Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Bài viết hay(759)

Viết cho chú ba Nguyễn Tấn Dũng-thủ tướng nước cộng hòa XHCN Việt Nam

Này Chú Ba Dũng,
Vào năm 2006, ba anh chàng họ Nguyễn gồm: Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng và chú được đảng đưa lên làm Chủ tịch Nước, Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng, tôi cho rằng đây là ba chàng Ngự Lâm Pháo Thủ (Les Trois Mousquetaires) có thể làm thay đổi cục diện quốc gia, vì dường như Trời Phật đang gửi một tín hiệu ứng theo tên tuổi của ba nhà lãnh đạo cao nhất nước.
Minh Triết: Tức là từ bỏ triết thuyết tam vô cộng sản (vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo) để trở về con đường chánh đạo.
Phú Trọng: Tức là từ bỏ chính sách bần cùng vô sản để đưa toàn dân đến phú cường.
Tấn Dũng: Tức là có lòng quả cảm để không thèm lén lút làm chuyện tồi bại, ăn hối lộ, tham nhũng.
Bằng suy nghĩ lạc quan chan chứa hy vọng ấy, tôi viết bài “Cơ Hội Bằng Vàng” nhằm cống hiến cho ba chàng họ Nguyễn những kế sách kinh bang tế thế, xây dựng tự do, dân chủ hầu lưu lại tiếng thơm muôn thuở cho dòng họ trong sử sách đời sau.
Nhưng sau một nhiệm kỳ năm năm, cả ba chàng họ Nguyễn chẳng làm được điều gì ra hồn, mà tình trạng đất nước càng tồi tệ hơn về mọi mặt: đạo đức suy đồi, kinh tế phá sản, tham nhũng tràn lan, dân oan tăng trưởng.
Tôi nghĩ tại vì thằng Triết thì lù đù ngây ngô thường tuyên bố lăng nhăng “cu-ba thức, cu-ba ngủ”; thằng Trọng thì lú lẩn giống kẻ mắc chứng phương trệ tinh thần (down syndrome), cộng thêm bộ máy chằng chịt như chân rết, nên một mình chú chẳng thể nào xoay chuyển cuộc cờ. Thôi đành xính xái cho chú, vì chú chưa đủ thời gian thanh toán những phần tử cản đường.
Qua nhiệm kỳ II, thằng Triết về vườn, thằng Sang lên thay chức Chủ tịch Nước; thằng Trọng sang làm Tổng Bí thư đảng, còn chú vẫn giữ nguyên chức Thủ tướng. Mấy năm đầu của nhiêm kỳ II, có lẽ chú vẫn chưa “cơ cấu” đủ vây cánh, nên dù trong lòng chú mong muốn làm cuộc đổi thay cũng chưa dám làm vì sợ chúng cấu kết nhau “cưa” mất ghế Thủ tướng của chú. Cũng OK mà cảm thông cho chú đi.
Nhưng qua một vài sự kiện gần đây, tôi coi bộ vị thế của chú đã vững lắm rồi.
Thứ nhất, ông Tướng Võ Nguyên Giáp, một trong những người cùng ông Hồ dựng lên cái đảng cộng sản Việt Nam, níu tay chú van lơn chú ngừng dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên, chú thẳng thừng đáp: “Đảng đã quyết định rồi!”. Câu trả lời của chú ngon lành thiệt, vì chú biết ông Giáp tính tình “thùy mị”, nhẫn nhục, ngoan ngoãn, bảo sao nghe vậy. Đáp xong, chú còn nhếch mép cười với vẻ ngạo mạn. Nếu gặp phải ông Tướng cứng cựa, chỉ cần quắt mắt phán: “Đảng là do tao dựng lên! đảng là tao! Tao là đảng đây này! Nếu không có tao thì mày làm gì có địa vị ngày hôm nay?” thì tôi tin chắc chú không dám đáp lại một cách xấc như vậy! Điều đó chứng tỏ chú là người thông minh, có tài đánh giá đối tượng để nắn gân.
Thứ hai, thằng Trọng Lú Tổng Bí thư mượn cớ chấn chỉnh đảng, kéo thằng Nguyễn Bá Thanh, Bí thư Thành ủy Đà Nẵng ra Hà Nội phong chức xếp sòng Ủy ban Nội Chính Trung Ương để chuẩn bị “chơi” chú. Trước ngày lên đường nhậm chức, thằng Bá Thanh tuyên bố mạnh dạn trước đại hội địa phương rằng nó sẽ làm sạch hết ráo những phần tử “tiêu cực” trong đảng. Nhưng chú cao tay ấn hơn, liền cử một phái đoàn thanh tra vào Đà Nẵng để “khui” những bê bối của thằng Bá Thanh. Thế là thằng Bá Thanh mấy tháng trước hùng hổ nói móc chú trước cả ngàn đảng viên, bỗng trở thành thằng câm không còn dám hé răng một lời sau đó. Chú Ba hay thiệt, Chú Ba à! Tôi phục chú Ba lắm! Lưng bất cứ thằng quan chức nào mà chẳng thẹo. Chỉ cần vạch áo ra cho mọi người xem là chúng hết cường điệu ngay. Chú còn chơi một cú hay hơn nữa. Đó là thằng Trọng Lú không thể “cơ cấu” thằng Bá Thanh vào chiếc ghế Ủy viên Bộ Chính Trị. Thay vào đó, chú đưa thằng Nguyễn Thiện Nhân vào Bộ Chính Trị, rồi chỉ một thời gian ngắn sau là chú đẩy thằng Nhân sang làm Chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc, một chức vụ làm kiểng để trang trí cho đẹp mắt thôi, chẳng có quyền hạn gì.
Thứ ba, trong Đại hội đảng giữa kỳ, Thằng Sang Móm, thằng Trọng Lú cho đàn em chất vấn chú đủ điều. Chúng nêu ra tất cả những khuyết điểm của chú và đòi chú phải từ chức. Chú đã phản pháo lại bằng một chiêu tuyệt đẹp: “Tôi vào đảng, tôi không xin đảng chức vụ. đảng chỉ định tôi làm gì, tôi thi hành răm rắp, không hề từ chối. Nếu đảng muốn tôi thôi chức Thủ tướng thì tôi thôi!”. Chú đổ tội cho đảng rất khéo và cũng ngầm bảo cho thằng Trọng Lú, thằng Sang Tồi hãy liệu hồn, vì “đảng là tao, tao là đảng”. Cuối cùng, cả hai thằng không dám đích danh gọi tên chú, mà chỉ dám gọi chú là “Đồng Chí X” mà thôi!
Qua ba sự kiện nêu trên, ai nấy đều nhận thấy chú là người có bản lãnh, thủ đoạn, từ thằng Tổng Bí thư đảng đến thằng Chủ tịch Nước đều nể mặt chú là vì các tướng tá trong Quân Đội, Công An đều được chú “cơ cấu” xong xuôi cả rồi, nên chẳng thằng nào dám động đến lông chân của chú. Ngay cả thằng Nguyễn Sinh Hùng, Chủ tịch Quốc Hội, tuy hắn mang tên Hùng cũng trở thành đứa chết nhát. Bởi vì con bài tẩy của thằng Hùng cũng bị chú nắm rồi. Thằng Trọng thì Lú, thằng Sang thì tồi, thằng Hùng thì hèn. Chẳng có đứa nào có thể sánh với CÁI DŨNG của chú cả, chúng chỉ đáng xách dép cho chú mà thôi.
