“Người ta vẫn có thể cô đơn ngay cả khi được tình yêu bao bọc, vẫn sợ mất mát dù chiếc chìa khóa mở cửa trái tim của một người đã giữ chặt trong tay và vẫn sợ thay đổi ngay cả khi la bàn trái tim họ luôn chỉ một hướng duy nhất về phía mình”.
Dù được yêu thương nhưng những mất mát trong quá khứ vẫn khiến họ cảm thấy không một chút an tâm. Vậy họ phải làm thế nào để tìm lại tình yêu và sự bình yên trong tâm hồn. Mời các bạn cùng lắng nghe:
• Lá thư trong tuần: Vì ngày mai sẽ không thể yêu em
Gửi anh
Chúng ta đã đi bao lâu để anh đủ dũng cảm bước về phía em? Chúng ta đã quen nhau hơn một năm, một mối quan hệ không rõ ràng. Anh đã bên em như thế, và em cũng sẵn sàng bên anh như thế. Em biết, cả anh và em đều đã đi quá giới hạn mà chúng ta đặt ra trong nhau rất lâu rồi. Vậy mà suốt thời gian đó, anh chưa từng nói anh thích em, dù chỉ một lần. Vì sao thế anh?
Để rồi hôm nay...
Hôm nay anh nói với em rằng anh không biết phải bắt đầu như thế nào, rằng anh rất muốn bước thêm một bước về phía em nhưng anh không thể, rằng anh không thể để em chịu tổn thương vì anh? Vì lí do ấy mà anh im lặng suốt thời gian qua để em rong ruổi khắp nơi, vờ như anh không quan tâm đến chuyện em đi đâu, gặp ai, làm gì phải không? Em biết khi nào anh mắt anh hướng về phía em. Em biết khi nào anh quay đi lặng lẽ thở dài. Em biết tất cả, chỉ không hiểu tại sao anh làm như thế.
“Anh bị bệnh tim... Anh không biết ngày mai của anh sẽ như thế nào. Anh sợ ngày mai anh biến mất khỏi cuộc sống này, rồi em sẽ phải ở lại, rồi em sẽ buồn. Thà rằng anh đừng tiến thêm một bước. Anh cũng rất cố gắng để kiểm soát tình cảm của bản thân, nhưng chao ôi, điều đó quá khó, anh không thể giả vờ không nhìn về phía em được.
Trước đây, anh cũng yêu đời lắm chứ, anh cũng “bơ lác” tất cả. Anh mặc kệ, lúc đó anh nghĩ chờ đến lúc em thực sự nhìn về phía anh, anh sẽ nói ra. Nhưng sức khỏe của anh lại không chịu được đến lúc ấy. Khi anh nhận ra em đã nhìn về phía anh thì cũng là lúc...
Vài ngày trước, trên đường về, anh đã bị mất cảm giác. Bây giờ anh không đủ tự tin để bước thêm một bước nữa. Anh xin lỗi.”
Tại sao phải là anh?
Tại sao phải là em?
Những câu chuyện chỉ có trong phim Hàn Quốc giờ lại xuất hiện trong cuộc sống của em. Anh nói cho em nghe, em sẽ phải làm gì? Phải làm gì để gạt anh ra khỏi cuộc sống của mình, làm gì để ngăn nước mắt mình rơi tự do khi anh nói ra điều đó. Bởi cuộc sống đâu có như một bộ phim Hàn Quốc, rồi em sẽ phải làm gì?
“Hãy vẫn cứ như ngày xưa, đừng tiến thêm nữa. Và nếu ngày mai, em thức dậy và không còn thấy anh nữa, đừng tìm anh...
Vì
Anh sẽ gọi điện thoại cho em
Nếu anh còn có thể,
Chỉ để nói ba từ thôi”
Em sẽ không tiếp tục, nhưng em không tin anh lại đầu hàng. Một chàng trai đã từng không thèm quan tâm xem thiên hạ nói gì về mình, một chàng trai đã trải đủ nguy hiểm khi đi phượt, chàng trai ấy, em đã thích, em đã thích chàng trai ấy. Và giờ đây, anh ấy từ bỏ dễ dàng như thế?
