt răng để không phải bật khóc.
Gió. Gió lồng lộng. Từ sân thượng nơi này nhìn xuống trông mọi người nhỏ bé thế, chỉ là một chấm đen bé tí đang di động. Con thấy mình cũng nhỏ bé quá giữa bầu trời này. Con đã khóc, khóc oà lên như một đứa trẻ. Cảm giác lạc lõng và sợ hãi bao vây con, chưa bao giờ... chưa bao giờ con cảm thấy mình tuyệt vọng đến thế...
- "Khi nào cảm thấy không chịu đựng nổi thì phải uống cái này vào nhé!"
- "Dạ... nhưng nó đắng lắm, con ghét."
- "Thế giữa đau và đắng con thích cái nào?"
- "Đắng ạ!"
Đôi khi những cái không ngọt ngào cũng tốt với mình phải không Ông?
Mùa lạnh có phải khiến người ta xích gần lại nhau, yêu thương nhau nhiều hơn phải không Ông? Con cảm thấy đỡ đau hơn với những cái xiết tay thật chặt, với những cái nhìn ấm áp, với những cuộc gọi đầy yêu thương. Con cảm thấy hạnh phúc Ông àh. Có phải con đã quá trễ để nhận ra điều này không Ông?
Con đã sống quá hờ hững với cuộc đời này nên giờ cảm thấy hối tiếc ông àh!
Ước gì có nhiều thời gian hơn, con sẽ đi học đan, để đan cho Mẹ chiếc áo. Ôi con gái ai mà chẳng thế nhỉ!
Ước gì có nhiều thời gian hơn, con và người ấy sẽ để dành tiền đến nơi mà hai đứa hằng ao ước
Ước gì có nhiều thời gian hơn, con sẽ lục tìm liên lạc với những đứa bạn cấp 3 nhí nhố của mình
Ước gì có nhiều thời gian hơn, con sẽ ngắm bình minh và hoàng hôn trên biển, để chứng kiến ngày và đêm giao nhau...
Ước gì...con ít đau hơn!
Ông àh, nói nhỏ cho Ông biết nhé, từ nhỏ đến giờ con chả tin là Ông có thật cả, con biết Ông chỉ là sản phẩm hư cấu từ trí tưởng tượng của mọi người thôi. Nhưng trong lúc này đây, con lại tin là Ông có thật, hơn cả ai hết, con khẳng định đấy!
Đêm noel con sẽ không ngủ đâu, con sẽ đợi ông, sẽ nói lên cái ước muốn của mình. Nếu ông trời lấy đi của con tất cả, thì con mong ông hãy đem nó, phát lại cho những người mà con yêu thương nhất ông nhé!
Gió vẫn thổi vi vu qua ô cửa nhỏ Ông àh!
Hôn Ông!
Bức thư đầu tiên viết cho Ông!
Neko
Neko
Bài thứ 4
Một mùa đông nữa lại về, trong cái lạnh của mùa đông buốt giá, từng cơn gió đùa qua khung cửa, từng đợt tuyết trắng phủ kín những con đường như muốn kéo dài thêm những hàng bạch dương trắng xoá.
Mọi người vội vã chạy trốn mùa đông lạnh lẽo để quay về với tổ ấm, nơi người thân bè bạn đang chờ đợi, bên bếp lửa hồng, ngồi ngắm những vì sao lung linh, những ánh lửa hồng tí tách. Bên cạnh cây thông Noel, ta cùng nhau cạn chén trà, nhấm vài miếng bánh mặc ngoài kia, bên cánh cửa khép hờ là một mùa đông lạnh giá. Và một mùa yêu thương nữa lại đến với những gì riêng nhất, đặc biệt nhất, đẹp đẽ nhất mà không có mùa nào có thể sánh được.
Trong cái giá rét, tình yêu tìm thấy vị trí của nó… từng ngón tay lần mò trong túi áo để tìm một bàn tay, người ta cần đến nhau hơn trong cái tiết trời giá buốt, cái rét của mùa đông làm cho người ta tìm thấy cho mình sự ấm áp đến lạ kỳ. Có lẽ mùa ấm áp nhất trong năm không phải là mùa nào khác mà chính trong cái lạnh buốt người ta tìm thấy sự ấm áp đích thực của nó. Sự ấm áp đích thực đến từ tâm hồn và đủ sức sưởi ấm tất cả những tấm lòng đang lạnh giá dù bên ngoài thế nào đi chăng nữa.
Cứ như thế hằng năm, giáng sinh đến khiến lòng người rộn lên những khúc hát chúc cho nhau một mùa giáng sinh vui vẻ. Trong cái lạnh của mùa đông, người người dường như xích lại gần nhau hơn, những món quà được trao đi, những lời yêu thương được bày tỏ. Những cái ôm đầy tình thân ái, những nụ hôn nồng cháy, những cái bắt tay thật chặt và cả những cái nắm tay tưởng chừng như không có điều gì có thể tách ra được của những người yêu nhau càng làm cho giáng sinh trở thành một mùa tràn đầy tình yêu thương, tình thân ái giữa mọi người với nhau.