Mà này chú Dũng,
Hình như anh nào mang tên Dũng cũng đều có cái cung cách ngon lành hết trơn. Này nhé! Phạm Chí Dũng đang ngồi chỗ tốt cũng làm đơn ra khỏi đảng. Nguyễn Lân Dũng cũng không theo nếp nhà để hưởng đặc quyền đặc lợi. Thậm chí thằng Dương Chí Dũng mặc dù bị tòa kêu án tử hình, mặt vẫn nhơn nhơn tươi cười, còn đọc thơ giống như Cao Bá Quát dưới triều nhà Nguyễn trên đường ra pháp trường, còn ngạo mạn đọc:
“Ba hồi trống giục đù cha kiếp,
Một nhát gươm đưa đéo mẹ đời”
Trong tất cả các anh tên Dũng đó, chú là số một, là number one. Nói tóm lại, hiện nay chú là nhà vô địch: Vừa giàu bậc nhất thiên hạ, vừa quyền to bậc nhất thiên hạ. Các thứ quyền như quyền lực, quyền hành, quyền bính, chú đều có đủ. Chỉ có một thứ quyền duy nhất mà chú không có. Đó là QUYỀN UY để được thiên hạ kính trọng, bởi vì tuyệt đại đa số quần chúng đều khinh miệt tất cả cấp lãnh đạo cộng sản do chứng bệnh … nói dối và không có dây thần kinh biết xấu hổ. Thế giới cũng không trọng sự khả tín của lãnh đạo Việt Nam, vì luôn luôn trắng trợn vi phạm các công ước quốc tế. Chẳng qua Hoa Kỳ và Nhật Bản muốn giao du với Việt Nam là vì họ muốn sử dụng Việt Nam như một ngọn giáo thọc vào hông Trung Cộng thôi. Chú Ba Dũng nên nhớ trên trường quốc tế, không có quốc gia nào thương quốc gia nào. Người ta viện trợ cho mình đều có ý đồ cả. Chỉ có ông Hồ Chí Minh tối dạ mới kết nghĩa huynh đệ môi hở răng lạnh với thằng Tàu, kẻ thù truyền kiếp của giống nòi ta, để cho ngày nay dân ta lãnh đủ.
Thằng Tàu cực kỳ đểu, chú Dũng ạ! Ngày xưa chúng nó cai trị hà khắc bằng cách bắt dân ta lên rừng kiếm ngà voi, sừng tê giác; xuống biển mò ngọc trai là chúng ta đã coi thực dân Tàu là ác ôn rồi chứ gì? Ngày nay bọn Tàu tinh vi hơn. Chúng có cách làm tiệm tiến để dân ta chết dần chết mòn bằng các thứ bệnh không có thuốc chữa. Ví dụ cho hóa chất độc hại vào thực phẩm, thịt cá, men làm rượu. Ép giá nông dân bằng mọi thủ đoạn không thể lường được. Đó là cách ngấm ngầm diệt chủng vô cùng hiểm ác.
Tôi thiết nghĩ, không một ai trên cõi này muốn bị thiên hạ khinh bỉ, đúng không? Dù người ăn mày cũng muốn có nhân cách! Chẳng qua ông Hồ Chí Minh lập nên một bộ máy độc tài toàn trị, cấm ngăn tự do tư tưởng, bách hại tôn giáo và tuyên truyền bip bợm, nên chú bị “đánh đồng” với những thằng cai trị lưu manh. Tôi thấy oan cho chú quá, vì chú bị thừa hưởng một căn nhà đổ nát, dột từ trên nóc dột xuống.
Trong một buổi nói chuyện nội bộ, thằng Tổng Bí thư Trung Cộng, Tập Cận Bình, nói rằng nó muốn cải tổ hệ thống chính trị nước Tàu theo mô hình Tây Phương. Nhưng nó biết nó vừa khởi sự là nó có thể bị mất mạng vì những thế lực bảo thủ trong bóng tối. Bởi vì thằng Cận Bình mới lên cầm quyền, chưa đủ thì giờ gây thanh thế để nắm đầu được các phe phái đối nghịch như chú. Hơn nữa, chưa chắc thằng Cận Bình đã có cái bản lĩnh như chú Ba. Do đó, tôi đề nghị một chương trình hành động cho chú, mà tôi tin rằng chỉ có chú mới đủ thủ đoạn, dũng khí làm được mà thôi:
1/ Tuyên bố từ bỏ chủ nghĩa xã hội, một chủ nghĩa mà thằng Trọng Lú còn phân vân chưa biết đến hết thế kỷ này có đạt được hay không.
2/ Trả tự do cho tất cả những người bất đồng chính kiến, những nhà hoạt động đấu tranh cho quyền làm người.
3/ Cứu xét và trả lại tài sản của các tôn giáo mà đảng đã tịch thu, chiếm dụng trước đây. Chính quyền không xen vào các sinh hoạt tôn giáo.
4/ Bồi hoàn thỏa đáng theo giá thị trường cho những dân oan bị mất đất, mất nhà.
5/ Giải tán tất cả thành phần Nội Các vì thiếu khả năng quản trị. Cho phép họ được hạ cánh an toàn. Mời những chuyên gia thượng thặng Việt Nam khắp nơi trên thế giới trong các lãnh vực kinh tế, tài chánh, giáo dục, y tế, môi trường v… v… về đảm nhiệm việc điều hành guồng máy Nhà Nước. Mời những người trẻ có tinh thần yêu nước đấu tranh từ trước tới nay vào làm phụ tá cho những chuyên gia trong chính phủ để học việc nhằm tiếp nối sứ mệnh xây dựng đất nước trong tương lai.
6/ Giải tán Quốc Hội hiện thời. Tổ chức bầu Quốc hội Lập Hiến để nhân dân trực tiếp chọn người tài đức. Hiến Pháp mới là bộ luật cao nhất với những điều khoản bảo vệ giá trị con người. Tam quyền phân lập rõ ràng. Đặc biệt đệ tứ quyền (tức là quyền tự do báo chí) phải được tuyệt đối tôn trọng.
Thi hành chủ trương hòa hợp hòa giải để đoàn kết toàn dân nhằm thực sự xây dựng một quốc gia tự do, dân chủ, văn minh và phú cường khiến cho cộng đồng nhân loại phải nể phục.
Chú Ba Dũng thân mến,
Chỉ còn hơn một tháng nữa tôi tròn 75 tuổi, đã về hưu hơn 10 năm nay, sống bằng tiền an sinh xã hội, tuy chẳng nhiều nhặng gì, nhưng muốn có sâm-banh là có sâm-banh, muốn có sữa bò là có sữa bò, muốn sâm là có sâm, muốn có yến là có yến. Ngày ngày đọc sách, trời đẹp thì ra biển hóng gió, trời rét thì tập thể dục ở phòng gym. Là một kẻ an bần lạc đạo, tôi chẳng hề nuôi bất cứ một tham vọng nào. Khác với những “cách mạng lão thành”, những nhà trí thức có thói quen viết kiến nghị hoặc thư ngỏ để van xin người cầm quyền việc này việc nọ, tôi viết những lời này cho chú chẳng có ý đồ mang lại bất cứ một lợi ích gì cho bản thân, mà hoàn toàn vì lợi ích của cá nhân chú.
Nếu chú nghe lời tôi mà thực thi những điều tôi nêu trên thì chú sẽ trở thành một Nelson Mandela của Á Châu, một vĩ nhân thời đại. Khi chú lìa trần, nhân dân Việt Nam sẽ tự động đúc tượng chú để thờ và thanh danh dòng dõi nhà chú sẽ đời đời vinh hiển. Nhược bằng chú cứ khư khư làm như cách làm hiện nay thì đoạn kết của cuộc đời chú, tôi e rằng chẳng khác gì cặp vợ chồng Nicolae Ceausescu của Romania, Saddam Hussein của Irak, Muanma Gaddafy của Lybia. Tôi nói thiệt đó, chú Ba Dũng ạ! Chẳng phải tôi dọa chú đâu. Những tấm gương tầy liếp còn sờ sờ ra đó. Thời gian cấp bách lắm rồi, đừng chần chờ cho tới khi “sự cố” xảy ra, lúc bấy giờ mới than phải chi nghe lời lão Bằng Phong Đặng văn Âu thì đâu đến nông nỗi này.