Anh yên tâm, em sẽ không tìm anh đâu, chắc chắn thế. Vì sao ư? Vì anh thích em mà, anh phải đến tìm em chứ? Phải không? Bởi nếu anh không đến tìm em, em sẽ không bao giờ nói chuyện lại với anh nữa. Và em không dọa anh đâu.
Hãy cứ tiến thêm một bước, về bất cứ phía nào anh muốn.
Ngoài kia nắng đẹp lắm anh ạ, anh có cảm nhận được không anh?
• Gửi từ Đoàn Thị Quỳnh Anh
Hi vọng rằng chàng trai và cô gái trong lá thư trên sẽ đủ dũng cảm để bước về phía nhau. Tiếp theo chương trình mời các bạn đến với một truyện ngắn về hành trình tìm lại tình yêu của một cô gái đã từng khép chặt cánh cửa lòng mình. Cho đến khi chàng trai ấy xuất hiện và quyết định: “Tôi sẽ yêu em theo một cách khác”.
• Truyện ngắn: Trà gừng, café và vấn vương
Trà gừng
- Cô không sao chứ?
An được lôi ngược ra khỏi thế giới của mình bằng một giọng nam trầm ấm của anh chàng trước mặt. Cô vội vàng lắc đầu và mỉm cười.
- Vậy thì tôi yên tâm rồi. Cốc trà gừng nóng này sẽ làm mọi thứ dịu xuống. Tin tôi đi. Nó rất hợp với cô đấy!
Chàng trai dành tặng cho khách hàng của mình thêm một cái nháy mắt rồi bước đi.
Khi An có thể nhìn rõ mọi thứ thì cô cũng chỉ kịp nhìn thấy dáng chàng trai khuất dần. “Lạ quá! Mình chưa nhìn thấy người này bao giờ. Sẽ là một người vui tính!”. Mọi thứ hiện lên một cách tự nhiên trong đầu An nhưng cũng lại biến mất một cách tự nhiên nhất. An trở lại dáng vẻ trầm tư ngày thường. Cô luôn tìm đến “Vấn vương”khi cảm thấy mình cần một nơi là trạm dừng cho cảm xúc. Sắc màu xanh dương cùng với không khí tĩnh lặng đã đủ sức níu giữ An nghỉ chân tại quán trà này.
“Cốc trà gừng rất tuyệt! Tôi rất thích!”
Để lại tiền và tờ giấy ghi chú những dòng chữ này, An lặng lẽ rời khỏi quán như cách mà cô vẫn làm mỗi khi rời khỏi đây. Trà gừng luôn là lựa chọn số một bởi An luôn cần một thứ gì đó làm ấm tận đáy tim. Sự cô đơn luôn đeo bám lấy cô ngay cả khi cô được cuộn tròn trong tình yêu của Vĩ. Anh yêu cô và An cũng yêu anh nhưng Vĩ lại không đủ sức để kéo An vượt thoát ra khỏi chính sự cô đơn của mình. Tình yêu của anh không đủ để làm ấm trái tim luôn nhuốm vị lạnh của An. Đó là những điều anh đã nói mỗi khi anh thấy mình bất lực, để An bị giam hãm trong sự cô đơn của chính mình ngay cả khi anh đang ở bên cạnh cô, khi anh ôm cô và hơn thế nữa khi anh hôn cô.
Café …
Sự xuất hiện của anh trong căn nhà nhỏ này vào mỗi chiều tan tầm cùng với ly café đã khiến mọi thứ ở đây đều phảng phất hương thơm nồng nàn, đầm đậm. Điều đó làm tôi “say”.
- Này anh, em có thể bỏ được café, sao anh không bỏ được em?
- Café anh thích nhưng không đủ làm anh say. Em khác nó.