Giáng sinh không của riêng ai… làm sao có thể hờ hững được khi tình yêu gõ cửa, chắc hẳn ai cũng có cho mình một mùa Noel ngập tràn kỷ niệm, được ùa ra phố để nghe những bài thánh ca, được đi bên cạnh người mình yêu, được nắm tay nhau ngắm khung cảnh tuyệt vời của mùa yêu thương. Được tặng quà cho nhau, được viết cho
Nhưng…
Vẫn còn đâu đó những con người chưa biết đến một mùa Noel đích thực, vẫn còn đâu đó những con người chưa kiếm được một nơi tránh rét, phải vật lộn với bữa ăn hằng ngày… họ muốn lắm một lần được nhận quà, được trao cho ai đó một món quà từ tấm lòng của mình. Và câu hỏi đặt ra…Bạn có thể làm được điều gì cho họ?
Về với ý nghĩa đích thực của Mùa Yêu Thương, mùa - người ta có thể bày tỏ lòng nhân ái, bày tỏ tình yêu… là cơ hội người ta có thể làm một điều gì đó cho nhau để xua đi những u ám của trần thế này. Noel lại đến, gởi đến những ai đang yêu những điều tốt đẹp nhất. Bạn à! Khi bạn đang ở trong tình yêu là bạn đang nắm một điều đẹp đẽ nhất mà không điều gì có thể sánh bằng, bạn đang nắm cả thế giới trong tay mình đó. Gởi đến những ai chưa có người yêu… cơ hội đang đến với bạn, tại sao không biến mùa giáng sinh này thành mùa yêu thương bạn nhỉ.
Và em à…
Anh cũng nghĩ đến em với những điều tốt đẹp nhất, không biết điều gì là mong ước, là lời nguyện cầu của em trong đêm giáng sinh nhưng anh muốn em biết một điều… em là một phần của lời nguyện cầu và là mong ước của anh. Tấm lòng anh hướng về nơi tình yêu của anh đặt để…
Bài thứ 5
Này cậu, một mùa Giáng sinh nữa lại đến gần rồi đấy. Vậy là tròn mười năm tớ xa cậu, xa những kỉ niệm khó quên gắn với vùng quê của chúng mình, cậu nhỉ?
Là bạn từ thuở nhỏ, cậu và tớ có nhiều điểm tương đồng đáng ngạc nhiên mà khó ai giải thích nổi. Sinh cùng ngày, nhà gần bên, cùng tắm mưa với nhau và cùng thích một bạn trong lớp nữa. Từ lúc còn chập chững vào lớp mẫu giáo, vào lớp 1 rồi cao hơn nữa, cậu và tớ thường được cô dạy, nào là "Giáng sinh", nào là ông già Noel, nào là cây thông. Biết thì biết vậy thôi, vùng quê chúng mình thì biết gì là Giáng sinh, cậu nhỉ? Lúc ấy, trong tâm trí tớ, hai từ "Giáng sinh" thật sự rất mơ hồ. Tớ biết, cậu cũng nghĩ như tớ.
Làm sao biết được thế nào là "Giáng sinh"?
Khi vùng quê của chúng mình lúc ấy còn chưa có điện, chưa có phương tiện thông tin liên lạc, còn đang chậm chạp để hòa vào sự thay đổi của thế giới, lúc đó, mấy ai biết Giáng sinh là gì, mà biết rồi thì sao?
Khi miếng cơm manh áo còn là nỗi lo, cuộc sống chật vật, biết bao khó khăn, khi trong đầu mọi người luôn phải suy nghĩ về những lo toan của cuộc sống hàng ngày: rằng hôm nay phải làm gì, ngày mai phải làm gì để sống, khi cuộc sống còn chưa đảm bảo, thì nào ai còn nghĩ tới chuyện chuẩn bị, hay đón Giáng sinh như thế nào.
Khi quê mình chỉ có hai mùa "nắng, mưa", mà chắc cũng chẳng bao giờ được nhìn thấy tuyết; khi lúc nào mọi người cũng nơm nớp lo sợ hạn hán, mất mùa, lũ lụt... Thử nghĩ xem, mọi người chưa biết được cuộc sống của mình có đảm bảo được không, thì còn ai nghĩ đến những điều khác nữa. Phải không cậu?
Và dù thế nào đi nữa, dù cuộc sống có những bộn bề thì lũ trẻ bọn mình vẫn hồn nhiên nhất, vẫn vô tư nô đùa, vẫn cười, vẫn hát, và tất nhiên, vẫn mơ đến một Giáng sinh vui vẻ, an lành và hạnh phúc. Cậu có nhớ, khi lần đầu tớ được lên thành phố, được hưởng không khí Ggiáng sinh ồn ào, náo nhiệt, cậu có nhớ, tớ đã kể lại với cậu không? Và cũng từ đó, bọn mình cũng "tổ chức" Giáng sinh, bắt chước vậy thôi, dù biết rằng không giống như tớ kể.
