Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc kỷ niệm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc kỷ niệm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

Tháng 5, xin chào những thương yêu!


Tháng Năm viết cho những bản giao hưởng ve trên tán cây phượng vĩ, cho lòng những học sinh cuối cấp những phút xao xuyến bịn rịn sắp chia tay nhau...

Vì tháng Tư kéo dài lâu quá hay vì người ta còn luyến tiếc khúc hát giao mùa dịu dàng ấy mà tháng Năm lại đến muộn màng… Ừ thì, ta mong tháng Năm ngắn lại đôi chút để vừa đủ ta đón nắng về hong khô tóc, vừa đủ để ta kể người nghe câu chuyện còn bỏ dở, để em về còn kịp thấy nụ cười trong đôi mắt trong veo!  
 

Đêm tháng Năm gió lớn như đêm chẳng yên còn muộn phiền gì không em mà ta nghe màu tháng Năm bạc trên từng cơn gió thoảng qua rồi đi mãi, đi mãi…
 
Đêm tháng Năm, ta dựa vào em thì thầm lời của gió câu nói để người đi, chỉ duy nhất đêm nay thôi, ta thức trắng cùng gió, cùng bản nhạc vang hoài một góc phòng.  
 
Đêm tháng Năm mang màu của chia ly những vết rạn nứt bé xíu những bước chân lướt qua nhau vội vã, ta điềm nhiên đứng nhìn: “Rồi cũng sẽ qua". À ừ, vì một lẽ đương nhiên họ không thuộc về nơi này họ không phải là tháng Năm trong ta!

Tháng Năm, xin chào những thương yêu! 2

Tháng Năm chông chênh gió nắng, ta nghe em kể về con đường màu bằng lăng, về một nỗi nhớ em vẫn chưa kịp đặt tên. Rồi em khóc vào tháng Năm, thấy màu thương nhớ loang dần theo những khoảng thời gian, phủ lớp bụi dầy... Tháng Năm mang chút bình yên của nắng để ta còn gặp em, còn nghe em ung dung hát bài xưa cũ để ta còn kịp lau khô những giọt nước trên đôi mắt trong veo!...
 
Tháng Năm, xin chào những thương yêu! 3
 
Ta không hiểu là vì tháng Năm chông chênh hay vì cảm xúc trong ta quá nhiều, mà ta lại bị ảm ảnh bởi sự ra đi.
 
Ta hứa ta không làm người buồn... Nhưng đặt niềm tin ra làm sao nhỉ? Hay cuối cùng cũng chỉ là những con đường dẫn đến sự ra đi, đưa đón sự trở về mà ta chung lối...
 
 
Không còn nỗi buồn nào trú ngụ, không còn nỗi phiền muộn qua đôi mắt màu đen ấy... Cũng chẳng còn những tiếng thở dài... Rồi thì ta muốn về một chân trời nào đó...Vậy mà cũng lắm lúc ngẩn ngơ... Rồi thì về đâu? Rồi thì sẽ ra sao... Cuối cùng ta cũng vẫn mãi chỉ đi được trong miền suy nghĩ của riêng mình mà thôi!
 
Tháng Năm, xin chào những thương yêu! 4
 
Tháng Năm viết cho ngày hè nắng và nóng, cho nỗi nhớ và tình yêu, cho đêm trời đầy sao lại có một người lặng lẽ nhớ một người...
 
Tháng Năm viết cho tháng hè đầy nắng và gió... Cái nắng như đổ lửa nắng gắt muốn nung đốt cả con người... Cái nắng làm cho những ai mạnh mẽ nhất cũng trở nên yếu đuối.
 
Tháng Năm viết cho những cơn dông mùa hè bất chợt, bất thình lình ập xuống ào ào với đúng cái tên "mưa rào" rồi tắt lịm, hắt thật mạnh vào mắt, vào da thịt, nếu lúc ấy đang chạy xe, ắt hẳn sẽ có cảm giác thú vị…
 
Tháng Năm viết cho những bản giao hưởng ve trên tán cây phượng vĩ, cho lòng những học sinh cuối cấp những phút xao xuyến bịn rịn sắp chia tay nhau, cho những người đã xa mái trường phổ thông những cảm giác bồi hồi da diết nhớ thầy cô...
 
Tháng Năm viết để nhớ về tháng Tư, tặng hoa mừng sinh nhật cho ai đó nhưng rồi lại thôi, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết. 
 
Tháng Năm viết cho một ngày mong cho em hạnh phúc, được yêu thương và được... bình yên mãi mãi!
 
Viết cho tháng Năm, cho những thiên thần nhỏ được ra đời!

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình…


http://hieubio.blogspot.comCàng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây bốn năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: “Mạ đi chơi chút nghe”.  Thế rồi một giờ sau tôi được điện thoại báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà người bạn.
Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm.

Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi.  Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi  ngậm ngùi.
Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu…
http://hieubio.blogspot.com - Trịnh Công Sơn 1996

Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Yêu là phải hiện diện bên người yêu


Trà chanh tình yêu: Một chàng trai sắp đi du học nói với cô bạn gái đang khóc nức nở:
- Đừng lo, anh sẽ viết thư đều đặn cho em.
Trong suốt 3 năm học, anh giữ đúng lời hứa, cứ hai tuần lại viết cho cô một lá thư, hoặc nếu bận quá, ít nhất anh cũng gửi một tấm thiệp in những lời ngọt ngào.

Nhưng học xong, anh lại kiếm được một việc làm ở nước ngoài với mức lương cao ngất. Anh hài lòng với công việc đó và quyết định chưa trở về ngay. Anh làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn không quên cứ hai tuần một lần lại gửi thiệp hoặc thư cho cô bạn gái ở quê hương.

Rồi một ngày, anh nhận được môt tấm thiệp báo hỷ. Cô bạn gái của anh sắp kết hôn. Với chính người đưa thư cứ hai lần một tuần lại mang thư và thiệp của anh tới cho cô gái ! Trong trường hợp này, câu “xa mặt cách lòng” đã đúng.

Người bạn trai ở nước ngoài cảm thấy mình bị phản bội và thốt lên: “Tại sao lại như thế ? Tôi vẫn gửi thư và thiệp cho cô ấy đều đặn cơ mà ?”. Khi một mối quan hệ không đi được đến nơi đến chốn như người ta kỳ vọng, một danh sách những thứ người ta đã cho đi, hoặc đã làm cho người kia, thường hiện lên. Chúng ta sẽ nói: “Tôi đã làm cho em/anh cái này và cái kia… Tôi đã làm điều này cho em/anh cơ mà…”. Cứ như thể tình yêu được chứng minh đơn giản bởi những món quà.

Những món quà là rất quan trọng, nhưng tình yêu lại đòi hỏi một thứ cơ bản: sự hiện diện của người yêu.