Trước đó sẽ luôn là một chuỗi các lời thoại giữa tôi và anh. Điểm kết thúc luôn là như vậy. Anh và café. Khác với khoảng thời gian đầu, chúng tôi cãi vã. Tôi khóc lóc. Anh giận dữ. Tôi quái dị. Anh kiên trì. Tôi buông xuôi. Anh nắm giữ. Nhưng có một điều không thể thay đổi là sự từ bỏ. Là Anh và café. Cũng giống như hiện thực, dù có ta có chạy chốn, có tìm cách lãng quên thì cái mà ta bỏ lại đằng sau vẫn là hiện thực.
- Em lại suy nghĩ gì vậy? Chạy trốn không phải là cách giải quyết vấn đề em ạ.
Cảm giác như một mũi tên bị bắn rời khỏi dây cung, đang lao vun vút trong khoảng không gian của riêng mình thì “pặp”! Mũi tên là tôi đây không phải được chạm trúng bia đích mà bị bàn tay anh giữ lại một cách đột ngột. Tôi tỉnh.Thoát khỏi đường suy nghĩ đang chồng chéo, tạo mắt của chính mình.
- Chạy? Em đang bay thì bị anh giữ lại đấy chứ! Em nói rồi. Café em bỏ được. Anh cũng bỏ em đi!
- Anh về đây. Mai anh qua.
Buồn. Mắt anh hiện lên điều đó. Anh luôn chọn cách bỏ đi nhưng lại không bao giờ chọn cách tôi đưa ra. Đóng cửa. Buông mình xuống ghế. Tôi bế tắc cho chính chuyện tình cảm của mình. Muốn quay lại gặp An.
Vấn vương…
- Vĩ đến đón con đó. Xuống nhà đi.
Mẹ An học cách nói chuyện bằng cử chỉ cách đây hai năm, ngay sau vụ tai nạn bi kịch đó. Bà và An cùng đến lớp học giao tiếp dành cho những người khuyết tật. Bà làm việc này cũng chính là điều khẳng định cho việc chấp nhận hiện thực. Nó cũng là cách giúp cuộc trò chuyện của hai mẹ con được dễ dàng hơn.
An mỉm cười nhẹ nhàng nhìn vĩ. Anh đã quen dần với nụ cười thay cho lời chào hàng ngày của An nhưng trái tim anh lại nhói lên một cách đầy khổ sở ẩn sâu trong lồng ngực khi thấy dáng vẻ cô đơn, trầm lặng của An sau đó.Cô làm công việc dịch sách cho một nhà sách lớn. Không phải giao tiếp gì nhiều. An lầm lũi, bó buộc. Vĩ lặng lẽ đi bên An. Đau đớn. Bất lực. Cô lựa chọn cách từ bỏ. Đẩy Vĩ ra khỏi cuộc sống của mình.”Em không còn là em trước đây nữa. Tự tin trong em để yêu anh đã bị vơi đổ. Hạnh phúc của anh rất gần thôi nhưng không còn đặt ở em nữa. Yêu anh nhưng cô đơn ở em vẫn ngập tràn.” Chỉ vậy thôi mà An bước qua cuộc đời Vĩ.
Em là cô gái trà gừng…
Tôi không thể không chú ý đến cô gái bên cửa sổ. Không một cuộc nói chuyện hoặc nếu có cũng chỉ duy nhất xuất phát từ phía tôi. Cô ấy không một câu trả lời. Khuôn mặt không có nét gì đặc biệt trừ chiếc lúm đồng tiền nhỏ nhỏ bên má trái. Tôi vẫn phải chú ý đến cô ấy vì thói quen ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ, luôn là một cốc trà gừng cùng với việc thanh toán tiền lạ kỳ của cô. Một cô gái luôn mang theo mình một nỗi cô đơn mơ hồ, một nỗi buồn ẩn dấu bên trong dù khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Lần duy nhất tôi thấy cô ấy khóc cũng là lần đầu tiên tôi về “Vấn vương” giúp chị hai quản lý quán trà này.Thói quen mong chờ gặp gỡ và nhìn cô ấy từ phía xa một cách không minh bạch được hình thành trong tôi từ lúc nào không hay. Tôi có cảm giác dường như khi cô ấy đến, cả quán nhỏ này đều thoang thoảng hương trà gừng thơm thơm, ấm nóng.