Chú Ba Dũng đừng nghĩ rằng ôm chân thằng Trung Cộng thì không mất đảng. Bởi vì thằng Trung Quốc hung hăng thái quá, gây hấn lung tung vì tưởng mình đã đủ mạnh thì bọn da trắng Âu Mỹ chẳng chịu nhịn đâu. Từ thế kỷ 18, Hoàng đế Napoléon của Pháp đã cảnh báo họa da vàng. Nếu thằng Trung Quốc không chịu chung sống hòa bình, thì thế nào bọn da trắng sẽ họp sức nhau lại để chia cắt Trung Quốc thành những tô giới như xưa thôi. Hãy tưởng tượng kịch bản đó xảy ra thì ba triệu đảng viên cộng sản Việt Nam chạy đâu cho thoát khỏi cơn thịnh nộ của hàng vạn dân oan căm thù bấy lâu nay?
Tôi không phải là nhà tiên tri hay kẻ tin vào câu sấm “Mã đề dương cước anh hùng tận”, vì sang năm là năm con Ngựa. Những gì tôi trình bày với chú là con đường tất yếu phải xảy ra. Cờ đang ở trong tay chú để chú trở thành một Nelson Mandela, vĩ nhân của thế giới. Người lãnh đạo thông minh thì phải có viễn kiến.
Westminster, California, ngày 18 tháng 12 năm 2013
Này Chú Ba Dũng,
Tôi đã gửi trực tiếp bài viết của tôi đến trang mạng của chú. Tôi tin rằng chú không ném nó vào sọt rác như những kiến nghị hoặc thư ngỏ mà những cách mạng lão thành hay các nhà trí thức trước kia thường gửi cho chú. Bởi vì tôi biết bản chất của chú là người Miền Nam “anh chị”, không ưa sự khách sáo, giả bộ lễ phép đểu của họ và quanh chú có nhiều thằng xu nịnh tâng bốc lấy điểm mà chú đã nghe nhàm tai rồi. Tôi không khuyên chú làm điều ích quốc lợi dân vì cộng sản chủ trương vô tổ quốc. Nhưng lãnh tụ cộng sản nào cũng mắc chứng thích được sùng bái, cho nên tôi phải nghĩ ra cách để chú Ba trở thành Thánh thì mới đủ sức thuyết phục.
Thực tiễn cho thấy những lãnh tụ nào dùng bạo lực cưỡng bức dân đúc tượng thờ mình như ông Thánh thì hoặc đã bị giật sập (như trường hợp Lenine, Staline) hoặc chưa bị giật sập thì bị nguyền rủa (như trường hợp Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành, Hồ Chí Minh). Chỉ có những ông Thánh do dân tự động dựng lên thì mới được thờ phượng vĩnh viễn (như trường hợp George Washington, Abraham Lincoln). Nếu chú Ba làm theo những gì tôi đề nghị trong bài viết thì chú Ba sẽ được phong Thánh đời đời, dù thành công hay thất bại.
Ngoài việc gửi bài viết của tôi đến trang mạng của chú, tôi còn gửi cho rất nhiều quan chức hiện phục vụ trong Nội các của chú và những nhà đấu tranh dân chủ. Chỉ một thời gian rất ngắn, tôi đã nhận được những phản hồi với nội dung hết sức tích cực như sau: “Ước chi lời đề nghị của ông được Thủ tướng của chúng tôi thi hành thì không những phúc đức cho dân tộc này, mà còn vẻ vang cho sự nghiệp chính trị của ông Thủ tướng biết mấy”. Họ yêu cầu tôi không được tiết lộ danh tính, vì sợ bị tai vạ. Tôi rất thông cảm.
Trong quá khứ đã có Trần Xuân Bách muốn trở thành Mikhail Gorbachev, nhưng cái vụng của ông Bách là chưa có thực quyền, chưa “cơ cấu” đủ nhân sự mà đã bày tỏ ý muốn làm cuộc cách mạng quá sớm, nên bị những thứ bảo thủ (còn đảng còn mình) như Đỗ Mười, Lê Đức Anh loại bỏ. Còn chú, như tôi đã phân tích trong bài trước, chú khôn ngoan hơn, biết nhẫn nại xây dựng đủ vây cánh nội bộ (từ Công an đến Quân đội), lại thêm may mắn gặp cái thế quốc tế (từ Hoa Kỳ đến các quốc gia trong vùng như Nhật Bản, Hàn Quốc, Phi Luật Tân, Đài Loan, Úc, Nam Dương, Mã Lai, Singapore…) đều muốn yểm trợ Việt Nam chống Trung Cộng.
Sự hống hách, lên gân của Trung Cộng muốn làm bá chủ thế giới khiến cho các nước chung quanh đoàn kết lại để sinh tồn. Chưa bao giờ các nước này trở thành đồng minh gắn bó với Hoa Kỳ đến thế. Việt Nam có vị trí chiến lược hết sức quan trọng, cho nên Hoa Kỳ và các quốc gia chung quanh ta chắc chắn sẽ không để Việt Nam rơi vào tay Trung Cộng. Vì vậy, nếu chú Ba dám thực hiện cuộc cách mạng như tôi đề nghị thì không việc gì phải sợ thằng Tàu Cộng.
Thực vậy, nếu chú Ba tiến hành những bước như tôi đề nghị trong bài trước thì khối dân oan, khối thanh niên yêu nước chống Tàu, các nhà hoạt động dân chủ nhân quyền, khối đảng viên phản tỉnh sẽ sống chết ủng hộ chú. Giống như xưa kia dân chúng ủng hộ Việt Minh chống Thực dân Pháp. Nghĩa là chú đang ở vào cái thế “win, win position” (từ thắng đến thắng) vì các yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa đã có sẵn.
Có một vài ý kiến chê tôi là người nuôi ảo tưởng. Họ gièm pha chú Ba chỉ là một tên y tá vườn, đi theo cộng sản lúc còn nhỏ, học hành chẳng đến đâu, làm gì có cái tâm và có cái trí để trở thành vĩ nhân. Tôi khuyên chú Ba đừng vì những lời lẽ tiêu cực ấy mà thối chí, nản lòng. Lịch sử nước ta đã chứng minh: Một Đinh Bộ Lĩnh xuất thân là chú bé chăn trâu, nhưng đã dẹp loạn 12 sứ quân mà lập nên triều đại nhà Đinh, khởi đầu trang sử nước nhà. Một Nguyễn Huệ xuất thân từ một người theo hai anh đi thâu thuế chợ ở Quy Nhơn mà trở thành một nhà quân sự đại tài từng được sánh với Napoléon. Ngay cả Napoléon chỉ là một anh Đại úy Pháo binh từ đảo Corse cũng đã một thời làm khiếp vía các quốc gia Âu châu. Thử hỏi các vị anh hùng cái thế trong nước ta hay trên thế giới lưu danh thơm trong sử sách đã có mấy ai có văn bằng Tiến sĩ.
Người ta còn nêu cho tôi câu hỏi: “Vấn đề đặt ra là chú Ba Dũng có đủ CÁI DŨNG để thực hiện hay không?”
Tôi cũng có câu trả lời cho họ. Ngay cả chú Ba không có cái dũng cũng phải thực hiện. Tại sao ư? Ngày xưa, tổ tiên mình dù đánh thắng giặc Tàu xong, vẫn phải chịu nhục xin triều cống và xin phong vương vì nước ta nhỏ. Ngày nay tình thế đã đổi khác, ta không còn chiến đấu đơn độc, thì không lý do gì phải cam tâm làm chư hầu nước khác. Nếu nước ta nằm vào vị trí như Tây Tạng hay Tân Cương thì đáng sợ Tàu thật. Nhưng nước ta, như trên đã nói, không bao giờ thế giới chấp nhận để cho nước ta bị rơi vào tay nước Tàu. Cho nên, về mặt đối ngoại coi như không có gì phải bận tâm. Nhưng về mặt đối nội, đảng cộng sản đang đối diện một kẻ nội thù (mà chính đảng cũng nhìn nhận) rất ghê gớm, hầu như không có thuốc chữa. Đó là chứng bệnh tham nhũng! Chứng bệnh tham nhũng giống như ung thư tàn phá nội tạng, không thể nào dùng xạ trị hay hóa trị để chữa khỏi, mà chỉ còn có cách là giải phẫu cắt bỏ khối u thôi. Thử hỏi, một người tự biết mình đang mang chứng bệnh hiểm nghèo thập tử nhất sinh thì nằm đó chờ chết hay đi tìm thầy chữa bệnh cho mình? Mà giải phẫu ắt phải chịu đau đớn!