Dường như con người ai cũng cần có sự hiện diện và quan tâm của người mình yêu. Tình yêu là sự ràng buộc với một con người nhất định. Chúng ta có thể bị ràng buộc với công việc, với một sở thích, hay một câu lạc bộ nào đó. Nhưng nói cho đúng, những điều đó không yêu ngược lại chúng ta. Chỉ có một con người mới yêu lại chúng ta mà thôi. Do đó, sự ràng buộc cao nhất của con người là dành thời gian cho những người chúng ta yêu thương. Và vì con người luôn cần sự quan tâm, chăm sóc nên những món đồ vật chất chỉ có thể giúp nuôi dưỡng tình yêu ở một mức độ nào đó.

Chúng không bao giờ có thể thay thế món quà lớn nhất là sự hiện diện bên cạnh của người mình yêu.

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2013

Cho những trái tim đã đi qua tổn thương ...


Trà chanh tình yêu: Dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng đừng bao giờ tự hỏi “mình có xứng đáng được hạnh phúc hay không?”, mà hãy luôn nghĩ rằng, “hạnh phúc vẫn đang trên đường đến”…
Bằng cách này hay cách khác, chúng ta đều đã từng có trong tay mình hạnh phúc; rồi vô tình, hay cố ý đánh rơi nó; để mất, rồi luyến tiếc nó và lại khát khao nó. Có những hạnh phúc lạc đường bây giờ vẫn chưa thể đến, có những hạnh phúc tìm lạc người nên nông nổi rồi cũng đã qua đi…
Ta đứng dậy, sau những tổn thương khi con tim nhận nhầm niềm vui từ một kẻ khác, khi lỡ kí gửi niềm tin vào một người cầm đồ thất tín. Ngỡ ngàng, và hoang mang đến tột độ… Ta muốn trốn chạy và bỏ mặc tất cả những yêu thương tìm đến ta. Ta muốn gạt phăng đi những bàn tay muốn chạm vào ta, và đẩy xa những bờ vai muốn cho ta mượn làm một chỗ dựa…
Những hoài nghi dồn nén, tháng lại ngày…
Ta tiếp tục sợ bị bỏ rơi, sợ bị ném vào một chiếc hộp tối đen trống rỗng của sự tuyệt vọng… Ta tiếp tục khóc bằng đôi mắt ráo hoảnh, bởi nước mắt chảy ngược đang thắt từng cơn cùng trái tim… Ta vẫn cười, dẫu hanh hao và vàng vọt. Thấy yêu thương nhòa nhạt và hoang hoải trượt dài.
Từ bỏ cơ hội để được yêu, nghĩa là ta đang tự chối bỏ chính mình. Đừng đem những thứ đã qua để làm thước đo cho những gì đang hiện hữu nữa…
Vì rồi có một ngày, có người sẽ đến và đánh thức trái tim đang ngủ quên.
Có một bàn tay đã chẳng ngại nắm lấy một bàn tay. Một người nói yêu một người mà chẳng hề nghi ngại. Một người đã biết học cách mỉm cười về hiện tại, và thôi không còn day dứt về những ngày đã qua.
Yêu thương bằng một trái tim từng chông chênh đôi khi cũng bình thản đến lạ kì. Chẳng hứa hẹn quá nhiều về những điều không thể biết trước. Chẳng vội vã xốc nổi như buổi đầu biết hò hẹn. Vẫn nhớ nhau nhiều và tin nhau nhiều, vẫn yêu nhau nhiều và tự yêu lấy mình cũng nhiều thêm…
Đã từng đứng ở sau lưng niềm vui, người ta biết cách làm sao để giữ một nụ cười nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất khát một vòng tay, người ta biết cách làm sao để giữ chặt một vòng ôm nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất đắng lòng vì những nỗi đau, người ta biết cách làm sao để tránh thương tổn cho nhau nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất chơi vơi, người ta biết rằng hạnh phúc trong tầm tay đang an yên hơn bao giờ hết. Và người ta sẽ làm mọi cách để giành giật nó khỏi vết tàn lụi của thời gian.
Đã từng một lần yêu, người ta đã biết rằng không có tình yêu mãi mãi, chỉ có những khoảnh khắc mãi mãi của tình yêu… Và người ta sẽ hết mình cho những giây phút được yêu, mà chẳng lắng lo nhiều cho những mịt mù ở phía trước.
Sẽ chẳng vì lòng thương hại, sẽ chẳng vì mềm yếu nhất thời… Những trái tim đã từng đau, nếu thực sự cần nhau, nó sẽ tự mở lấy cánh cửa bấy lâu nay vẫn khép.
Và có một điều rất giản đơn, nhưng không phải ai cũng biết, những trái tim đã từng tổn thương, xứng đáng được yêu thương gấp nhiều lần vốn dĩ!
http://hieubio.blogspot.com (Lạc Lạc – Theo MASK)

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Người ta yêu nhau để làm gì?

Người ta yêu nhau, có thể đơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia…
Phải, đôi khi tôi vẫn thắc mắc. Rốt cuộc, người ta yêu nhau để làm gì?
Ngày qua ngày, tình yêu hiện hữu trên khắp thế gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở từng nhịp đập, từng ánh nhìn từng cái nắm tay. Người ta vui sướng, người ta đam mê, người ta mơ mộng. Những câu chuyện tình rực rỡ, có khi sáng và trong như những tia nắng mới, có khi giản dị như một cốc cafe, có khi trầm buồn và thầm lặng như bài ca trên phố cổ.
Chiều muộn, tôi thích ngồi vắt vẻo trên bậc thềm nhà hát, tay cầm que kem, lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn vàng bảng lảng và những đôi bạn trẻ, tay trong tay, ngọt ngào và giản dị. Tôi nghĩ, “Người ta yêu nhau”.
Phải, người ta yêu nhau.
Nhưng để làm gì?
Tôi có một cô bạn. Cô ấy thích một cậu bạn khác. Khi tôi bảo cô ấy “yêu đi”, cô ấy lắc đầu và bảo “yêu bây giờ thì cũng được, nhưng chẳng đi đến đâu…” Tôi hơi thắc mắc. Vậy tình yêu có thể đi đến đâu? Hôn nhân ư? Một cuộc tình có thể kéo dài bao lâu? 2 – 3 tháng, 2 – 3 năm, hay vài chục năm?
Đương nhiên, chỉ những người yêu nhau mới trả lời được câu hỏi này. Tôi không biết. Chúng ta còn quá trẻ, và đường còn quá dài. Tình yêu trong trẻo, tình yêu đầy màu sắc, tình yêu đẹp đẽ và tình yêu cũng có thể rất dễ bay đi …
Vậy nếu yêu nhau không là để dắt tay nhau lên xe hoa, thì yêu nhau để làm gì?
Vài người bạn khác bảo tôi: “Là để cho vui chứ làm gì ?!”.
Có lẽ câu trả lời này không sai, mặc dù nghe có vẻ trần trụi. Tình yêu là hơi thở, là nhịp đập trái tim, là con người thật, không màu mè, không lừa dối. Tất cả chúng ta đều cần sự âu yếm, tất cả chúng ta đều cần ai đó nghĩ đến mình, quan tâm đến mình, có điều chúng ta có bộc lộ nhu cầu đó ra hay không.
Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Vì người ta yêu nhau, người ta muốn chia sẻ tình yêu của mình, trong màn sương mai phơn phớt hay trong tiếng gió reo trên những đỉnh cây. Người ta yêu nhau không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảnh khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời …
Người ta yêu nhau, có thể đơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia…
http://hieubio.blogspot.com (ST)

Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Chạm vào kỷ niệm


Một mùa thu lá vàng rơi xao xác, đưa theo làn gió mùi hương hoa sữa bịn rịn khách qua đường, đó là ngày công ty nhận được giấy phép đầu tư và cũng vào mùa thu, “ai đó” đã rời bỏ nơi khởi nghiệp của mình với bao bâng khuâng, da diết nhớ, bởi một sự lựa chọn mang tính đam mê, cố chinh phục đỉnh cao mới…
Thời gian thật hiệu nghiệm giúp nó quên đi mọi giận hờn xích mích, những đố kỵ nhỏ nhen, chỉ nhớ lại những gì tốt đẹp nơi đồng nghiệp cũ. “Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”, nó luôn dành tình cảm trìu mến thân thương cho nơi đã học được rất nhiều, nơi nó chỉ được chứ chưa mất mát thứ gì. Tất cả đều mang một giá trị nhất định cả về vật chất lẫn tinh thần. Một khi đã dành thời gian dài dốc lòng dốc sức, thì trái tim ta cũng đã trao gửi và gắn bó một phần ở nơi đó với những con người ở đó, từ sếp lớn cho đến công nhân, từ chú bảo vệ cho đến cô nhân viên tạp vụ.
Cảm giác hụt hẫng kéo dài đến vài tháng sau đó, mãi nó mới sửa được từ “công ty mình” thành “công ty cũ của mình” dù công việc mới bận rộn cuốn đi, lấp vào, song vẫn có phút giây hồi tưởng lại những ngày vớ được mẩu truyện cười, hay những thứ hay ho, lại chuyền đến cho mọi người để đọc vụng trong giờ, cùng nhau cười khi khí. Chiếc ghế có bánh xe cứ lao vun vút trong nhịp độ công việc lúc nào cũng hối hả, khẩn trương giúp nó học được từ đó nhiều kỹ năng cùng biết bao kinh nghiệm kịp thời tích lũy, để rồi nó dần trưởng thành, đứng vững hơn.
Có cả thảy tám chiếc giấy mời của các đồng nghiệp cũ gửi đến tha thiết mời cả chồng con nó đến dự cho vui. Công ty tổ chức tiệc Buffet, nhảy nhót hát hò, tặng quà cho nhân viên và người thân được mời đến tham dự, còn được bốc thăm trúng thưởng… nó nghe mà con tim thổn thức muốn tìm về lắm, mà chỉ tiếc giờ lòng người ngại núi e sông, xa xôi mất rồi. Tuy chẳng thể đến nhưng trong tim vẫn luôn hướng về và lưu giữ những thành ý của mọi người.
Những khi ký ức lùng sục quay về nóng bỏng tâm trí, lại ngồi miên man suy nghĩ, nó không hối tiếc mà chỉ thảng hoặc rưng rưng nhớ lại, bao xúc cảm. Mỗi lần nghe, đọc tin về “kỷ niệm cũ” nó lại mỉm cười, mừng vui, tiếp tục nuôi trong lòng tâm niệm sẽ mãi sống thành thật và nhiệt tình để nếu sau này dòng đời có nổi trôi, lại phải ra đi đến một công ty khác, sẽ vẫn được nhớ về nơi cũ với một thái độ trân trọng, tràn đầy tình cảm. Cảm ơn kỷ niệm và chúc mừng sinh nhật công ty cũ!
http://hieubio.blogspot.com (St)

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Đôi khi ta sợ những tình cảm lập lờ


Đôi khi, ta sợ những tình cảm lập lờ. Thích thì là thích đấy. Thương thì không hẳn. Yêu lại chưa đến. Thế gian bao la rộng lớn, với từng ấy con người, tìm được người ấy quả là kỳ tích. Nhưng tìm được rồi có được gì đâu, với một tình cảm lập lờ thì đó là điều mãi không tưởng.
Đôi khi ta sợ những tình cảm chưa chín. Nhiều mong ngóng đấy, nhưng thỉnh thoảng lại như người dưng, lạnh lùng đến xót xa. Đôi khi sợ băn khoăn nghĩ đến những điều xảy đến trong tương lai, có thể hôm nay thế này nhưng mai đã là thế khác, giữ nhau được bao lâu?
Sẽ có hay không một bàn tay, khi nắm lấy rồi thì không dễ dàng từ bỏ? Thứ tình cảm lập lờ nhiều khi mang đến cho ta hy vọng không nguôi, nhưng đôi khi lại thấy mình nức nở giữa những hụt hẫng vô chừng.

Sẽ có hay không một bờ vai, khi tựa vào rồi cả đời này sẽ cảm thấy an toàn? Tình cảm lập lờ cứ mong manh như thế, mong manh đến nỗi những lúc tưởng chừng như đã thấu hiểu hết nhưng rốt cuộc vẫn chẳng giữ lại được cho mình.
Sẽ có hay không một cái ôm chặt thật chặt, để những lúc cô đơn sẽ không thấy mình trống trải? Hay chỉ nhận về những hoang hoải giữa đêm đông? Tình cảm lập lờ bao giờ cũng khiến bản thân mình ngơ ngác, phút chốc thấy gần rồi bỗng chốc thấy xa xôi.
Sẽ có hay không những hẹn thề để thấy mình can đảm giữa những bão giông? Tưởng chỉ cần những cái hẹn bất chợt, những nụ cười bất chợt, những giây phút có nhau bất chợt để không cảm thấy buồn, không cảm thấy lạc lõng, nhưng thật ra, rất cần một điều gì chắc chắn, một tình cảm chắc chắn.
Sẽ có hay không một người, luôn ở bên để che chở những nhỏ bé, hanh hao?
Chúng ta đôi khi cần một mối quan hệ không rõ ràng, không cần gọi tên, nhưng đến một lúc nào đó, tình cảm đạt đến một thời điểm nào đó, một vị trí nào đó, chúng ta lại sợ mối quan hệ mập mờ này. Tình cảm lập lờ luôn khiến cho chúng ta một cảm giác bất an, mong ngóng.
Thật ra, chúng ta luôn cần một bàn tay chặt, một cái ôm chật, một lời yêu chặt, một hạnh phúc chặt, không phải là lập lờ, và ta luôn mong, tình cảm ấy mãi đừng là lập lờ…
Sưu Tầm