“Này cô! Trái tim cô chứa đựng điều gì? Tôi chỉ nhìn thấy đựng đầy trong đó là u uất, khổ đau. Nó sẽ ăn mòn tâm hồn cô! Ăn mòn hết đấy cô có biết không?” Đó là câu mà tôi sẽ hét vào mặt cô ấy nếu tôi có đủ can đảm để đứng trước mặt cô. Cơn giận làm tôi bức bối. Trái tim cứ nhói lên mỗi lần co bóp. Chết tiệt! Mình cần ra ngoài!
Chàng trai làm tôi vương vấn…
Dù chăm chú nhìn vào trang sách đang đọc nhưng tôi không thể ngăn lại việc mình cứ liếc sang trái, phía chàng trai phục vụ bàn đang đứng. Tôi đã làm việc này được một tuần. Không quá lộ liễu. Tôi nghĩ vậy. Vì chưa lần nào tôi bị bắt quả tang. Bỗng anh ta vứt mạnh chiếc tạp dề và bỏ ra ngoài giận dữ. Tôi cứ ngỡ mình bị phát hiện. Thật xấu hổ! Nó không giống với con người của tôi chút nào. Tôi không thích những trò lén lút. Nếu anh ta không lôi tôi vào bằng việc cứ nhìn trộm tôi thì tôi sẽ không bao giờ bị phôi nhiễm. Giống như việc cơn giận dữ của anh ta đang lây truyền sang tôi lúc này! Chết tiệt. Tôi rời khỏi quán.
Lang thang dọc con đường hoa sữa lúc này làm An thấy dịu hơn.Vĩ đã không còn đi bên cạnh An mỗi ngày. “Chính tôi là kẻ đã gạt anh ra, làm anh đau khổ. Nỗi cô đơn mà tôi đang mang luôn là hình phạt thích đáng nhất.Tôi chọn cách đi một mình dù không dễ dàng gì”. Hai tên thanh niên lạ đi lừ lừ từ phía đối diện. “Sẽ không may với mình đây”. Một luồng điện lạnh người. Lo lắng. An vẫn bước tiếp. Sau đó là giằng co. Bọn khốn. An nhớ tới một người. Người lạ. Giúp! Làm ơn.Cổ họng cô đau rát.
Vội vàng bỏ đi nên Quân chọn cách đi bộ. Công việc bận rộn ban ngày lấy đi của anh thói quen đi dạo. Anh cứ đi vì chưa xác định rõ đích đến. Quân cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là anh hùng bất đắc dĩ nếu không thấy cảnh tượng ngay trước mắt.
- Bọn khốn! Thả cô ấy ra!
Đai đen karate giúp Quân tự tin hơn được chút để lao về phía hai thằng khốn đó. Anh cũng không rõ mọi việc sau đó ra sao, chỉ biết rằng người bỏ đi là chúng. Cơn giận dữ lại kéo đến.
- Đầu óc cô sao thế? Cô phải hét lên để người khác còn biết mà đến giúp! Đây chẳng kêu ca một từ. Cô bị câm chắc!