Tôi không dám tự phụ cho mình là người thầy thuốc. Bất cứ ai, dù là người cộng sản hay không cộng sản nhìn thấy nguy cơ Hán hóa, đều muốn đề nghị một giải pháp (phương thuốc) giống như tôi đã cống hiến. Trừ phi chú Ba Dũng cam tâm làm Thái Thú cho Trung Cộng thì chúng ta không có gì để nói nữa.
Ở đây, tôi muốn trình bày với chú Ba thêm điều này được xem như nguyên tắc bất biến. Đó là bạo lực sẽ đẻ ra bạo lực. Ông bà ta đã dạy “con giun (bị) xéo quá cũng quằn”. Cái lệnh cho phép Công An xả súng bắn vào bất cứ ai chống lại người thi hành công vụ, đó là một mệnh lệnh thiếu khôn ngoan. Bởi vì tự dưng Đảng biến một Đoàn văn Vươn, một Đặng Ngọc Viết thành một triệu, mười triệu, trăm triệu Đoàn văn Vươn, Đặng Ngọc Viết mà thôi. Thử hỏi lúc bấy giờ Đảng có khả năng chống cự nổi không?
Dân ta hiền lành, nhẫn nại chịu đựng thật đấy, nhưng lịch sử từng chứng minh dân ta không bao giờ là con giun, chú Ba nên nhớ kỹ như thế. Vì vậy, cộng sản chủ trương khủng bố gieo rắc nỗi sợ hãi để biến người dân thành những con giun trong một giai đoạn ngắn thì được, nhưng mãi mãi là điều bất khả thi. Tới một mức độ nào đó, vì bản năng sinh tồn, dân ta sẽ quật khởi. Mà đợi cho đến lúc người dân quật khởi thì số phận người cầm quyền sẽ không thoát khỏi cơn thịnh nộ! Chú Ba hãy nghĩ tới trường hợp của hai vợ chồng Nicolae Ceausescu chết thê thảm ra sao, chú Ba Dũng à!
Tôi vẫn bảo lưu cái ý kiến chỉ chú Ba mới có khả năng thực hiện những điều tôi đề nghị trong lá thư trước mà thôi. Bởi vì chú Ba đang có thế, có lực mà ngoài chú Ba ra, không một ai có. Tôi biết rõ trong bộ máy cầm quyền cộng sản, bất cứ ai manh nha nuôi ý tưởng như tôi đề nghị là bị triệt hạ lập tức. Duy chỉ có chú là không ai dám động tới cái lông chân chú. Bằng cớ là thằng Trọng Lú, Tổng Bí thư Đảng và thằng Sang Tồi, Chủ tịch Nước cũng ớn chú, không dám gọi đích danh chú, mà chỉ bóng gió gọi Đồng Chí X. nữa là!
Tôi không thể viết ra một cách công khai dùng phương thức nào để thực hiện những điều tôi đề nghị với chú Ba. Vì “thiên cơ bất khả lậu”. Nhưng nếu chú Ba muốn lưu danh thơm thiên cổ thì hãy cho người bí mật tiếp xúc với tôi, tôi sẽ hướng dẫn. Làm đi chú Ba! Làm mà sẽ được phong Thánh thì tội gì không làm, hả chú?
Đêm nay thiên hạ mừng Chúa Jesus ra đời. Nếu chú thực hiện đề nghị của tôi (cũng là khát vọng của nhân dân Việt Nam) thì toàn dân Việt Nam hàng năm cũng sẽ vui mừng nhớ ơn một tân Nguyễn Tấn Dũng chào đời.
Thành phố Westminster, California, ngày 24 tháng 12 năm 2013
Thư cho Ba trong tù
Tuy Hòa ngày 24/12/2013
Kính thưa Ba,
Hôm nay, sau đúng 1 ngày họ xử Ba vì tội danh âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân theo điều 79 vì những lý do hết sức vô căn cứ và phiến diện mà nhà nước Công hòa Xã hội Chủ nghĩa đã áp đặt cho Ba, bắt Ba phải ở tù 15 năm tù giam và 5 năm quản chế.
Ngày xử án Ba, bên ngoài tòa án cũng như bên trong tòa, chỉ có Mẹ và hai anh em con cùng với một hàng rào công an hơn 50 người. Không băng rôn, biểu ngữ của bà con, không một bạn bè, người thân nào đến để chia sẻ cùng 3 Mẹ con và Ba. Bước vào căn phòng xử án chỉ có Mẹ, con và em Trí, một cảm giác cô đơn lạc lõng và rất buồn, chung quanh gia đình chỉ toàn là công an với khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm. Bao trùm lên không gian phòng xử án là một bầu không khí lạnh tanh, trong phòng chỉ có tiếng của Hội đồng xét xử vang vang, còn Ba thì không được phép nói gì ngoài hai chữ “ Có” và “Không”.
Đã nhiều lần trong lúc xử án Ba, con liếc nhìn xuống phía dưới căn phòng mong tìm được một người quen, nhưng đáp lại điều mong chờ của con là một nỗi thất vọng rất lớn, đến khi kết thúc phiên tòa, vẫn không một ai thân quen đến chia sẻ cùng gia đình. Hai đứa con buồn và tủi thân vô cùng Ba ơi...!!!
Ba thân yêu,
Ba biết không! Hôm đó, khi nghe tòa tuyên án: “Xử y án sơ thẩm bị can Ngô Hào 15 năm tù và 5 năm quản chế về tội Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền Nhân dân” Mẹ đã gào khóc rất nhiều, con và em đều không biết làm cách nào để giúp mẹ bớt đau khổ hơn cả. Chung quanh gia đình lúc đó chỉ có công an và công an. Đã thế, lúc Mẹ gào khóc họ còn quay phim và thậm chí cười mỉm nữa, con không biết nụ cười đó của họ là có ý gì, làm sao mà họ có thể cười trước một gia đình ly tán, đau khổ như vậy, không biết họ có được đi học không? Những bài học giáo dục công dân dưới mái trường Xã hội Chủ Nghĩa đã dạy họ những gì mà họ có thể vô cảm trước nỗi đau khổ của đồng loai như thế?
Ba ơi! Mấy ngày trước khi họ xử án Ba, Mẹ lại lên cơn bệnh nặng, vì chứng bệnh ung thư giai đoạn cuối của mẹ đã phát tán trong những ngày Mẹ buồn và lo lắng cho Ba, kèm theo là thời tiết giá lạnh, nay Mẹ lại bị thêm chứng sỏi thận, gai cột sống nữa. Ngồi trong phòng xử án mà 2 tay, 2 chân Mẹ run cầm cập, Mẹ lại bị đờm chặn ngay cuống họng không cho thở, Mẹ phải chạy vào nhà vệ sinh để lấy đờm ra nhưng không được, con đã xin Mẹ để con chở Mẹ về nhưng Mẹ không chịu, Mẹ muốn tận dụng từng giây từng phút để đứng cạnh Ba, cổ vũ tinh thần Ba. Từ ngày Ba bị bản án sơ thẩm giam đến nay, Mẹ không được gặp mặt Ba, nên bây giờ, dù bệnh thế nào Mẹ cũng muốn tận dụng những giây phút bên Ba dù họ không cho Mẹ đến gần Ba.
