Quên
Em đã không còn kể chuyện với màn đêm
Câu chuyện tình về một người đàn ông ra đi không bao giờ trở lại
Sự trống vắng giờ được đo bằng thỏi son môi mòn vẹt của người phụ nữ
Cả một đời sống chỉ để yêu anh.
Em đã không còn hát giữa hoàng hôn
Bài tinh cả về một gia đình nhỏ bé
Những điệu đàn xưa cũ ai đành bỏ ngỏ
Và nức nở in vết thời gian
Em không còn vẽ mặt trăng mỗi khi nhìn sao lấp lánh
Đâu là cung hằng, chú cuội, cây đa
Em cũng đã quên, hình như là thế
Quên cùng những lời lể của anh. Ngày xưa
Em cũng đã không còn thủ thỉ với bình minh
Và nói với anh về hiện tại
Tương lai thật khó đánh vần
Nên em nhủ lòng mình hãy để tất cả được chết trong bình yên
Em đã không còn khóc một mình những ngày chân trần chạy về phía biển
Như cái cách xòe tay mua một niềm tin
Em cũng đã quên
Những ngày mười một nhức nhối
Anh không còn nhắc nhở
Em. chẳng thể nhớ mãi được đâu.
Minh Hiền
0 nhận xét:
Đăng nhận xét