Quân quát như điên An khi cô ấy đỡ anh đứng dậy. Câu nói cuối cùng của anh như luống điện khiến An khựng lại.” Tệ thật! Mày la mắng gì? Cô ấy là người bị hại mà! Thằng khốn”. Những câu la mắng chửi rủa chính mình vang lên trong đầu cũng làm Quân bất động. Những giọt nước bắt đầu rơi. Chúng rớt trúng tay anh ngân lên tiếng tách, tách. “Tôi xin lỗi vì đã khiến anh bị liên lụy nhưng những gì anh nói cũng làm tôi đau. Vậy là chúng ta hòa. Không ai nợ ai. À quên, anh nói đúng, tôi bị câm”. Tờ giấy được xé ra từ quyển sổ nhỏ một cách không thương tiếc. Giờ thì nó nằm gọn trong tay Quân. An bỏ đi.
Bất chợt, hương trà gừng vương vấn đâu đây.“Trà gừng! Là cô ấy!” Quân vội vàng bò dậy, đuổi theo An. Anh không ngờ An không nói được và càng không ngờ hơn họ lại có cuộc trò chuyện trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này.
- Tôi xin lỗi! Cô đừng bỏ đi. Tôi không cố ý làm cô buồn nhưng giúp đỡ cô là tôi hoàn toàn cố ý cũng như việc bọn khốn kia cố ý đánh tôi.Cô không sao chứ? Cô có bị đau ở đâu không?
Cứ như vậy, Quân giữ chặt tay cô gái lại và hỏi han một cách cuống cuồng mà quên mất rằng An không nói được.
- Chết tiệt! Tôi lại quên mất!
Tôi nhận ra người đang lo lắng cuống cuồng đến lóng ngóng trước mặt tôi đây là anh chàng bồi bàn trong quán trà. Chính là người mà tôi đã nghĩ đến trong lúc đó! Tại sao là anh mà không phải là Vĩ? Tại sao chứ? Bao nhiêu đau đớn trong lòng, bao nhiêu mất mát được đè nén bấy lâu nay sau ngày xảy ra vụ tai nạn khủng khiếp đó chợt bung ra, vỡ òa hóa thành những giọt nước mắt. Xin đừng khóc, đừng rơi! Xin đừng!
Trà gừng cứ khóc nức nở. Tôi đứng chết trân. Tại sao cô khóc? Sao cô lại mang nỗi đau vô hình nhiều như vậy. Nhìn cô gái trước mặt tôi nhỏ bé và cô đơn biết bao! Em cứ khóc rồi lắc đầu cho những câu hỏi lằng ngoằng trước đó của tôi. Tôi muốn ôm em. Thật sự và chân thành.
- Có tôi ở đây! Mọi chuyện qua hết rồi. Qua hết rồi.
Ấm áp.
Thật ấm áp!
Quân ôm An dịu dàng trong vòng tay của mình.
Những ngày sau đó, An tới quán trà nhiều hơn. Họ bắt đầu có những cuộc nói chuyện qua cuốn sổ.Thế nhưng Quân chưa một lần hỏi An về chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra. Anh sợ làm cô tổn thương nên quyết định chờ. Khi An muốn nói, sẽ nói thôi. Quân vẫn sẽ tiếp tục chọn chọn cách đợi chờ nếu không có một ngày An đột ngột mất tích. Anh hoang hoải chờ mong, vô vọng trong kiếm tìm. Anh không biết một chút gì về cô ngoài cái tên cùng công việc là dịch sách.
Tôi sẽ yêu em theo một cách khác…
Tôi vẫn sẽ chọn cách đi bên cạnh em cho đến khi một ai đó xuất hiện, cứu giúp em vượt thoát khỏi nỗi cô đơn của chính mình dù em đã gạt tôi ra nếu em không khóc thật nhiều vào hai tuần gần đây. Bên tôi, trước mắt tôi, em chưa bao giờ khóc kể cả vào ngày em biết mình bị cướp đi giọng nói và mất đi người thân yêu nhất trong đời là ba mình. Em cứ như vậy, thu mình, lầm lũi, cô đơn để chống chọi với tất cả. Em chọn cách một mình để vượt qua mà không cần một ai. Mẹ em và tôi, em đều không chọn để đi cùng em qua nỗi đau. Tình yêu của tôi dành cho em không thể bù đắp lại mất mát mà thậm chí nó lại là gánh nặng với em khi em cho rằng một cô gái khuyết tật như em không xứng đáng để đón nhận nó. Vậy mà em đang khóc. Em muốn tôi tới nhà đón em để cùng đi dạo nhưng sau đó em lại luôn muốn khóc một mình.Nhìn em từ phía sau, trái tim tôi bị bóp nghẹt mỗi khi bờ vai nhỏ đó run run. Tình cảm của tôi bị chối bỏ. Tôi bất lực. Nhưng để biết tại sao những giọt nước mắt em rơi, tôi sẽ tìm hiểu vì tôi biết một ai đó đã bước vào được thế giới của em. Chàng bồi bàn tên Quân nào đó cùng quán trà Vấn vương.