Hôm đó trời rất lạnh, con thấy sức khỏe Ba đã yếu đi rất nhiều so với lần gặp trong phiên sơ thẩm trước đây, Ba đi không vững, trả lời tòa mà Ba phải ngồi trên ghế chứ đứng không nổi. Từ ngày Ba bị bắt tới giờ, con thấy Ba xanh xao hơn, tóc Ba đã bạc trắng. Hôm đó, con nhìn thấy chân Ba đã teo đi nhiều chỉ còn nhìn thấy da bọc xương và bên ngoài là đôi còng sắt. Đến ngày ra tòa mà họ vẫn còn còng chân Ba. Không biết họ nghĩ gì? một người năm nay đã 65 tuổi, lại bị bệnh, sức đâu mà đối chọi với hơn 50 công an? vậy mà họ vẫn còng chân Ba. Thấy đôi chân gầy còm, ốm yếu của Ba trong đôi còng sắt, con không cầm được nước mắt, Ba ơi!
Mùa mưa năm nay nhà mình dột nhiều lắm, không biết mái nhà sẽ trụ được bao lâu, nhà mình trước đã yếu nay lại xuống cấp nhiều. Mái nhà đã bị cơn bão lúc trước làm cho yếu đi, mưa dột nhiều không có chỗ nằm, con phải lấy thau hứng nước mưa dột vì chưa có tiền để lợp lại mái nhà. Chắc năm nay nhà mình không có Tết rồi Ba ạ. Ba thì ở tù, Mẹ thì bệnh nặng, tụi con không biết xoay xở vào đâu để có mâm cơm cúng Ông Bà ngày Tết. Xin Ba tha lỗi cho tụi con.
Ba ơi, đất nước mình là đất nước tự do mà sao mình chỉ lên tiếng nói những điều đúng, bảo vệ những người bị áp bức bất công thế mà bị tội vậy ah? Vậy còn gì là tự do nữa. Ba ơi! Những việc Ba làm con thấy không có gì là sai hết đâu ạ. Ba ơi, Ba mãi là Ba của con, là tấm gương kiên cường cho 2 anh em con.
Con của Ba
Ngô Minh Tâm
DT: 01669069937
Con trai bí thư Lê Thanh Hải lên chức phó chủ tịch quận 1
CTV Danlambao - Ông Lê Trương Hải Hiếu (sinh năm 1981) bất ngờ được đưa lên giữ chức phó chủ tịch ủy ban nhân dân quận 1, phụ trách khối kinh tế. Quyết định này vừa được Ủy Ban Nhân Dân TP.HCM công bố vào hôm 26/12/2013, một động thái nhằm thâu tóm quyền lực cho gia đình bí thư Lê Thanh Hải. 
Quận 1 là khu vực trung tâm của Sài Gòn và cũng là nơi có mức sống cao nhất của thành phố về mọi mặt.
Lê Trương Hải Hiếu là con trai đầu của bí thư Lê Thanh Hải – một nhân vật đầy quyền lực và tham nhũng số một tại Sài Gòn. Em trai ông Hải là Lê Tấn Hùng hiện đang giữ chức Chỉ huy trưởng Lực lượng Thanh niên xung phong TPHCM.
Mẹ ông Hiếu là bà Trương Thị Hiền, hiệu trưởng trường cán bộ TPHCM. Bà Trương Thị Hiền là em ruột bà Trương Mỹ Hoa, cựu phó chủ tịch nước. Sui gia với gia đình ông Lê Thanh Hải là ông Huỳnh Ngọc Sỹ hiện đang ngồi tù do tham nhũng.
Sinh ra trong một gia đình cán bộ cao cấp với lý lịch đỏ chói như trên, ông Lê Trương Hải Hiếu được xem là thành phần thuộc thế hệ 'thái tử đảng' sẽ được truyền ngôi nhằm cai trị đất nước trong tương lai, tương tự chế độ cha truyền con nối tại Bắc Triều Tiên hiện nay.
Ông Lê Trương Hải Hiếu năm nay 32 tuổi, có bằng Thạc sĩ Quản trị Kinh doanh (được đào tạo tại Mĩ), Cử nhân Luật, Cao cấp Lý luận chính trị. 
Gia nhập đảng cộng sản năm 2004, ông Hiếu từng giữ các vị trí như: Bí thư đoàn quận 1, đại biểu hội đồng nhân dân, quận ủy viên, bí thư kiêm chủ tịch ủy ban nhân dân phường Bến Nghé...
Đúng vào dịp 30/4 năm nay, báo chí nhà nước đã ngợi ca ông Hiếu như một nhân vật "điển hình thế hệ cán bộ trẻ, được đào tạo bài bản, dám nghĩ, dám làm, có những lý tưởng đóng góp cho diện mạo phát triển ngày càng rực rỡ hơn".
Trong các cuộc biểu tình chống Trung Quốc tại Sài Gòn, ông Lê Trương Hải Hiếu từng nhiều lần xuất hiện trong nhóm chống biểu tình. Bố ông Hiếu là bí thư Lê Thanh Hải cũng từng ra chỉ đạo đòi 'tiêu diệt' các nhóm biểu tình tại Sài Gòn.
Theo một số dự đoán, ông Lê Trương Hải Hiếu sẽ không ngồi lâu ở vị trí phó chủ tịch quận 1, đây chỉ là một bước đệm nhằm đưa ông này lên nắm những chức vụ quyền lực hơn trong thời gian tới.  
Phượng Yêu (Tập 27)
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Dạo này bác không được khỏe và hưỡn để gửi meo cho Phượng Yêu, mặc dầu lúc nào bác cũng bận tâm chiếu cố đến tía con nhà Ếch, nhưng hôm nay lại gặp chuyện liên can đến nữ giới cực kỳ bức xúc, bác phải “tranh thủ phấn đấu”, để lên mạng gửi Phượng những dòng này.
Đó là việc “buộc thôi học đối với Nguyễn Phương Uyên - nguyên là sinh viên của Đại học Công nghệ Thực phẩm TPHCM... lớp 10 CDTP1, khóa 2010-2013”, của nhà nước ta (chứ không phải nhà nước Tây) theo đề nghị của Trưởng phòng Công tác Chính trị và Sinh viên Học sinh với lý do “vi phạm pháp luật nước Cộng hòa XHCN Việt Nam.”
Trong quyết định “buộc thôi học” không giải thích cô sinh viên Nguyễn Phương Uyên vi phạm luật gì, nhưng ai cũng hiểu đó là “luật” cấm xúc phạm đến đảng CSVN và “Anh Hai” mà cô bé này đã “vi phạm”, bị bắt quả tang với bằng chứng rành rành là tấm biểu ngữ ghi “Đi chết đi đảng CSVN bán nước” và “Tàu khựa cút khỏi Biển Đông”.
Nhìn tình cảnh cô bé Phương Uyên, một đứa con cưng của ông bà chủ đất nước vĩ đại vừa được ngồi vào ghế HĐ Nhân quyền LHQ bị buộc thôi học ngay tại trường của thành phố mang tên bác Hồ, tức Sài Gòn được giải phóng khỏi sự kìm kẹp của bọn Mỹ Ngụy ác ôn, bác thấy Phượng Yêu tuy chỉ là con gái của đầy tớ nhân dân nhưng cực kỳ là có phúc to.
Phúc to không phải là bụng to, mà là… đại phúc. Bác khẳng định chữ “phúc” ở đây là phúc “nhất nhân, nhất khẩu, nhất điền”. (Bác loè chút chữ Hán học lóm được cho oai, he he), để Phượng khỏi nghi ngờ bác có “khía cạnh”, móc méo gì đây chăng.