... Giáng sinh nơi thành phố, với những quả cầu đủ màu sắc, những cây thông Noel thật to, những cửa hàng được trang hoàng lộng lẫy với những ánh đèn nhấp nháy.
... Giáng sinh nơi thành phố, rất nhiều người ăn mặc thật đẹp, cùng sánh bước bên những người họ yêu quí, những ánh mắt, những nụ cười rạng rỡ, những câu chúc an lành và hạnh phúc.
... Giáng sinh nơi quê mình, những quả cầu đã được bọn mình thay bằng những quả bong bóng đủ màu sắc. Không có thông, nhưng cây thông được bọn mình thay thế bằng cây thuộc bài lúc cây còn nhỏ, nhìn nom cũng rất giống cây thông đó chứ. Không có những cửa hàng, nhưng có những nhà chòi be bé mà bọn mình dùng sậy và lá chuối dựng nên. Với tớ, đó là cửa hàng đẹp nhất thế gian. Không có đèn, mình bắt đom đóm bỏ vào vỏ quả trứng, rồi cũng đẹp như đèn vậy.
... Giáng sinh nơi quê mình, không ăn mặc đẹp, không đông đúc, tấp nập, nhưng mọi người luôn dành cho nhau những lời chúc tốt lành nhất, rằng thì: "Ừ thấy lũ trẻ háo hức, mình cũng tham gia cho vui". Và cũng có ông bà, cha mẹ, anh chị em trò chuyện, răn dạy lũ trẻ sau này.
Những mùa Giáng sinh ấy, bọn mình đã cười thật tươi, phải không cậu?
Tớ nhớ...
Đã mười năm từ ngày ấy, Giáng sinh năm tụi mình lên mười tuổi. Tớ và cậu đều nằm mơ được món quà thật đẹp, mơ thấy ông già Noel, mơ được một lần ngồi lên cỗ xe của ông. Giáng sinh định mệnh năm ấy, lũ mấp mé bờ đê, nhưng bọn mình vẫn vui đùa, vẫn háo hức chuẩn bị một Giáng sinh thật vui tươi. Cũng lần Giáng sinh đó, đâu ai ngờ lũ tràn vào vỡ đê, cuốn theo mọi thứ, cuốn đi cây cối, nhà cửa... và lũ cũng cuốn đi của tớ người bạn thân thiết nhất.
Tớ không sao quên được tiếng của con chó nhỏ ăng ẳng, tiếng của heo mẹ eng éc, tiếng người gào khóc, tiếng nước chảy như thác đổ. Những âm thanh ấy đã in đậm vào tâm trí tớ, không phải là một dạng âm thanh "nghe rồi thôi", mà nó còn vang mãi, vang mãi đến bây giờ, sau này, và mãi mãi.
Kể từ ấy, tớ sợ lắm mỗi mùa Giáng sinh về bởi Giáng sinh đã hằn sâu trong tâm trí tớ những hình ảnh đau thương ngày lũ. Tình cờ, tớ đọc ở đâu đó một câu nói: "Kỉ niệm được sinh ra để cho ta lòng dũng cảm, chứ không phải để cướp đi lòng dũng cảm ấy". Tớ đã sợ phải đón Giáng sinh như thế nào. Nhưng Giáng sinh năm nay tớ không sợ nữa vì Noel trong tớ luôn có sự hiện diện của cậu, cậu là thiên thần luôn ở cạnh tớ.
Đêm nay, tớ đã nằm mơ, không phải mơ thấy một màu trắng lung linh, cùng cây thông Noel như truyện cổ tích, tớ cũng mơ thấy một màu trắng, nhưng màu trắng của dòng nước lũ quê mình, màu trắng đã cuốn cậu trôi mất tớ. Dòng nước màu trắng ấy mang theo rất nhiều quà cho lũ trẻ quê mình, mang theo cậu và những kỉ niệm thời tơ ấu của bọn mình, mang theo niềm tin, hi vọng, hạnh phúc, và những điều tốt đẹp nhất còn đang ở phía trước.
Giật mình, trong mắt tớ, nước lũ lại tuôn trào...
THỰC HIỆN
- Editor: Khò
- MC: Hip & Hera
- Sound: Mic
CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- Dòng thời gian - Đăng Khoa
- Nỗi nhớ đêm đông - Bằng Cường ft Ngô Vỹ Hằng- Santa Claus is coming to town - Richard Clayderman
- Hope - As One
- Save the best for last - Vanessa Williams
- Do they know is Christmas time - Band Aid
- All I want for Christmas - Mariah Carey
- Mery Christmas everybody - Girls Aloud
Cùng một số nhạc phẩm không lời của Rythem
0 nhận xét:
Đăng nhận xét