Vĩ tìm gặp Quân tại Vấn vương trong một buổi chiều nhàn nhạt nắng. Không ai rõ điều gì đang xảy ra giữa hai chàng trai đó. Im lặng. Trôi miên man trong dòng suy nghĩ của chính mình. Một giọng kể đều đều vang lên như từ cõi xa vọng về.
- Ba cô ấy mất trong một vụ tai nạn giao thông cách đây hai năm. Ông ấy chở An đến nhà sách. Một chiếc xe ô tô điên được điều khiển bởi một tay tài xế say rượu đi ngược chiều đã lao thẳng vào hai bố con. An bị hất ra khỏi xe còn ông ấy nằm kẹt dưới gầm xe và chết ngay tại chỗ. Sau đó kéo theo một vụ tai nạn khác. Do khoảng cách của chiếc xe lam chở những đoạn sắt nhỏ đi phía sau xe của hai bố con quá gần nên chú lái xe lam đó không kịp dừng lại. Một cái bẻ lái, những đoạn sắt văng vãi. An bị thương khi va vào chúng. Sau đó dây thanh quản bị thương. Cô ấy mất đi giọng nói. Dằn vặt, dày vò và tự nhận mình là một kẻ tội đồ gây ra cái chết của ba. An sống khép mình. Không gặp gỡ và giao lưu với bạn bè như trước kia. Cô ấy xin nghỉ việc, chuyển sang dịch sách. Chính là để giúp đỡ mẹ thêm trong cuộc sống. Tôi là kẻ thất bại trong cuộc tình này. Tôi bất lực khi cố gắng mang nụ cười trả về cho An. Nói tất cả những điều này, không phải tôi đang giúp anh mà tôi đang giúp chính mình. An hạnh phúc. Tôi cũng hạnh phúc. Đừng làm cô ấy khóc nữa! Tôi sẽ đấm anh nếu điều đó vẫn xảy ra. Tình yêu mang đến cho con người hạnh phúc khi trái tim và lí trí đồng thuận. Nhưng sẽ là khổ đau khi chúng hục hặc, mâu thuẫn. Anh hãy giúp cô ấy giải quyết những bất đồng đó đi. Mọi chuyện sẽ tốt thôi.
Vĩ lặng lẽ kết thúc cuộc nói chuyện. Để lại tờ giấy ghi chép địa chỉ nhà An, anh rời khỏi Vấn vương. Cười. Anh vẫn yêu An nhưng đã yêu An theo một cách khác. Có nhiều lúc tưởng chừng bế tắc, ngõ cụt, là không thể yêu nữa nhưng cuối cùng vẫn là khi có thể, hãy yêu, tiếp tục.
Quân tìm đến nhà An cũng là lúc An vừa rời khỏi nhà. Anh lặng lẽ đi phía sau cô. Lại dáng vẻ nhỏ bé, lầm lũi đến cô độc. Đến khi bờ vai đó rung thì sự đợi chờ của Quân cũng chạm tới giới hạn cuối cùng. Anh bước nhanh và nắm giữ. An ngỡ ngàng, muốn bước.
- Em còn định chạy trốn đến bao giờ? Em bỏ lại anh một mình với đống câu hỏi tại sao như một đứa trẻ với đống đồ chơi của chính mình! Tình yêu của anh làm em ghê sợ như vậy ư? Hay anh phải bị câm, bị điếc hay bị mù thì anh mới xứng đáng với tình yêu của em? Em ác lắm! Ngốc nghếch và bướng! Em biết không, tình yêu được tạo nên từ hai phía thì bản thân nó đã tròn đầy, không khiếm khuyết rồi em ạ. Đừng nghĩ mình có khiếm khuyết mà gắn định nó vào tình yêu! Anh yêu tất cả những gì em có giống như cách mà bố anh yêu mẹ anh vậy. Bà cũng là người khuyết tật nhưng tình yêu của bà thì tròn vẹn và luôn luôn đong đầy! Hãy yêu anh khi em còn có thể, được không em?
An thấy mâu thuẫn dường như được Quân gỡ bỏ. An không muốn anh phải làm những việc điên rồ vì suy nghĩ ích kỷ của mình. Quân nói đúng. Tình yêu của cô dành cho Quân luôn tròn vẹn. Yêu anh không chỉ là khi có thể mà là mãi mãi. Những giọt nước mắt. Một nụ cười, một cái gật đầu và một nụ hôn ấm áp.
***
Dừng chân…
Em ngủ gục ngay tại bàn học của mình. Phía trước là máy tính nhỏ với trang bản thảo hoàn thành. Dù chiều nào tôi cũng đến gặp em, pha café cho em nhưng em cứ mải miết với câu chuyện của riêng mình. Tôi biết em đang chạy trốn hiện thực, bỏ lại tôi cùng mối rối bời mà em luôn chọn cách cắt bỏ. Em đã cho An và Quân một cơ hội để tiếp tục cuộc tình vậy tại sao với chính mình thì lại không?Một tiếng thở dài.
- Anh đến khi nào vậy?
- Anh vừa đến! Em đang ngủ ngon nên anh không muốn đánh thức em.
- Vậy ư? Anh đợi em! Hôm nay để em pha café mời anh.
- Khoan đã! Chúng ta nói chuyện đi. Trước khi có café.
- Vâng!
- Hãy cho chúng ta một cơ hội giống như em dành cơ hội cho Quân và An.
- Làm sao em có thể! Anh làm trong ngành công an. Anh biết chắc rằng nếu lấy em, họ sẽ phải điều tra lí lịch ba đời nhà vợ.Trong khi bố em lại đi tù. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh. Em không muốn như vậy.
- Công việc hiện tại làm anh yêu thích nhưng chưa đến mức khiến anh vì nó mà phải từ bỏ tất cả. Mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết nhưng em đừng chọn cách buông xuôi. Yêu thương để làm cuộc sống tốt đẹp hơn chứ không phải là gánh nặng như em nghĩ. Không tiếp tục làm công việc này thì anh sẽ có cơ hội được cùng em tiếp tục cuộc hành trình cùng với những công việc khác. Công việc có thể tìm được và dễ dàng thay thế nhưng tình yêu thì khác em ạ. Đánh mất là mãi mãi.
Kết thúc cuộc nói chuyện vẫn là café nhưng sẽ không có ai bỏ đi. Nếu yêu thương có thể dễ dàng từ bỏ thì tôi nghĩ nó không còn là yêu thương chân thành. Tôi vẫn uống café mỗi ngày cũng như yêu anh mỗi ngày. Từ bỏ chưa bao giờ là dễ dàng, nhất là khi đã yêu và say, giống như café vậy.
• Truyện ngắn của Thiều Thị Hồng Nhung
Các bạn thân mến. Yêu thương không bao giờ có thể dễ dàng từ bỏ, nhất là khi đó là tình yêu chân thành. Vì vậy hãy sống và yêu thương khi bạn còn có thể, bạn nhé.
Theo: Blogviet.com.vn
__________________________________________________
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
0 nhận xét:
Đăng nhận xét