Phượng Yêu không phúc to mà nước Thụy Sỹ thuộc Hội đồng châu Âu từng ban hành Nghị quyết 1481 lên án chủ nghĩa cộng sản và đồng nhất chủ nghĩa này với tội ác chống lại loài người lại để cho con gái rượu của một tên đồ tể CS đến học thoải mái để hoàn tất chương trình Thạc sĩ chuyên ngành Quản trị tài chính của Trường Đại học Quốc Gia Geneva. Trong khi cô sinh viên Phương Uyên, công dân của nước CHXHCNCC “dân chủ gấp vạn lần các nước Tư Bản”, có Hiến Pháp ghi rõ quyền tự do tư tưởng tự do chính kiến, và trách nhiệm bảo vệ tổ quốc lại bị đuổi học vì không ưa CS và chống giặc ngoại xâm.
Nhưng Phượng Yêu chớ vì vậy mà tự hào ta đây “phúc to”. Không phải chỉ một mình Phượng Yêu nhà Ếch “phúc to” đâu nha. Kìa con ăn cắp chợ quốc tế nổi tiếng có tên Kiều Trinh- con gái ông Ủy viên trung ương đảng, Tổng giám đốc đài truyền hình Việt Nam- bị đồng bào la ó nhưng vẫn hàng tuần lên VTV dạy văn hóa cho dân Hà Nội “Thủ đô của phẩm giá con người”.
Cùng là nữ giới với nhau cả, nhưng con ông bà “chủ” so với con bọn “đầy tớ” lại khác nhau một trời một vực. Con “đầy tớ” nổi tiếng ăn cắp chợ thì vẫn nhỡn nhơ dạy văn hóa, trong khi đó con “chủ” lại bị đuổi học vì lên tiếng chống phường gian ác và chống kẻ thù của Dân tộc.
Bác viết thế, Phượng Yêu có mủi lòng động não chút nào, để bốc cell phone lên, “mắng khéo” tía Ếch sao lại để cho Trường Đại học Công nghệ Thực phẩm Thành Hồ ra cái quyết định mất dạy đến thế (buộc thôi học sinh viên Nguyễn Phương Uyên).
(Tập 28) Cứ mỗi độ cuối năm là bác lại nhớ về Rạch Giá của Phượng Yêu quá đỗi. 
Nhớ cô nữ sinh trường Nguyễn Trung Trực họ Mã mà “anh tiền tuyến” đã không bảo vệ được “em hậu phương” để 38 năm nay anh chẳng hay biết em trôi giạt phương nao; em còn sống hay đã vùi thây biển cả.
Nhớ cánh đồng Giục Tượng và những bờ ruộng ven nương máu bao đồng đội cùng anh đã đổ thấm để giữ yên được đồng bào Rạch Giá một thời…
Nhớ bến tàu giữa thị xã Kiên Giang có còn tấp nập ghe tàu đánh cá nhộn nhịp đi về, hay đã trở nên ảm đạm thê lương vì lệnh cấm của “anh Hai” Tung Cuốc. Thương con cháu ông Mạc Cửu bỏ nước (Tàu) xuôi Nam tìm đất dung thân đã 300 năm nay chẳng còn được yên thân, vì công lao khai phá bao đời của tổ tiên để lại nay thuộc quyền sở hữu toàn quan.
Đọc đến đây, chắc chắn là Phượng trách sao viết cho Phượng Yêu về tía con nhà Ếch mà bác lại lan man về “le “Bác” est haissable” (le moi est haissable/ Cái tôi thì đáng ghét). Phượng trách như thế cũng đúng thôi, nhưng chỉ đúng một nửa vì trong khi lan man về “le moi” bác có “liên hệ” đến “les Grenouilles” (tức nhà Ếch) nữa. Mà rõ ràng nhà Ếch thì còn “đáng ghét” hơn “cái tôi” gấp cả tỷ lần. Thế là bác “có cơ sở” để nhớ tiếp, nhá:
Nhớ sò huyết Bảy Sào. Nhớ rượu gạo Kiên Lương. Nhớ cá rô mùa nước cạn lấy rỗ mà xúc. Nhớ chuột đồng lúc lúa trổ đòng đòng. Nhớ rắn kinh nước. Nhớ trăn rừng tràm. Nhớ mà tiếc thương cho cái môi trường cũ trong lành từ bao đời nay bị nhiễm độc ngày càng trầm trọng từ khi anh du kích đêm phá xóm ngày chích mông về thành, lên ngôi tể tướng.
Còn bao điều nữa để nhớ, những mỗi nỗi nhớ là một niềm đau. Thôi bác ngừng “nhớ” nơi đây. Để trở lại cái đang hiện thực lù lù một đống.
Đó là cái Ụ Nổi của Vinalines do tía Ếch thành lập, chỉ đạo (cùng khoảng trên dưới 20 tập đoàn quốc doanh khác) cử chú Dương Chí Dũng làm Tổng Giám đốc… và thành tích là chú Dương Chí Dũng, vừa bị tòa kết án tử hình về tội “tham ô tài sản” và “cố ý làm trái”.
“Nhà nước ta dân chủ gấp vạn lần”, Tư pháp ta độc lập 100 phần dầu với Hành Pháp của Ếch tía, đã xử là đúng phóc, bất chấp việc Dũng đứng trong vành móng ngựa trước mặt quan tòa mặt hằm hằm đỏ au tình đồng chí mà vẫn chứng tỏ tư cách “phi phàm” của một phạm nhân, tươi cười vận dụng một cách tài tình và sáng tạo thơ “mang tính” đảng quang vinh muôn năm:
“28 năm qua lại trở về, 
Những người hàng hải nặng thề năm xưa, 
Dưới cờ Đảng nguyện cùng đưa, 
Con tàu hàng hải đến bờ vinh quang…”. 
Thật xứng đáng là con “người CS chân chính” cà cuống chết đến đít vẫn còn… cộng sản “chân chính”.
Nhưng “con người CS chân chính” Dương Chí Dũng dù hiên ngang “chìm” với con thuyền Vinalines còn thua xa “con người CS chân chính” Nguyễn Tấn Dũng vẫn hiên ngang đứng đó mặc dầu đã hứa dẹp không được tham nhũng là từ chức.
Chúc mừng, chúc mừng, đại chúc mừng.
Ai chìm thì chìm. Tía con nhà Ếch Phượng Yêu vẫn vững như bàn thạch. Thiên hạ đồn đó là nhờ ơn anh Cả anh Hai, hai anh đều… Tàu Khựa. Bác không biết đúng hay sai, nữa!
(Tập 29)
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Hôm nay bác mổ cò tiếp meo này cho Phượng không phải vì nhớ Phượng (Lúc nào mà chẳng nhớ tới cha con nhà Ếch, vì Tây nhàTa đã chẳng có câu “Les Grenouilles de Rạch Giá sont remarquables”, tiếng Ăng Lai (mắc) dịch là “Frogs of Canal Price are remarkable”), nhưng để nhắc nhở mẹ con Phượng phải cẩn trọng trong ngày lễ lớn sắp tới.
Nói Noel là ngày lễ lớn cũng không đúng hoàn toàn dưới thời Nhà Sản, vì sau khi Miền Nam được Giải Phóng, học sinh cả nước chẳng những không phải nghỉ học ngày đó mà còn được làm bài thi; không đi là hỏng một năm học, có khi hỏng cả một đời học vấn. Bỏ nhà thờ có thể được Chúa tha, chứ bỏ thi nhà trường không tha, mặc dầu nhà nước ta đã tuyên bố hội nhập với thế giới văn minh, trong đó chẳng có nước mô “cho” học trò đi học ngày lễ quốc tế này. Ngay cả Nhà Sản của bác Cá Rô Phi Đen (“chưa hội nhập với thế giới văn minh”) mà chú Minh Triết mấy năm trước sang tận nơi chia phiên “Cu Ba ngủ thì Hĩm Má thức; Hĩm Má nghỉ thì Cu Ba gác”, nay cũng đã “bỏ gác” cho học sinh thoải mái trong ngày Lễ Mừng Chúa Giáng Trần.