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Gửi yêu thương vào hạc giấy


Em chỉ là một hạt cát bé nhỏ bay trong gió. Em chỉ là một ngọn gió ở trên cây. Em chỉ là một cái gì đó thật nhỏ nhoi. Vậy ai có thể chờ em? Hay dể em chờ… và mãi mãi…? Em có thể làm gì để được một vòng tay, một sự yêu thương quá đỗi bé nhỏ? ... 
Chẳng biết từ lúc nào, những cảm xúc vu vơ kia đã theo những chú hạc giấy mà bay đến một nơi vô định. Em nhớ anh, và em đã nhận ra điều đó. Những cảm xúc sâu lắng của một người con gái, anh có hiểu không? Anh không quan tâm, cuộc sống cũng cẳng quan tâm. Em như một đứa ngốc giữa cuộc sống tấp nập. Quan tâm em, dường như chỉ có hạt giấy…

Bình minh lên cho gió thoảng hương nồng của sắc hoa trong khu vườn tĩnh lặng mỗi ngày. Cũng như ánh sáng mặt trời kia, em thức dậy để chào đón những niềm vui mới và lau những giọt nước mắt còn đọng dài trên má, mà em đã để rơi vào đêm tối. Em chôn những nỗi buồn, và cả niềm đau vào miền kí ức. Những giọt nước mắt mặn chát đã làm cho em quên đi một chút gì đó về anh, về con người mà làm cho nước mắt em mặn chát…
Hạc giấy. Muôn màu muôn sắc, như muôn mặt của cuộc đời. Em hiểu, em cũng thấy và em cũng đã cảm nhận hết tất cả mùi vị của cuộc sống này. Giữa không gian này, em chỉ muốn bình yên, để có thể ôn lại những kỉ niệm, để có thể nhớ về những kỉ niệm buồn vui, và nhớ cả về anh…
“I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast…”
Xúc cảm đó anh à! Forever và cả hạc giấy, chúng làm em bình yên. Giai điệu du dương và sự lặng lẽ của chúng khiến em không còn căng thẳng giữa cuộc sống này nữa. Em thả hồn mình vào chúng, đó là lí do em cứ nghe đi nghe lại một bài hát. Em là vậy đó, thích điều gì là thích mãi mãi. Cũng giống như chúng, em chỉ là một hạt cát bé nhỏ thôi. Nếu có thể, em sẽ cất cao đôi cánh của mình để cho những yêu thương kia bay vào hạc giấy. Để chúng mãi bay vào một không gian xa xăm, mãi mãi không thuộc về nhau… Bay đi nhé hỡi những chú hạc giấy bé nhỏ của ta. Hãy bay theo gió mà đến những nơi mình thích. Đừng dừng lại, vì khi dừng ta sẽ nhớ về một con người từng thuộc về ta đó…!
Em chỉ là một hạt cát bé nhỏ bay trong gió. Em chỉ là một ngọn gió ở trên cây. Em chỉ là một cái gì đó thật nhỏ nhoi. Vậy ai có thể chờ em? Hay dể em chờ… và mãi mãi…? Em có thể làm gì để được một vòng tay, một sự yêu thương quá đỗi bé nhỏ? Có lẽ là không. Em sẽ không van xin bất cứ ai để có được tình cảm. Tất cả yêu thương của em, đều được gửi vào hạc giấy… và bay về miền kí ức…
Thiên Thần Tuyết

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Tàu Điện Ngầm


Con đường tôi đi qua, ngày nào cũng trải qua một đoạn đường bất kì. Đi tại một điển và đỗ lại tại một điểm. Ngày lại ngày cứ trôi qua. Con đường không thay đổi. Đôi khi bắt gặp cả những con người ngày nào mình cũng gặp và cùng đi trên cùng một chuyến tàu. Trước lạ, sau dần quen. Có khi trò chuyện, có khi chỉ ngồi đọc chung tờ báo, có khi lại chẳng ai nói với ai câu nào suốt dọc đường. Ngày nào cũng thế, không cảm thấy có gì là hay ho khi đi mãi một chuyến tàu quen thuộc.


Có một buổi sáng tinh sương, bất chợt tôi gặp em. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy em trên những chuyến tàu trước đây và có thể là tôi không để ý đến em vì cô gái nhỏ ngày ngày lầm lũi hòa mình trong đám đông. Ngày hôm ấy, trong dòng người hổi hả, tôi đi phía sau em. Cũng vội vã như hàng trăm người đang đổ về bến tàu điện ngầm, tôi đi sau em và thấy mình dường như bị ngăn cản bởi một người phía trước. Tôi cố bước qua em và khựng lại vì....em đang bước dò dẫm trong đám đông ồn ào, đôi mắt mở to, và chiếc gậy nhỏ không ngừng khua về phía trước. Tôi không nghĩ em là một người khiếm thị bởi những lần trước, tôi nhìn thấy em ngồi ở hàng ghế đối diện, mắt em cũng mở to như thế và tôi luôn là người xuống bến trước em. Trong dòng người đổ ào ào như một dòng thác cuốn, em lặng lẽ bước những bước chậm rãi tiến về phía đường lên của tàu điện ngầm. 

" Tất cả chúng ta, ai cũng có số mệnh của riêng mình, không có cách nào có thể biết trước hay thay đổi được. Bản thân cuộc sống là một thế giới như thế nào? _ em đã bắt đầu câu chuyện của mình cho tôi nghe bằng những câu nói ấy. 

Thiên sứ đã cùng tôi nói lời tạm biệt vào năm ngoái dưới đường tàu điện ngầm, tôi mãi mãi không thể nhìn thấy được. 

Vào một buổi sáng mùa thu của ngày sinh nhật thứ 15, bên ngoài khung cửa sổ khi đó trời lất phất mưa. Chú mèo nhỏ của tôi vẫn đang vùi mình ngủ trong chiếc chăn ấm. 

6h kém 15, tôi bước những bước đầu tiên vào đường tàu điện ngầm. 

Tôi cẩn thận bước những bước dò dẫm vào con đường không mưa không gió này. Mỗi bước đi càng hướng vào nơi sâu thẳm hơn trong lòng đất. Tôi nghe thấy rõ tiếng bước chân cô đơn của chính mình. Tôi đang bước vào một khoảng không tối tăm và cô đơn.  Tôi đã quen với việc độc thoại, trò chuyện với chính bản thân mình. Có ảo tưởng như mình là một người đang đi du hành đơn độc trong một thành phố không thể nhìn thấy. 

Tôi bắt đầu tập cách xuất phát từ 1 trạm tàu điện ngầm nhỏ và hướng đến một trạm tàu điện ngầm khác ở phía trước. Nếu tất cả trạm tàu điện ngầm đều liên kết liền mạch thành một đường dài vô tận, phải chăng sẽ đưa tôi đến những nơi mà tôi hằng mong ước? 

Tôi bước dò vào toa xe chật cứng. Tôi mơ hồ và tôi mất phương hướng. Tuy đôi mắt tôi lúc đó đang mở to thật, nhưng kì thực tôi đang trong một giấc chiêm bao. Tôi thấy mình đang bước cùng một đàn voi to lớn. Từng con, từng con một đang nối đuôi nhau bước về phía trước. Chúng bước những bước nặng nề, chắc chắn và rung chuyển. Chúng khiến cho tôi có cảm giác an tâm. 

Khi tôi bước ra khỏi đường tàu điện ngầm, ánh mặt trời ấm áp đang tắt dần. Tôi nghe thấy thanh âm của một chiếc lá khô rơi, một kiểu tiết tấu êm chậm và vui vẻ. Nghe nói mặt đất dưới chân tôi đang được bao phủ bởi một thảm lá vàng. Sắc đỏ của trái táo chín và của hoa anh đào rực rỡ mùa xuân có giống nhau không? Tôi có thể may mắn tìm được cho mình một trái chín ngọt nhất hay không? Bạn có thường ở một nơi nào đó lên và xuống tàu cố định tại một điểm hay không? Những người đi trên tàu điện ngầm vẫn luôn đến và đi vội vã như thế. Có khi nào có người nào đó đứng đợi bạn ở cửa ra của 1 chuyến tàu điện ngầm không? 

Trong giấc mơ thời thơ ấu, tôi đã từng mong mình có thể nuôi được một chú cá nhỏ biết trò chuyện. Chúng tôi sẽ cùng hòa mình vào biển xanh sâu thẳm và cùng thì thầm những câu chuyện bí mật. Dường như phía trên đầu tôi là một bầu trời xanh , tôi ngước nhìn lên nhưng vẫn không thể tưởng tượng nổi. Những đám mây đang biến hoá muôn màu và muôn hình kia khiến ta cảm thấy mơ hồ.



Tôi bước chân trở lại tàu điện ngầm! Đâu đó những thanh âm của sóng biển vỗ về từ một nơi rất xa. 

Có đôi khi, tôi chợt thấy thế giới này dường như không có giới hạn cuối cùng. 

Nghe nói có một trạm tàu điện ngầm mang tên "Quảng trường chim quạ". Không có quạ cũng chẳng có quảng trường. 

Có đôi khi, thế giới này lại giống như một mê cung không có lối thoát. 

Tôi đi trong những con đường được bao bọc bởi những hàng rào cây cối được cắt tỉa gọn gàng. Tôi không nghe thấy tiếng gió lùa qua những đám lá. 

Trạm tàu điện ngầm của ngày hôm nay và ngày hôm qua có gì giống nhau? 

Có trạm tàu điện ngầm nào đó mang tên "Ánh trăng và những vì sao", nghe nói có một vầng trăng đang thực sự tỏa sáng. 

Có đôi khi, tôi thấy mình đã đi đến tận cùng thế giới! 

Có đôi khi, tôi lạc đường trong những ngõ cụt không lối thoát

Những toa xe nối đuôi nhau liền mạch không ngừng. Tôi vẫn thường không biết mình đang ở đâu và sẽ đi về đâu. 

Có đôi khi tôi mơ hồ dò dẫm trong những đầm lầy tăm tối, mình ướt đẫm mưa, mồ hôi và nước mắt. Tôi tiến thoái lưỡng nan. 

Nhưng không có vẫn đề gì bởi thiên sứ hộ mệnh luôn ở bên tôi. 

Bạn nhỏ, bạn hỏi tôi đường về nhà ư? Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Lẽ nào bạn không nhận thấy tôi và người khác không giống nhau? 

Nếu có thể cho tôi nhìn thấy thế giới này, điều tôi mong muốn được thấy nhất sẽ là gì??? 

3h17 phút chiều, ánh dương cuối chiều đổ dài trên mặt đất. Tôi đang đi trong một khu vườn cổ tích bí ẩn. Tôi đu đưa mình trên một chiếc xích đu. Tinh thần anh ấy đột nhiên trở nên cô độc. Chú lính chì dũng cảm, trong anh vẫn còn vương vấn một câu chuyện buồn ư? 

Cả thế giới đột nhiên một màu xám xịt. Ai đang chơi ác thế? 

Tôi bước vào con đường, văng vẳng đâu đây tiếng ca ai oán của một ai đó vọng lại. Cô ấy cũng có nỗi lòng giống với tôi? Tôi cố gắng tìm kiếm niềm hi vọng. Lo sợ một lúc nào đó vận may nhỏ nhoi cũng sẽ bỏ mình đi mất. 

Có khi nào bạn muốn mình được bay trên một cán chổi thần kì hay là một cô tiên với chiếc đũa phép thuật, chỉ cần vung nhẹ đã có thể biến những giấc mơ đẹp đẽ thành sự thật. 

Có đi thường xuyên trên tàu điện ngầm mới có thể biết được có rất nhiều sự việc không thể cưỡng lại được. 

Tôi không ngừng mơ đến viễn cảnh một nơi thân quen. Trong trạm tàu điện ngầm yên tĩnh và âm u này, có người đang thì thầm kể những câu chuyện cổ tích.



Liệu có ai đó sẵn lòng đọc cho tôi nghe một bài thơ khi tôi đang lặng ngắm hoàng hôn ngoài khung cửa sổ này?   Những dòng người vui vẻ đều đang rời khỏi đây. Ai sẽ đến mang theo sự ấm áp cho không gian cô đơn này?  Tôi cheo leo trên một sợi dây, bất cứ khi nào cũng có thể buông tay rời khỏi. Nhưng thế giới đầy vẻ đẹp và những điều kì diệu khiến tôi lưu luyến không rời.  Tôi mong đợi đến một diến xuất hoàn mỹ, đến những kì tích có thể xảy ra. Tôi trốn mình trong một đôi giày thủy tinh.



Chúng tôi vẫn thường không kịp đến những nơi gặp gỡ thì đã phải vội vã rời khỏi. Hết lần này đến lần khác, luyến tiếc chia tay nhau dưới đường tàu điện ngầm. 

Tôi mệt đến mức không thể nhấc chân lên được nữa. Bến đỗ tiếp theo ở đâu? Liệu có phải là một đường tàu đi mãi và không có điểm dừng? 

Tôi lại đang ở một lối ra. Nghe có tiếng khóc lẫn trong màn mưa. Lẽ nào do tôi đã để quên chiếc ô trong toa xe? Bộ quần áo bị màn mưa tưới ướt, hong 1 chút sẽ khô. 

Nỗi buồn của ngày hôm qua tôi đều đã quên. Thực ra liệu có thể quên được hay không, điều đó không còn quan trọng nữa.


"Yesterday pain I've forgotten itIf it's forgotten then it musn't be important"

Trạm đỗ này liệu có phải là điểm dừng cuối cùng hay chính là điểm xuất phát của một chặng đường mới? 

Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống đây nghỉ một chút, uống một tách trà thư giãn và nói cho nhau nghe về những hi vọng tương lai. 

Thực sự tôi không còn muốn đi đâu nữa. 

Suy cho cùng, liệu có người đứng ở cửa ra vào của đường tàu điện ngầm chờ đợi tôi hay không? 

Anh ấy sẽ vì tôi cầm một chiếc ô che, sẽ nắm chặt lấy bàn tay tôi, sẽ chỉ cho tôi thấy hướng của các vì sao, sẽ cùng tôi đi suốt một chặng đường? 


Tôi đứng trong con đường không có điểm dừng của đường tàu điện ngầm. Tôi nghe thấy tiếng đập cánh nhẹ nhàng của một cánh bướm. Cánh bướm nhỏ cũng đang đi tìm một khu vuờn đầy hoa thơm. 

Tôi tìm kiếm một trái quả thơm ngọt nhất. Tôi tìm kiếm ánh sáng tận nơi sâu thẳm trái tim mình. Bởi thế giới luôn tiến về phía trước và không có điểm dừng." 


Em gái nhỏ! Một ngày trên con đường tàu điện ngầm của em sao có quá nhiều sự kiện, những điểm dừng và những suy nghĩ tốt đẹp. Tôi chưa từng có những suy nghĩ như em, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến một nơi khô khan với những nơi toàn bê tông và sắt thép này lại có những trạm nghỉ tuyệt vời như thế. Em gái nhỏ, ai sẽ chờ tôi trên bến tàu phía trước? Còn tôi, tôi sẽ chờ em trên chuyến tàu tiếp theo. 

Cảm ơn em và thế giới tươi đẹp trong mắt em! 

Bởi vì, thiên sứ chính là em!

-st-

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Tôi hứa...tôi sẽ lại yêu...


Ai cũng có quyền thất hứa - nói dối - thay đổi - và quên đi ..

Chỉ có điều là người ta có sử dụng quyền đó hay không mà thôi
Hãy yên tâm nhé ..
- A hứa .. A sẽ lại yêu....
Vào một ngày nào đó .. không phải hôm nay : )

A cần thời gian.....
Để yêu chính bản thân mình trước đã
Để cho cả con người A chấp nhận được
Đôi tay này sẽ không níu
Đôi mắt này không ngóng chờ
Đôi môi này thôi mấp máy gọi tên
Và ..Đôi chân sẽ tiếp tục bước : )



Tập cho bản thân A thật mạnh mẽ
Mạnh mẽ đến mức ..
Khi xem bất cứ bộ phim buồn nào......................................................
Khi nghe bất cứ bài hát nào................................................................
Khi đi trên bất cứ đoạn đường nào......................................................
Khi nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào.......................................................
Khi chạm tới bất cứ kí ức nào................................................................
..
Nước mắt cũng không dễ dàng lăn dài trên má A như trước nữa
Đến mức mà .. dẫu muốn khóc cũng không khóc được : )


Người ta vẫn hay nói :
- Nếu bạn thực sự muốn quên đi một người - 1 tình yêu .. Vậy thì đừng nghe những bản tình ca buồn, đừng ngồi 1 mình suy nghĩ, đừng nuôi hy vọng quay trở lại, đừng bao giờ cho rằng 1 ai đó có thể là tất cả của bạn. Sự thực không có ai là của ai và vì thế không có ai là tất cả của ai được.

Thế giới ngoài kia còn rất rất nhiều điều tuyệt vời mà ta chưa trải nghiệm ..Hãy bước sang 1 thế giới mới và sống từng ngày, trải nghiệm từng điều bên cạnh những người thân yêu vẫn còn đang ở bên cạnh ta
Đó cũng là HẠNH PHÚC.

Đã từng có một thời gian tôi onl rất nhiều
Chỉ để chờ ............................................
Chờ được cái nick ấy sáng đèn lên
tôi cũng chỉ im lặng nhìn : )
và nhìn mà thôi....:(
Tôi không có đủ can đảm kich đúp chuột mở cửa sổ chat vs chủ nhân cái nick ấy
Chẳng bao giờ đủ can đảm làm điều đó
Tôi âm thầm thỏa thuận vs mình
Thêm đúng một ngày nữa thôi rồi mình sẽ del cái nick ấy "
Biết bao nhiêu lần " Thêm một ngày .. " như thế qua đi
Cuối cùng tôi cũng từ bỏ ...
Chẳng biết từ lúc nào
  • cái nick ấy không còn tồn tại trong list bạn của tôi
  • và tôi cũng thôi không còn chờ đợi nó sáng nữa ..
..
Có lẽ vì tôi đã hứa vs một người

- A hứa .. A sẽ lại yêu .. ( cười )

Gửi em ở nơi thiên đường

Chiếc ô tô đã kéo em đi. Anh bàng hoàng chạy đến, ghì chặt lấy em và gào thét...


Gửi em nơi thiên đường
Anh đau đớn khi phải chứng kiến tận mắt người yêu của mình đi xa mãi mãi... (Ảnh minh họa)


Có lẽ chưa bao giờ anh phải trải qua một mùa đông dài và cô quạnh đến như vậy bởi mùa đông năm nay không còn em bên cạnh anh nữa. Hà Nội đã bước vào xuân rồi em ạ, mùa của cây trái đâm chồi nảy lộc, mùa của sự sống tràn trề. Anh cũng vậy, sức sống bắt đầu dần trỗi dậy trong anh. Ngoài trời mưa phùn không ngớt, câu nói của ai đó lại chợt hiện về trong suy nghĩ của anh. “Em ghét mưa lắm anh à”, anh hỏi "Tại sao em lại ghét mưa như vậy?" thì em nói “Mưa là nỗi buồn là những giọt nước mắt của những người đang yêu”, anh tự nhủ lòng mình rằng sẽ không bao giờ làm em buồn để những cơn mưa kia không có những giọt nước mắt của em.

Em còn nhớ không, mùa xuân năm nay là tròn 4 năm mình yêu nhau rồi đấy, một viễn cảnh về tương lai đã được vẽ ra sau khi cả hai đứa ra trường. Chẳng ai trong chúng ta nghĩ là mình lại xa nhau như vậy, đến bây giờ anh vẫn không dám tin vào điều đó, vết thương lòng trong anh không biết bao giờ có thể lành lại được, những ký ức cứ ùa về trong anh. Anh nhớ mỗi buổi tối khi anh đi học thêm về là anh lại nhắn tin cho em, mỗi ngày đều như vậy anh hỏi xem em đã ăn cơm chưa, em đang làm gì và ngày hôm nay em có nghĩ đến anh nhiều không? Và lần nào cũng vậy, em sẽ nhắn tin lại “Là em ăn rồi, hôm nay em chẳng nhớ anh tẹo nào vì em ghét anh lắm, bây giờ mới chịu nhắn tin cho em. Em vừa học bài xong, em đang đọc tin tức trên HieuBio” và tất nhiên Bạn trẻ cuộc sống là mục mà em thích nhất. Hễ hôm nay có tin gì hay là em lại bắt anh mở máy tính online bằng được để lắng nghe em kể hay tâm sự những câu chuyện trên đó, anh hỏi sao em hay đọc mục đó vậy thì em hồn nhiên trả lời “Em đọc xem có bao giờ anh viết thư tình cho em trên này không?”. Lúc đó, anh chỉ biết cười.... Đọc phải câu chuyện nào buồn là y như rằng em lại khóc thút thít và nũng nịu đòi anh kể chuyện cười cho nghe rồi mới chịu đi ngủ. Cứ vậy mà chẳng biết tự bao giờ anh lại mê mục Bạn trẻ cuộc sống giống em.

Thời gian thấm thoát đã ba năm trôi đi kể từ khi mình còn học lớp 12. Có tình yêu nào mà bình lặng tươi đẹp mãi được đâu? Để rồi chuyện gì đến nó cũng đã đến... 3 năm yêu nhau đầy hạnh phúc dường như những ưu điểm và hòa hợp về tâm hồn từ hai đứa đã dần dần hết mà thay vào đó là những mâu thuẫn gay gắt bắt đầu xảy ra, nhất là kể từ khi anh vô tình đọc được những tin nhắn quan tâm của em từ cậu bạn học cùng cấp 3. Anh đã hỏi em thì em nói “Không có gì với người ta và nói sẽ cắt đứt liên lạc”, anh đã tin em nhưng niềm tin ấy chẳng được bao lâu thì anh lại được thấy nhưng tin nhắn như vậy ở điện thoại em một lần nữa. Đầu óc anh bắt đầu choáng váng... anh quay lưng bước đi và không biết đằng sau lưng anh, em đang cảm thấy như thế nào nhưng em vẫn đứng đó và có lẽ em đã biết điều gì xảy ra.

Gửi em nơi thiên đường, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, bao, nuoc mat, ban tre cuoc song, tinh yeu, chia tay, hanh phuc, em ra di, nho em, yeu em, noi dau, ky niem
Vết thương lòng trong anh không biết bao giờ có thể lành lại được (Ảnh minh họa)


Sau lần gặp ấy là một sự im lặng giữa hai người, im lặng đến ghê gớm, cảm giác ấy thật sợ hãi bởi những câu hỏi luôn hiện ra trong tâm trí anh rằng, chúng mình đã hết thật sao? Vậy là mình đã xa nhau, đã chia tay nhau thật sao? Nỗi đau ấy cứ gặm nhấm trong anh từng ngày...

Từng ngày của kỳ nghỉ hè anh mong điện thoại chờ đợi những lời giải thích từ em trong tuyệt vọng, anh nói mình sẽ không bao giờ khóc vì tình yêu nhưng những thay đổi này sao lại khó khăn với anh đến thế! Kết thúc kỳ nghỉ hè cũng là lúc anh chuẩn bị lên Hà Nội nhập học, anh bất ngờ nhận được tin nhắn từ em, em muốn gặp anh nói chuyện trước khi mình ra bến xe.

Hôm đó em đứng đợi anh ở gần nhà, khi nhìn thấy em, trông em đã tiều tụy đi nhiều, anh đã cố gắng để không thốt lên những lời tận sâu đáy lòng mình rằng, anh rất nhớ em. Em nói “Tại sao hôm đó anh lại đọc tin nhắn của em, anh không tin em". Anh đáp “Nếu em không đánh mất lòng tin ở anh một lần thì anh sẽ không làm vậy”, em nói thời gian đó anh và em xảy ra nhiều mâu thuẫn em muốn anh ghen chứ em chẳng có ý gì với người đó cả. Anh đã im lặng, em nói “nếu anh không tin em thì mình chia tay đi”. Anh chết đứng người, tim anh như ngừng đập không thể thốt lên lời. Anh cứ nghĩ gặp em sẽ nghe được những lời giải thích mà anh muốn nghe vậy mà em lại buông những lời nói như sét đánh bên tai vậy.

Lời chia tay thật dễ nói vậy sao em? Anh chỉ biết đứng nhìn theo em đi xa dần theo con đường ấy, bất chợt chiếc ô tô khuất sau dãy nhà của ngã ba lao tới, anh giật mình nhưng chỉ kịp nhìn, nó diễn ra quá nhanh, anh đứng đó trong bất lực và tuyệt vọng.

Chiếc xe kéo em đi một đoạn rồi mới dừng lại được, anh chạy đến bên em, ghì chặt em gào thét, gọi em nhưng đã quá muộn... Giá như lúc ấy anh không để em đi, giá như lúc ấy anh chạy theo và ôm em lại thì giờ đây anh không đau khổ như thế này!

Sự sợ hãi và cảnh tượng về tai nạn đó luôn hiện ra trước mắt anh, nỗi ám ảnh ấy có lẽ cả đời này anh không bao giờ quên được. Đám tang của em đầy nước mắt, anh đã khóc trong vô vọng... Người con trai ấy cũng có mặt, cậu ấy đến bên anh và nói “Tôi chỉ đơn phương đi ngang cuộc đời cô ấy, cậu mới chính là người mà cô ấy yêu thực sự, đừng quá đau buồn nữa”. Tim anh lại nhói lên một lần nữa dù đã quá muộn, ông trời đã bắt anh phải chứng kiến cảnh tượng ấy để anh phải đau khổ, dày vò tâm trí mình như một sự trả giá.

Ngày tháng trôi đi, tâm hồn anh héo úa tàn tạ như những chiếc lá mùa đông, ảm đạm như những cơn mưa xuân rả rích. Hàng đêm anh ngồi bên chiếc máy tính đọc những dòng tâm sự của mọi người, anh lại nghĩ đến em. Mưa xuân không biết bao giờ tạnh, nỗi đau này không biết bao giờ nguôi... Ngoài kia những cơn mưa không biết có còn nỗi buồn hay những giọt nước mắt của em không? Và anh đã quyết định viết những tâm sự này lên Bạn trẻ cuộc sống như một món quà dành tặng riêng cho em. Ở nơi thiên đường không biết em còn giữ những thói quen cũ không, có còn thích đọc được bức thư tình anh sẽ viết cho em hay không?

Ở nơi đó, nếu em thấy được anh đang sống như thế nào... thì hãy cầu chúc cho anh luôn được bình yên em nhé!

Anh mãi yêu em!


Thành Phạm 24H

Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

Những suy nghĩ của Đôi mắt.!



Suy nghĩ của Đôi mắt.!
.


THƯ VIỆN:
Cứ năm phút một lần hai đôi mắt ấy lại chạm nhau, chạm nhau trong sự tình cờ “cố ý”, dường như họ phải nhìn thấy nhau trong vài giây như vậy thì họ mới có thể ổn định lại việc học , có lẽ họ đang thiếu vắng đi một điều gì đó ở nhau .Họ phải tìm, mà không họ cần phải tìm ra để sống, để thở trong vài giây như vậy. Tọa độ để họ nhìn thấy nhau chỉ cách nhau một dãy bàn , nhưng lần nào họ cũng cảm thấy xa xôi khi trong đầu họ luôn nghĩ “Tại sao không lại gần đây ngồi với em ?” và “Anh có thể lại ngồi gần em đúng không ?” Nói và bước đi .!!
Nhưng không ! Suy nghĩ và hành động của họ khác hoàn toàn nhau, vẫn như vậy chàng trại ở dãy bàn bốn và cô gái vẫn lặng lẽ ở dãy bàn số hai , cứ thế không khí im lặng xen lẫn những ánh mắt nhìn bối rối vẫn cứ thế diễn ra , vậy tại sao họ không đến ngồi bên nhau? Đừng hỏi tôi vì chính tôi cũng không biết tại sao nữa, đi mà hỏi họ thì mới biết được chứ !!!
ANH:
Anh cũng không thể hiểu được tại sao khi vô tình bắt gặp được ánh mắt của em nhìn anh chăm chú ngày hôm đó , anh bỗng cảm thấy mình bối rối , rồi từ đó anh tự hỏi mình ngày hôm đó và cả những ngày hôm sau nữa, tại sao em lại nhìn anh chăm chú đến như vậy? Anh có gì đặc biết sao ? Hay vì cách ăn mặc bụi bụi không giống ai này khiến em chú ý anh, chắc không phải đâu nhỉ? anh cũng là một chàng trai ít liên quan đến khái niệm “Hot boy” hay Cool boy” hay đơn giản anh không phải là một Mr.Right.Vậy thì tại sao em lại  nhìn anh nhiều như vậy và đôi khi còn mỉm cười với anh  khiến đôi lúc anh phải bối rối nhìn về chỗ khác
Em thật khó hiểu . mà anh cũng vậy. Anh thật khó hiểu? Tại sao anh không tặng lại em môt nụ cười như em đã tặng cho anh nhỉ ? Tại sao anh không thể lại ngồi gần bên em để làm quen và nói chuyện cùng em ? Em giận anh lắm phải không ? Vì anh nhút nhát quá đi mất , vì anh ………..!!!!!
EM:
Em cũng không biết nữa! em không biết tại sao nữa. Thật sự khi nhìn thấy anh cười  em bỗng thấy yêu đời hơn rất nhiều anh ạ ! có lẽ em bị say nắng mất rồi . Ôi\! cơn say nắng này kéo dài đến nỗi em không biết phải làm gì ngoài việc cầm “Dế” của mình lên để nhanh chóng thu gọn nụ cười của anh vào phía trong , để em mãi được nhìn thấy nó, nhưng chỉ được hai bức mà thôi , anh đã nhìn thấy rồi. Sao anh lại lảng tránh em , khi em nhìn anh và cười, anh ghét em rồi đúng không? vì em muốn được nhìn thấy anh cười thôi mà, em tưởng mình cho đi một nụ cười thì sẽ nhận lại được một nụ cười chứ? Hay em cười không đúng lúc nhỉ? Em thấy anh có vẻ căng thẳng  nên em muốn anh được thoải mái như chính anh đã giúp em giải tỏa được nỗi buồn khi em thấy được nụ cười của anh .
VẪN LÀ EM :
Nhìn anh kìa! Anh mệt à?! Sao nhìn căng thẳng thế kia, mệt mỏi lắm rồi thì phải! chắc đang đói bụng đây mà! Sao lúc nãy xuống căng-tin em bảo ngồi ăn cùng cho vui, anh lại lắc đầu và cười nhẹ, nhìn anh ăn có mỗi mẫu bánh mì nhỏ, uống vài ngậm nước thì lấy sức đâu mà học. Trời! sao lại nằm gục xuống bàn thế kia , em không biết là anh mệt hay buồn ngủ nữa , khó hiểu quá... ???
LÀ ANH :
Anh tỉnh giấc và thấy ở bên mình một suất cơm hộp cùng chai nước suối, anh ngõ như người nào đó đặt nhầm vị trí và quay sang hỏi  “Của ai đây”
“Mình không biết , của bạn kia đặt xuống chỗ cậu”
Ngón tay người đó chỉ về phía em , anh bất ngờ quá , em đang nhìn anh….anh….anh cười nhẹ , em vội vàng lấy tờ giấy che ngang mặt như giấu đi vẻ thẹn thùng của mình.Cảm ơn em nhé “Đôi mắt màu đen”
VẪN LÀ ANH THÔI:
Hôm nay em mặc áo trắng . màu trắng nữ sinh , em xõa tóc , nhìn em thật đẹp , nó đẹp đến mức anh không thể nào tập trung vào việc của mình  ngoài việc ngồi nhìn em , thật sự là như vậy, em cứ thế này nhé! cứ như ngày hôm nay anh thích nhìn em như vậy lắm .
ĐÔI MẮT MÀU ĐEN:
Sao hôm nay anh nhìn em nhiều vậy không biết? anh làm em bất ngờ khi đi về phía em  và đưa mẫu giấy có hình trái tim “Hôm nay em mắc áo trắng trông xinh lắm”, em thật sự vui lắm , vậy là anh có quan tâm đến em , anh không lạnh lùng và khó hiểu như em tưởng “Đôi mắt màu nâu à”
******
_Cậu là đồ đáng ghét cậu biết không? Tại sao cậu không tặng lại tớ môt nụ cười như tớ đã tặng cho cậu nhỉ? Tại sao cậu không thể lại ngồi gần bên tớ để làm quen và nói chuyện cùng tớ ?
_ Cậu giận tớ lắm phải không? Vì tớ….tớ!!
_Vì tớ nhút nhát quá đi mất…….Vì ………tớ….. tớ yêu cậu mất rồi “màu mắt đen” à!!!!


 {◕ ◡ ◕}