Nhưng Noel lại “lễ lớn” ở chỗ là dịp cho đám CCCC hoặc CCCÔ khoe quà cáp, ăn chơi, quậy phá, và dù có bỏ học bỏ thi thì vẫn chẳng sao vì bằng tốt nghiệp đã chờ sẵn rồi. (Bác có thằng cháu đang học Y khoa tại một trường nọ về nhà “than” với mẹ nó rằng, nó có mấy đứa bạn cùng lớp chỉ lo ăn chơi mà chẳng chịu học hành gì cả; chúng bảo “cần gì phải học, bố mẹ tao bảo chỉ cần đến lớp cho có mặt là ra Bác sĩ được rồi”)
Khổ cho bác cực chẳng đã, phải cà rỗng cà rông như thế là vì gặp thời thế thế thời phải… giải thích thêm như thế. Cái thời thế chẳng giống con giáp nào do công lao Hồ cáo giả Tiên ông phù phép mà dựng nên. Viết đến đây bác lại bỗng dưng muốn khóc nhớ “ông thầy” Nguyễn Văn Thiệu quá. Ông thầy đã bảo “đừng nghe… mà hãy nhìn…”; “mất nước vào tay… là mất tất cả”. Là y chang lời Thầy.
Bác biết Phượng buồn vì lời thật mất lòng… Ếch. Biết là chẳng lợi ích chi cho mình, mà có khi còn chuốc hại vào thân. Biết đâu Ếch tía sẽ cho áp dụng chiến thuật của Ních Xơn ác ôn “tìm và diệt địt” bác. Nhưng bác noi gương bác… Lê Hiếu Đằng chết đến nơi nên tìm lời nói thật, nói thẳng, mặc dầu bác Đằng dư biết, ngày nằm trong quan tài, các đồng chí cũ của bác ấy thế nào cũng “tìm và giật đứt” mấy câu chia buồn vô cùng thương tiếc nơi nhà quàn, như mấy năm trước đảng “tìm và giật đứt” mấy hàng chữ trên vòng hoa [hung điếu Tướng Trần Độ...
Trở lại mục đích chính của meo “khẩn… trương lên ông bắn bỏ mẹ” này là nhắc nhở Phượng Yêu và em bé phải cẩn thận hết sức hết trí khôn và hết linh hồn nếu tin là có linh hồn (Đáng ra đã nhận mình là CS thì làm gì có chuyện linh hồn, nhưng nghe đâu tía má Ếch hay đi chùa cúng bái cầu xin nên bác hơi bị lú chỗ này, đành phải viết vớ va vớ vẩn lẩm cà lẩm cẩm như thế này).
Lý do cũng đơn giản thôi: Côn đồ ăn cắp bây giờ đầy đường. Đám côn đồ này “mang tính hiện đại” ở chỗ: một là, phần lớn đẫy đà thân thể, màu mỡ mặt mày, có đứa laị đeo kính ra dáng trí thức, mà có khi là trí thức thật, có bằng thạc sĩ Mỹ đàng hoàng, có đứa lại mặc cả đồ Công an trọn gói áo quần mũ mão, giày dép quân hàm; hai là, đồ chơi của em bé mẹ bồng trên tay chúng cũng không tha. Mẹ thương con xin tha cũng bị chúng đánh luôn. Chuyện này Phượng bốc xeo phôn hỏi Mẹ Nấm thì biết rõ đầu đuôi sự cố côn đồ ăn cướp con gấu bông của đứa con hai tuổi của cô ấy.
Con gấu bông của em bé con nhà nghèo Mẹ Nấm mà còn bị côn đồ cướp trên tay, thì quà Noel sắp tới của con đầu lòng bà Chủ tịch hệ thống Ngân hàng Bản Việt, đệ nhất cháu ngoại của Tể tướng Ếc tía, lại là US xi ti dần/ công dân Mỹ, làm sao thoát được tầm ngắm của bọn côn đồ kia. Nghe nói côn đồ dạo này “vô Nam” nhiều vô kể, tràn ngập thành phố mang tên bác vô vàn kính yêu.
Thành thử bác rất lo lắng cho em bé của Phượng trong những ngày tới đây, nên cực kỳ bức xúc gửi meo này cho kịp hời vụ.
Bán nhắn thêm một điều nữa là khi bị côn đồ trấn lột thì nhịn mà chào thua nạp mẹ nạp con nạp sạch cho chúng đi; không thì mất của, bị đánh rồi còn bị vẩy mắm tôm lên đầu tóc mặt mày mình mẩy quần áo nữa thì còn đâu là “nét đẹp quý phái” như trong show “Bướm Bay” hôm trước nữa.
Nhớ bảo trọng cho bản thân và đừng để cháu bé bị côn đồ cướp đồ chơi trên tay cháu nhé.
Phượng Yêu đừng quên ghi vào tiểu sử em bé sinh vào thời Hán Ngụy côn đồ nổi lên như rươi, lộng hành khắp nước.
Nhớ nha Phượng Yêu của bác.
(Tập 30)
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Bác oánh meo này chúc mừng tía con nhà Phượng vừa có được tin vui: anh Henry Nguyễn sẽ rước “Đế chế” đồ ăn nhanh/ fastfood McDonald’s vào Việt Nam năm mới sắp đến.
Theo tờ Financial Times mà báo Dân Trí trích lại thì “McDonald’s cho biết đã chọn ông Henry Nguyễn, một doanh nhân Việt kiều về nước cách đây 1 thập kỷ, để trao vai trò đối tác nhượng quyền để xây dựng thương hiệu McDonald’s tại Việt Nam. Ông Henry Nguyễn, được biết đến với tên Việt Nam là Nguyễn Bảo Hoàng, hiện là Tổng giám đốc quỹ đầu tư IDG Ventures tại Việt Nam (IDGVV). Tập đoàn đến từ Mỹ này vừa tuyên bố sẽ mở cửa hiệu đầu tiên tại Việt Nam vào năm 2014.”
Thế là tiếp theo sau một đống “bã đế quốc Mỹ” Coca Cola, Pepsi, Subway, KFC, Pizza Hut, Starbucks, rãi khắp ba miền mà nhân dân Việt Nam anh hùng đang thưởng thức sau ngày đất nước được giải phóng sạch bóng quân thù, một “bã đế quốc Mỹ” khác nữa lại được đầu tư vào nước CHXHCNCC. “Bã đế quốc Mỹ” mới này lại hoành tráng hơn ở thực đơn đa dạng bao gồm những món như bánh sandwich Big Mac, bánh kẹp pho-mát, và khoai tây chiên, lại đặc biệt ở chỗ thành quả này là do công lao của anh Henry Nguyễn, chàng rễ gốc ma cô ôm chân Mỹ cút cút theo Mỹ của Thủ tướng Ếch tía, và theo dự kiến, thành phố Sài Gòn Giải phóng nay mang tên Hồ Chí Minh được vinh dự mở cửa hiệu McDonald’s đầu tiên tại Việt Nam; nghe đâu đã có kế hoạch cụ thể là vị trí ưu tiên số một là Bến Nhà Rồng, chỗ bác ra đi tìm đường kíu nước, mà bọn phản động cứ dựa vào tờ đơn bác xin theo học Trường thuộc địa của Pháp để khư khư rằng thì là bác ra đi tìm đường cứu đói.
Hennry Nguyen
Phượng yêu, tin anh Henry sắp rước Đế chế MacDonald’s vào nước ta chẳng những là vui cho riêng anh ấy đã đạt được American dream: “Tôi là một người hâm mộ McDonald’s và đã có nhiều trải nghiệm thú vị với hãng, bao gồm công việc làm thêm đầu tiên khi tôi còn đang đi học. Tôi đã mơ ước có ngày được mở một cửa hiệu McDonald’s tại quê nhà kể từ khi tôi trở về Việt Nam hơn 1 thập kỷ trước. Tôi đã liên lạc với McDonald’s nhiều năm đề chia sẻ những cơ hội ở Việt Nam”, nhưng đây còn là niềm tự hào của nước CHXHCNCC, vì trước 1975, thời tía Ếch còn đêm du kích ngày chích mông trong rừng tràm Rạch Giá, Miền Nam chưa được giải phóng tuy mang tiếng ăn bã tư bản đế quốc Mỹ, nhưng chỉ có Coca Cola, Pepsi là cùng, chứ làm gì có những thứ bã Subway, KFC, Pizza Hut, Starbucks, mà Kách mạng hôm nay đang hưởng thoải mái, và sắp tới lại có thêm món bã đế quốc Mỹ MacDonald’s do anh Henry rước về.
Thật là đúng như lời bác dạy: đánh thắng giặc Mỹ, đảng ta chạy theo Mỹ gấp mười lần thằng Ngụy.
Hèn chi chú Cả Lú vừa rồi phán “Xây dựng CNXH không biết đến cuối thế kỷ 21 đã xong chưa...”
Một lần nữa, bác chúc mừng, chúc mừng đại chúc mừng nhà Ếch năm mới thắng lợi mới.
Coca Cola, Mac Donald’s sống mãi trong sự nghiệp bác cháu ta.
Quan chức Việt Nam đi nước ngoài như đi chợ
HÀ NỘI (NV) - Theo thống kê từ Bộ Ngoại giao CSVN, năm ngoái, có 3,780 đoàn của nhiều ngành, cấp của nhà cầm quyền đi công tác ở nước ngoài. Trung bình, mỗi ngày có tới sáu đoàn ra nước ngoài công tác.
Một thống kê khác, tổng hợp từ báo cáo của các ngành và các tỉnh, thành phố cho biết, năm ngoái, số đoàn đi công tác ở nước ngoài lên tới 5,800, vượt xa số liệu do Bộ Ngoại Giao Hà Nội báo cáo. Năm nay, ngành ngoại giao cho biết, tuy số lượng đoàn của các ngành, cấp của chế độ đi công tác nước ngoài đã giảm 30% nhưng vẫn còn tới 3,200 đoàn đi công tác ở nước ngoài.
Quốc hội CSVN bấm nút thông qua nghị quyết chống lãng phí nhưng quan chức chế độ giắt nhau đi ngoại quốc như đi chợ.(Hình: Infonet)
Ông Phạm Bình Minh, Bộ trưởng Ngoại giao, gọi chuyện cử quá nhiều đoàn đi công tác ở nước ngoài là “sự lãnh phí không cần thiết”. Chưa kể chuyện quá nhiều đoàn đi công tác ở nước ngoài còn khiến các quốc gia khác ngán ngẩm khi phải tiếp các đoàn công tác của nhà cầm quyền CSVN.
Ông Minh bảo rằng, nhiều đoàn đi công tác nước ngoài chỉ để “nghiên cứu” về cùng một vần đề và phản hồi từ nhiều quốc gia thân thiết than phiền về chuyện phải tiếp quá nhiều đoàn công tác của Việt Nam chỉ để trả lời những thắc mắc giống nhau.
Không chỉ lũ lượt kéo nhau đi công tác nước ngoài, các ngành, các cấp của nhà cầm quyền CSVN còn lũ lượt kéo nhau đến “công tác” ở nhiều vùng, nhiều nơi trong nước. Ông Vương Bình Thạnh, Chủ tịch tỉnh An Giang, than, chỉ riêng năm 2013, tỉnh này phải tiếp 70 đoàn công tác của các cơ quan trung ương từ Đảng, chính phủ, tới các bộ, các ngành. Có đoàn vào công tác tới 3 tuần hoặc hơn 1 tháng. Chi phí ăn ở đi lại không chỉ lãng phí ngân sách trung ương mà còn tốn kém cho ngân sách địa phương.
Dẫu liên tục đi tới, đi lui ở cả trong lẫn ngoài Việt Nam để nghiên cứu nhưng hoạt động của hệ thống công quyền Việt nam vẫn rất tồi. Khi công bố “Nghị quyết về những nhiệm vụ, giải pháp chủ yếu, chỉ đạo điều hành thực hiện kế hoạch phát triển kinh tế -xã hội và dự toán ngân sách Nhà nước năm 2014”, vốn mà các quốc gia khác đồng ý cho vay không thiếu nhưng việc soạn thảo các dự án quá chậm, quá kém, tính khả thi không cao nên phía cho vay không đưa tiền.
Giai đoạn từ 2006-2010, nhiều quốc gia, tổ chức quốc tế đã đồng ý cho Việt Nam vay 31.7 tỷ USD nhưng cuối cùng chỉ giải ngân được 13,8 tỷ USD. Còn giai đoạn từ 2011 -2013, vốn ODA theo cam kết cho vay là 20.8 tỷ USD nhưng chỉ giải ngân được 11.7 tỷ USD.
Dẫu không có số liệu cụ thể về chi tiêu nhưng nhiều người tin rằng, các đoàn công tác của chế độ Hà Nội đã góp phần đáng kể trong việc đẩy Việt Nam rơi vào tình trạng bội chi nghiêm trọng. Trong báo cáo trình Quốc hội của chế độ hồi cuối tháng 10 vừa qua, Bộ trưởng Tài chính CSVN thú nhận, năm nay, trong khi nguồn thu cho ngân sách quốc gia bị hụt ít nhất 63,630 tỉ thì bội chi lên tới 140 ngàn tỉ.
Tại diễn đàn Quốc hội, Bộ trưởng Tài chính đề nghị Quốc hội CSVN cho phép nâng mức bội chi của cả năm nay lên thành 195,500 tỷ, tương đương 5.3% GDP. Như vậy là sau hàng loạt hứa hẹn, tuyên bố cắt giảm chi tiêu, chi tiêu của hệ thống công quyền tại Việt Nam vẫn tăng. Hồi cuối tháng 9, Bộ trưởng Tài chính thú nhận, “chi tiêu không ngừng tăng, tăng quá nhanh”.
Cách nay bảy năm, Việt Nam ban hành một bộ luật để “thực hành tiết kiệm, chống lãng phí” nhưng bà Phạm Chi Lan, một chuyên gia kinh tế, khẳng định, “chi tiêu vẫn còn quá lãng phí”.
Để đủ tiền cho chuyện phung phí ngân sách, hệ thống công quyền CSVN ép dân chúng và doanh giới nộp đủ thứ thuế, phí và lệ phí. Giới nghiên cứu đã thử thực hiện một thống kê và xác định, Việt Nam đang dẫn đầu khu vực Đông Nam Á về tỷ lệ thu thuế.
Căn cứ vào quyết toán ngân sách hàng năm của Bộ Tài chính CSVN, người ta cho biết, mỗi năm, trong giai đoạn từ 2006 đến 2010, nguồn thu từ thuế và phí ở Việt Nam chiếm đến 26.2% GDP, vượt xa nhiều quốc gia trong khu vực Đông Nam Á. Qũy tiền tệ Quốc tế cũng đã thử so sánh và xác nhận, tỷ lệ thuế, phí trên GDP của Việt Nam cao gấp 1.2 – 1.8 lần so với các quốc gia trong khu vực. Đáng chú ý là thu rất nhiều, bội chi rất lớn nhưng chi tiêu của hệ thống công quyền lại chi rất ít cho đầu tư phát triển. Vào lúc này, trên khắp Việt Nam, nhiều trường học, bệnh viện, công trình giao thông bị bỏ dở hoặc không thực hiện vì không có ngân sách trong khi mức bội chi thì càng ngày càng lớn. Phần lớn chi tiêu dẫn tới bội chi là những khoản chi để nuôi hệ thống công quyền. Nếu năm 2003, các khoản chi để nuôi hệ thống công quyền chiếm 51.9% tổng chi thì tới năm 2011, các khoản này đã chiếm đến 67.2% tổng chi. (G.Đ)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét