Chuyên mục
Listen & Feeling 6.1: Cát thời gian
Listen & Feeling 6.2: Cát thời gian
Bài thứ 1
Cuối năm lớp 12 cũng là sinh nhật 18 tuổi, tôi được tặng một cuốn sổ tay rất đặc biệt. Không trang trí cầu kì, không họa tiết sặc sỡ, nó giản dị với tông màu nâu nhạt, chỉ có đúng một chi tiết nổi bật là từ "Lose" được in rất to phía ngoài bìa.
Băn khoăn mãi về ý nghĩa của từ này, cuối cùng tôi cũng quyết định sẽ viết vào cuốn sổ xung quanh cái chủ đề "Đánh mất" ấy. Có lẽ người tặng tôi cuốn sổ muốn tôi nhìn lại, nghĩ và nhìn xa hơn một chút, tôi đoán vậy...
Dạo còn nhỏ, tôi rất hay làm mất đồ dùng của mình mỗi khi đi chơi hoặc đi học, những vật dụng trẻ con và cũng ít quan trọng. Có thể là chiếc bút máy, là cục tẩy chì hay đôi dép vì tôi hay bỏ dép ra chơi nhảy dây...
Tôi nhớ những lần trót làm mất cái gì lại chạy về "báo cáo" ngay với mẹ. Mẹ chẳng bao giờ mắng tôi mà chỉ căn dặn lại về sự cẩn thận, ngăn nắp. Hôm sau, tôi lại được mua món đồ mới thay thế, lại vui, lại tung tăng đi chơi và (lại) có thể sẽ đánh mất đồ, lại cẩu thả thêm một hay nhiều lần nữa.
Trong tôi ngày đó hình thành nên cái suy nghĩ về những điều "Mất đi và lấy lại đuợc" vì rõ ràng, tôi chưa bao giờ có cảm giác "mất hoàn toàn" cả, tôi đã có mẹ, người lấy lại tất cả.
Mẹ như bà tiên trong giấc mơ, là người biến phép màu xung quanh những tháng năm lớn lên của tôi.
Chợt nhận ra, tuổi thơ của mỗi con người như những hạt màu óng ánh nằm trong chiếc đồng hồ cát, dù có dốc ngược dốc xuôi tới mấy thì chúng vẫn ở yên trong khối thủy tinh, để được bảo vệ và nâng niu - Tuổi thơ hay còn là quãng thời gian của những điều không mất đi...
Thành "người lớn", "phép màu", "cổ tích" cũng dần lùi vào góc kỉ niệm. Mới đầu là sự ngỡ ngàng - sững sờ, nhưng rồi tôi cũng phải quen và học cách chấp nhận thực tế: có những cái Mất đi và không lấy lại được, những điều quí giá rời xa, khiến trái tim bạn mệt mỏi...
Đó là lần đầu tiên tôi gánh chịu nỗi đau mất người thân, khi bà ngoại qua đời. Buổi chiều ấy, tôi đang ở công ty, chiều đó còn chuẩn bị đi chơi nữa chứ, rồi tôi nhận được điện thoại: "Bà ngoại mới mất, con về nhà đi!". Tôi òa khóc và chạy về nhà. Chắc chỉ là đùa thôi phải không? Vì tôi vẫn hi vọng, sẽ có điều kì diệu. Mỗi khi nghĩ về ngoại, chút nuối tiếc lại khẽ lay động như một vết thương còn chưa lành hẳn. Thế mới hay, những người thân thật quan trọng với mỗi người. Bởi vậy, dù có bận rộn thế nào, cũng cần dành thời gian để ở bên họ, để chia sẻ và được chia sẻ. Từng giây phút trôi qua của cuộc sống quý giá hơn gấp vạn lần, khi bạn biết được rằng, có nhiều lắm, những điều "Mất đi và không lấy lại được".
Mọi thứ trong cuộc sống của bạn đều thật đáng trân trọng. Nhưng có nhất thiết phải cố gắng giữ lại tất cả ở bên mình?
Câu trả lời là: Không, không thể và không nên.
"Không thể" là bởi bạn chẳng bao giờ lường trước được điều gì sắp xảy đến với mình: niềm vui hay nỗi buồn? Thành công hay thất bại? Tôi từng rất hụt hẫng khi nhận ra, có người mình rất tin tưởng, yêu mến và trân trọng, đã quay lưng đi trong những lúc tôi cần nhất. Lúc ấy, tôi buồn và chới với biết mấy. Rối bời tới mức còn hy vọng, họ sẽ thương hại tôi và quay lại. Nhưng rồi chẳng có bàn tay nào ở đó, tôi ngã. Ngã đau...
Một thời gian dài trôi qua, tôi vùi đầu vào công việc để lãng quên. Vết thương lành hẳn, tôi tự đứng dậy, tự bước tiếp, vững vàng và cẩn trọng hơn. Chính sự vô tình của người khác, chính các cú ngã đau đã nói lên rằng, có những điều mất đi mà bạn chẳng bao giờ muốn lấy lại. Chúng làm bạn đau, tổn thương ít hay nhiều nhưng không mảy may để lại chút tì vết nào. Chỉ là sau mỗi lần ngã đau, bạn lại trưởng thành hơn một chút mà thôi...
Cuốn sổ đến giờ đã ghi lại khá nhiều "Những điều mất đi". Đó là một việc làm thú vị mà ai cũng có thể làm. Bạn viết ra không cần với một cảm xúc đặc biệt hay triết lý cao siêu gì. Đơn giản, nó như một cái timelineđặc biệt của người trẻ tuổi. Vì càng lúc, cuốn sổ ấy của bạn sẽ càng ít hơn những điều mất đi, càng ít những tiếc nuối.
Bạn đang lớn...
Bài thứ 2
Hạ đến. Hạ đi. Ta đến... rồi ta cũng sẽ đi.
Tự cười thầm. Cười mỉm. Cái cảm giác lâu rồi không viết nhật kí thật lạ lẫm, cứ như được gặp lại người bạn tri kỉ một thời đã xa cách lâu nay.
Hồi ấy ai biết mình viết nhật kí cũng kêu mình lập dị, sến, kì cục này nọ. Mình thì không thể lý giải nổi tại sao lại nhiều người có thể sống sót như vậy khi họ không viết? Cảm xúc, kí ức họ bỏ vào đâu nhỉ? Trong tim ư? Lỡ quên mất thì biết lục tìm ở đâu? Thế giới người lớn thật kì lạ. Rắc rối. Khó hiểu. Lạ lẫm. Xa vời.
Và giờ thì chính mình đang bước vào cái thế giới quái đản ấy. Thói quen viết nhật kí bị cuốn phăng đi không chút thương tiếc. Cái gì cuốn? Gió? Cuộc đời? Hay chính mình?
Mỗi lần muốn viết, đặt bút xuống hoặc đặt tay lên bàn phím lại chần chừ, ngượng nghịu. Viết về cái gì đây? Cảm giác háo hức trân trọng từng mảnh ghép nhỏ của cuộc sống đã không còn vẹn nguyên như xưa nữa rồi... phũ phàng thật. Trẻ con, chỉ cần cho nó một cái kẹo là nó sáng bừng rực rỡ chói lóa cả lên, thế giới của nó bay bổng... vậy mà giờ cho mình cả thùng kẹo hay một món quà giá trị, hay đơn giản là một ngày nắng đẹp, gió thổi bình yên, chưa chắc mình đã hạnh phúc được như trẻ con.
Con người sao mà tham lam quá. Cần phải tìm lại bản năng ngày xưa thôi, cái niềm tin yêu cuộc sống vô điều kiện, và trân trọng từng giọt thời gian được trao tặng. Và cái ánh mắt trong, nụ cười trong, trái tim trong lành...
Mà… mình ngày xưa như thế nào nhỉ? Có giống bây giờ không? Nếu khác, khác ở chỗ nào?
Cảm thấy như mình đang diễn xiếc vậy, tập đi trên cái dây mỏng manh bằng hai bàn chân to bè, dễ ngã, dễ đung đưa, dễ rớt... dễ mất thăng bằng. Cứ một lúc lại phải tự thúc đẩy mình để mà tiến lên. Cảm xúc thì thay đổi từng giây. Những lúc cơ thể mỏi rã rời, đầu óc mụ mị như kẻ mộng du lang thang vẩn vơ đâu đó trong cuộc sống. Đi qua đi lại chẳng biết đang đi đâu.
A, dạo này thích nghe nhạc không lời, thích hát, thích dạo phố một mình ngắm trời mây cho gió hôn vào tóc, hôn lên mặt... liệu có tự kỉ quá không nhỉ?
Bỗng dưng ngồi nghĩ lan man lung tung, nhớ ngày xưa ba thường nói tuổi thơ các con là sướng nhất, hãy yêu quý, trân trọng nó... sau này có muốn quay về cũng không được đâu. Lúc ấy chẳng hiểu gì hết. Tuổi thơ thì quái gì mà vui. Đi học suốt. Ăn cơm chậm, mồm nhồm nhoàm sợ trễ học bị mắng. Làm bể bát bị mắng. Đi đâu cũng phải xin phép này nọ...
Bây giờ mới hiểu.
Tuổi thơ là khi khóc được mẹ bồng, ôm, lau nước mắt, cho kẹo, dỗ.
Là khi mệt được mẹ ru ngủ.
Là khi ngã thì ba đỡ dậy, phủi bụi cho, lấy bông băng bó.
Là khi tủi thân thì anh chị nắm tay.
Là khi trung thu đến được ba dắt đi mua lồng đèn.
Khi ngủ ba hôn lên trán, ba làm thơ cho nghe. Khi đông về mẹ mua cho áo lạnh. Sáng co ro trong chăn đến 9h, bữa ăn mẹ đã để sẵn trên mâm.
Là khi sinh nhật có mấy đứa ngồi quanh thổi nến cùng, rồi hì hụi cùng bóc quà.
Là khi được mặc váy xòe đủ màu chi chít hoa cỏ.
Là khi được mẹ đưa đi tắm biền, được ôm phao.
Là khi đến trường được ngồi sau xe mẹ, tan trường thấy mẹ từ phía xa sau một đám áo trắng tíu tít nhí nhố...
Là được bứt trộm mấy cành phượng đỏ mỗi khi hè về.
Là được xếp thuyền giấy thả trên sân trường sau cơn mưa.
Là khi nhăn nhó mặt mày vì tiếng ve kêu không ngủ được....
Là.... tất cả.... những gì đẹp nhất....
Ôi. Kể sao cho hết.
Thời gian trôi.
Ta đã 18.
Ngã phải tự đứng dậy.
Đau phải tự chữa lành vết thương.
Khóc phải tự lau khô nước mắt.
Thích cũng phải cố nhịn mà dành dụm tiền.
Tối không ngủ được phải tự mà ru chính lòng mình bình yên.
Lạnh thì tự mình sưởi ấm bằng li cà phê nhỏ...
Sợ hãi nhưng phải tự bước đi trên đôi chân của mình.
Bài thứ 3
Gửi tặng những Tình yêu đẹp đã qua, gửi tặng những người đang độc hành trên con đường tìm bờ bến của riêng mình. Gửi tặng những yêu thương đã mất và kỉ niệm còn đọng lại”
Rồi một ngày “21”nữa lại đến như muốn thú nhận rằng, ta đang đếm nghĩa là ta chưa thể quên. Đâu nhanh đến thế và đâu dễ đến thế. Ta chỉ có thể tự nắm tay mình, tự kéo mình dậy và bước đi. Những bước đi run run khi vết thương vẫn chưa lành hẳn. Quá sâu và quá sắc. Có gì đó cứa vào tâm hồn ta như một vết cắt mãi mãi. Ta chỉ có thể biết thế nào là đúng, thế nào là sai, thế nào là nên và thế nào là không nên.
Mong manh lắm, cũng đã khác xưa nhiều. Cảm giác ấy vẫn tồn tại, những cái gọi là “vừa mới cũ” vẫn còn ve vảng đâu đây. Đã tỉnh sau cơn say nhưng khi nghe phảng phất men “rượu” thì vẫn còn chênh chao lắm. Ừ thì, vì ta là con gái, là con gái thôi nên không có đủ “mạnh mẽ và bản lĩnh như một người đàn ông” như anh đã nói. Dù sao như vậy cũng là quá tốt rồi. Phải thật chậm rãi, phải thật chắc chắn để mà đi tiếp.
Đôi khi, sự sợ hãi khiến ta chỉ muốn nhắm mắt lại mà đi. Không muốn nhìn về phía trước, không muốn ngoảnh mặt tìm phía sau, không muốn thấy sự ớn lạnh đe dọa từ những thứ xung quanh.
“ Yêu cũng quen mà xa cũng quen, có cũng quen mà mất cũng quen” Phải tập cách quen để đối mặt với cuộc sống, phải tập cách quen để đi xuyên qua.
Quen thôi chứ chưa hẳn là quên. “Quen” và “quên” vốn là 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau. Nhưng một thứ ta có thể dần tập trong cuộc sống còn một thứ càng cố gắng thì càng không thể nào làm được
Có đôi khi vì quá quen mà ta nghĩ rằng mình đã quên.
Nhưng chính thực tế, chính năm tháng và lòng mình sẽ cho ta thấy được có thực sự quên hay chưa. Khi ta quen với cảm giác một mình trên mọi con đường, khi ta không còn thấy ghen tỵ với bao đôi tình nhân trong ngày lễ lúc lang thang trên phố, khi ta quen với việc không một tin nhắn chúc ngủ ngon và chào ngày mới, khi ta quen với không một lời hỏi thăm hay nắm chặt tay trong cơn sốt miên man từ một người, khi ta quen với … quá nhiều thứ mà trước đây với ta là cả khung trời kỉ niệm và hạnh phúc….nghĩa là…ta vẫn có thể sống tốt được với cái gọi là “một mình”
Nhưng biết mình đã thực sự quên chưa hay chỉ là “ngộ nhận”
Những lúc trái gió trở trời ta có thấy hơi thở nặng nề hơn không? Những lúc đi ngang con đường cũ với những khung cảnh ngày ấy như chập chờn, những lúc nghe một bản nhạc ngày nào từ đâu vang lên…. ta có thấy buốt lòng không đây
Những lúc nhìn bao đôi vui đùa hạnh phúc ta có thấy mình của ngày xưa không, rồi thoáng trong đầu như một ước mong rằng từ phía sau có ai đó đưa tay níu lại mình. Khi vô tình có một bòng hình nào đó “trông rất giống” thoáng qua làm mắt ta dõi theo níu bước chân đi cùng một cách vô thức, khi thấy cái nickname quen thuộc lâu nay tắt ngắm giờ bỗng sáng lên với câu báo “...is now online” ta bỗng giật mình, như có một tia sét nào đó vừa đánh ngang tim làm ta chênh chao hơn bao giờ hết, không gõ nỗi một phím mà chỉ ngồi chết lặng từng giờ…
Và còn nhiều, nhiều điều như thế nữa để ta biết được rằng mình quên hay chưa. Nhưng đừng xấu hổ, đừng quá tự gượng ép mình, đừng quá mệt mỏi vì điều đó vì chỉ cần quen thôi ta đã giỏi lắm rồi.
Cuộc sống không phải là cố gắng níu giữ nhưng cũng không phải là xóa sạch hoàn toàn quá khứ. Cuộc sống là khi lấy quá khứ làm hành trang để tiếp tục bước đi. Những kỉ niệm vốn dĩ quá ngọt ngào nên mới để lại nhiều nỗi đau khi nó mất đi. Kỉ niệm, giúp ta biết cảm ơn và thấy cuộc sống của mình ý nghĩa hơn và nỗi đau cho ta bài học đi cùng năm tháng, âu đó cũng là “học phí cuộc đời”
Bài thứ 4
Hôm nay, con về thăm lại trường. Con dậy sớm, đứng trước gương, mãi ko biết nên mặc gì cho ngày hôm nay. Phải mặc làm sao để nhìn chững chạc, ra dáng 1 sinh viên chứ. Con mỉm cười trước gương, nghĩ tới những nơi mình sẽ đi, những việc mình sẽ làm trong ngày hôm nay, trong lòng tràn ngập 1 niềm vui sướng. Cảm giác lạ lắm, háo hức lắm...
Con mặc lại chiếc áo đồng phục đã ủ ấm con suốt 3 mùa đông qua (và ngay cả bây giờ con vẫn mang theo). Con đi trong sân trường, dường như con vẫn là học sinh. Sân trường vẫn đẹp như ngày nào. Vẫn hàng cây xanh đã bao đêm theo con vào giấc ngủ cùng tà áo dài trắng. Vẫn dãy nhà 4 tầng, con nghe đâu đây tiếng mình chạy nhảy, nô đùa... Cây liễu một thời con nép mình chụp ảnh. Mọi thứ yên bình, tĩnh mịch trong 1 buổi sáng mùa thu đẹp trời. Con nghĩ rằng mình đang mơ, giấc mơ trở thành SV mà thôi, chứ thực ra, con vẫn là 1 con nhóc lớp 12...
Con chụp ảnh trường mình. Những góc sân, khoảng trời quen thuộc quá. Nó có trong những bức ảnh hồi cuối năm. Nhưng lúc đó, phượng nở 1 màu nhức nhối, còn bây giờ, có hàng xà cừ rụng lá vàng đón con...Đâu đó vang lên lời 1 bài hát " Trường xưa hỡi chúng tôi về đây...Nhìn tôi xem giờ nay khác xưa rồi..."
Con đi dọc hành lang, nghe tiếng bước chân hối hả những ngày cặm cụi đi lấy sổ đầu bài mỗi sáng sớm. Theo thói quen, con vừa đi vừa thả hồn vào khoảng sân rợp bóng. Trời thu, hình như sương giăng giăng. Con thấy mọi thứ huyền ảo quá! Hay là con đang mơ...?
Con về thăm thầy cô. Một nỗi sợ hãi mơ hồ của trẻ con làm con thoáng chút ngập ngừng...Con sợ thầy cô quên con...Con ghen tị khi thấy thầy cô nhắc đến khóa mới...Nhưng chỉ một chút thôi...Lòng con sung sướng vô cùng khi thấy thầy cô rạng rỡ đón con...
Con ngồi lại với thầy cô. Thấy mình bé lắm. Con thích nghe thầy cô hỏi han. Con thích nhìn đám bạn nô đùa, pha trò. Vẫn từng ấy gương mặt, ngồi bên nhau trong những giờ phút hiếm hoi thế này...
Con nhớ đến thầy - thần tượng của con suốt 1 thời tuổi nhỏ. Thầy đã từng nói:" Điểm mạnh và cũng là điểm yếu của con chính là luôn TIN"...Mười năm rồi, con vẫn nhớ như in câu nói ấy, và càng ngày càng nghiệm ra nó đúng biết bao...
Con nhớ đến thầy. Người ko ngần ngại đánh con vào tiết sinh hoạt cuối tuần khi con phá xe đạp của bạn, rồi bày ra bao nhiêu trò nghịch dại khác. Người phong tặng con danh hiệu "Hoa hậu quét nhà" khi con lóng ngóng vụng về cầm chổi quét sân trường. Người mang đến cho con niềm yêu thích với môn Toán, cho con cảm giác phấn khích khi nhằn ra được 1 bài toán khó!
Con nhớ đến cô. Người gieo vào con niềm yêu thích với môn Văn. Cô bảo: "Học văn là học làm người". Cô đưa con đến với bao mộng mơ giữa cuộc đời nhiều bon chen này...Cô khơi nguồn cảm xúc cho con...
Con cảm ơn thầy. Thầy bảo thầy muốn học sinh của mình dũng cảm bơi ra biển lớn chứ ko phải quanh quẩn trong cái ao làng tù túng. Đến bây giờ, khi con chán nản, định cho cái môn học một thời là thế mạnh của mình rơi tự do, thì tin nhắn động viên của thầy đã kéo con lại. Và con biết rằng, mình phải luôn cố gắng, để xứng đáng!
Con cảm ơn cô. Chiếc vòng ABESY - Always beside you mà cô tặng ngày con thành sinh viên có sức nặng ghê gớm. Nó nghiêm khắc nhắc nhở con nỗ lực, sống tốt từng ngày cô ơi! Làm sao con sa ngã được khi đeo nó, cô nhỉ?
Em cảm ơn cô. Mặc dù cô bảo em có thể gọi cô là chị, nhưng em ko làm được cô ơi. Thật lòng ko chỉ đơn thuần coi cô là 1 cô giáo, mà còn là 1 người chị, người bạn lớn. Nhưng em vẫn muốn gọi cô là "Cô" - như vị trí ngày đầu em gặp cô. Cô kiên nhẫn ngồi nghe em nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cô động viên khi em nhắn tin kêu ca mệt mỏi vì những áp lực từ sức nóng của kì thi lớn nhất đời...
Con cảm ơn thầy cô vì đã cho con được sống trong tình thầy trò nồng ấm, vì đã củng cố trong con niềm tin vào những người cầm phấn khi mà ngày ngày con phải đối mặt với bao nhiêu tin ko hay về đồng nghiệp của thầy cô. Cảm ơn vì đã cho con những giây phút sống lại với thời áo trắng khi ngồi bên thầy cô ôn lại những kỉ niệm xưa...Cảm ơn thầy cô vì những phút giây ngoài giờ lên lớp, những khi thầy cô sống giữa đời thường, nhưng vẫn đáng kính biết nhường nào!
Và con thấy mình may mắn vô cùng khi có một ngày như ngày hôm nay
Cuối năm lớp 12 cũng là sinh nhật 18 tuổi, tôi được tặng một cuốn sổ tay rất đặc biệt. Không trang trí cầu kì, không họa tiết sặc sỡ, nó giản dị với tông màu nâu nhạt, chỉ có đúng một chi tiết nổi bật là từ "Lose" được in rất to phía ngoài bìa.
Băn khoăn mãi về ý nghĩa của từ này, cuối cùng tôi cũng quyết định sẽ viết vào cuốn sổ xung quanh cái chủ đề "Đánh mất" ấy. Có lẽ người tặng tôi cuốn sổ muốn tôi nhìn lại, nghĩ và nhìn xa hơn một chút, tôi đoán vậy...
Dạo còn nhỏ, tôi rất hay làm mất đồ dùng của mình mỗi khi đi chơi hoặc đi học, những vật dụng trẻ con và cũng ít quan trọng. Có thể là chiếc bút máy, là cục tẩy chì hay đôi dép vì tôi hay bỏ dép ra chơi nhảy dây...
Tôi nhớ những lần trót làm mất cái gì lại chạy về "báo cáo" ngay với mẹ. Mẹ chẳng bao giờ mắng tôi mà chỉ căn dặn lại về sự cẩn thận, ngăn nắp. Hôm sau, tôi lại được mua món đồ mới thay thế, lại vui, lại tung tăng đi chơi và (lại) có thể sẽ đánh mất đồ, lại cẩu thả thêm một hay nhiều lần nữa.
Trong tôi ngày đó hình thành nên cái suy nghĩ về những điều "Mất đi và lấy lại đuợc" vì rõ ràng, tôi chưa bao giờ có cảm giác "mất hoàn toàn" cả, tôi đã có mẹ, người lấy lại tất cả.
Mẹ như bà tiên trong giấc mơ, là người biến phép màu xung quanh những tháng năm lớn lên của tôi.
Chợt nhận ra, tuổi thơ của mỗi con người như những hạt màu óng ánh nằm trong chiếc đồng hồ cát, dù có dốc ngược dốc xuôi tới mấy thì chúng vẫn ở yên trong khối thủy tinh, để được bảo vệ và nâng niu - Tuổi thơ hay còn là quãng thời gian của những điều không mất đi...
Thành "người lớn", "phép màu", "cổ tích" cũng dần lùi vào góc kỉ niệm. Mới đầu là sự ngỡ ngàng - sững sờ, nhưng rồi tôi cũng phải quen và học cách chấp nhận thực tế: có những cái Mất đi và không lấy lại được, những điều quí giá rời xa, khiến trái tim bạn mệt mỏi...
Đó là lần đầu tiên tôi gánh chịu nỗi đau mất người thân, khi bà ngoại qua đời. Buổi chiều ấy, tôi đang ở công ty, chiều đó còn chuẩn bị đi chơi nữa chứ, rồi tôi nhận được điện thoại: "Bà ngoại mới mất, con về nhà đi!". Tôi òa khóc và chạy về nhà. Chắc chỉ là đùa thôi phải không? Vì tôi vẫn hi vọng, sẽ có điều kì diệu. Mỗi khi nghĩ về ngoại, chút nuối tiếc lại khẽ lay động như một vết thương còn chưa lành hẳn. Thế mới hay, những người thân thật quan trọng với mỗi người. Bởi vậy, dù có bận rộn thế nào, cũng cần dành thời gian để ở bên họ, để chia sẻ và được chia sẻ. Từng giây phút trôi qua của cuộc sống quý giá hơn gấp vạn lần, khi bạn biết được rằng, có nhiều lắm, những điều "Mất đi và không lấy lại được".
Mọi thứ trong cuộc sống của bạn đều thật đáng trân trọng. Nhưng có nhất thiết phải cố gắng giữ lại tất cả ở bên mình?
Câu trả lời là: Không, không thể và không nên.
"Không thể" là bởi bạn chẳng bao giờ lường trước được điều gì sắp xảy đến với mình: niềm vui hay nỗi buồn? Thành công hay thất bại? Tôi từng rất hụt hẫng khi nhận ra, có người mình rất tin tưởng, yêu mến và trân trọng, đã quay lưng đi trong những lúc tôi cần nhất. Lúc ấy, tôi buồn và chới với biết mấy. Rối bời tới mức còn hy vọng, họ sẽ thương hại tôi và quay lại. Nhưng rồi chẳng có bàn tay nào ở đó, tôi ngã. Ngã đau...
Một thời gian dài trôi qua, tôi vùi đầu vào công việc để lãng quên. Vết thương lành hẳn, tôi tự đứng dậy, tự bước tiếp, vững vàng và cẩn trọng hơn. Chính sự vô tình của người khác, chính các cú ngã đau đã nói lên rằng, có những điều mất đi mà bạn chẳng bao giờ muốn lấy lại. Chúng làm bạn đau, tổn thương ít hay nhiều nhưng không mảy may để lại chút tì vết nào. Chỉ là sau mỗi lần ngã đau, bạn lại trưởng thành hơn một chút mà thôi...
Cuốn sổ đến giờ đã ghi lại khá nhiều "Những điều mất đi". Đó là một việc làm thú vị mà ai cũng có thể làm. Bạn viết ra không cần với một cảm xúc đặc biệt hay triết lý cao siêu gì. Đơn giản, nó như một cái timelineđặc biệt của người trẻ tuổi. Vì càng lúc, cuốn sổ ấy của bạn sẽ càng ít hơn những điều mất đi, càng ít những tiếc nuối.
Bạn đang lớn...
Bài thứ 2
Hạ đến. Hạ đi. Ta đến... rồi ta cũng sẽ đi.
Tự cười thầm. Cười mỉm. Cái cảm giác lâu rồi không viết nhật kí thật lạ lẫm, cứ như được gặp lại người bạn tri kỉ một thời đã xa cách lâu nay.
Hồi ấy ai biết mình viết nhật kí cũng kêu mình lập dị, sến, kì cục này nọ. Mình thì không thể lý giải nổi tại sao lại nhiều người có thể sống sót như vậy khi họ không viết? Cảm xúc, kí ức họ bỏ vào đâu nhỉ? Trong tim ư? Lỡ quên mất thì biết lục tìm ở đâu? Thế giới người lớn thật kì lạ. Rắc rối. Khó hiểu. Lạ lẫm. Xa vời.
Và giờ thì chính mình đang bước vào cái thế giới quái đản ấy. Thói quen viết nhật kí bị cuốn phăng đi không chút thương tiếc. Cái gì cuốn? Gió? Cuộc đời? Hay chính mình?
Mỗi lần muốn viết, đặt bút xuống hoặc đặt tay lên bàn phím lại chần chừ, ngượng nghịu. Viết về cái gì đây? Cảm giác háo hức trân trọng từng mảnh ghép nhỏ của cuộc sống đã không còn vẹn nguyên như xưa nữa rồi... phũ phàng thật. Trẻ con, chỉ cần cho nó một cái kẹo là nó sáng bừng rực rỡ chói lóa cả lên, thế giới của nó bay bổng... vậy mà giờ cho mình cả thùng kẹo hay một món quà giá trị, hay đơn giản là một ngày nắng đẹp, gió thổi bình yên, chưa chắc mình đã hạnh phúc được như trẻ con.
Con người sao mà tham lam quá. Cần phải tìm lại bản năng ngày xưa thôi, cái niềm tin yêu cuộc sống vô điều kiện, và trân trọng từng giọt thời gian được trao tặng. Và cái ánh mắt trong, nụ cười trong, trái tim trong lành...
Mà… mình ngày xưa như thế nào nhỉ? Có giống bây giờ không? Nếu khác, khác ở chỗ nào?
Cảm thấy như mình đang diễn xiếc vậy, tập đi trên cái dây mỏng manh bằng hai bàn chân to bè, dễ ngã, dễ đung đưa, dễ rớt... dễ mất thăng bằng. Cứ một lúc lại phải tự thúc đẩy mình để mà tiến lên. Cảm xúc thì thay đổi từng giây. Những lúc cơ thể mỏi rã rời, đầu óc mụ mị như kẻ mộng du lang thang vẩn vơ đâu đó trong cuộc sống. Đi qua đi lại chẳng biết đang đi đâu.
A, dạo này thích nghe nhạc không lời, thích hát, thích dạo phố một mình ngắm trời mây cho gió hôn vào tóc, hôn lên mặt... liệu có tự kỉ quá không nhỉ?
Bỗng dưng ngồi nghĩ lan man lung tung, nhớ ngày xưa ba thường nói tuổi thơ các con là sướng nhất, hãy yêu quý, trân trọng nó... sau này có muốn quay về cũng không được đâu. Lúc ấy chẳng hiểu gì hết. Tuổi thơ thì quái gì mà vui. Đi học suốt. Ăn cơm chậm, mồm nhồm nhoàm sợ trễ học bị mắng. Làm bể bát bị mắng. Đi đâu cũng phải xin phép này nọ...
Bây giờ mới hiểu.
Tuổi thơ là khi khóc được mẹ bồng, ôm, lau nước mắt, cho kẹo, dỗ.
Là khi mệt được mẹ ru ngủ.
Là khi ngã thì ba đỡ dậy, phủi bụi cho, lấy bông băng bó.
Là khi tủi thân thì anh chị nắm tay.
Là khi trung thu đến được ba dắt đi mua lồng đèn.
Khi ngủ ba hôn lên trán, ba làm thơ cho nghe. Khi đông về mẹ mua cho áo lạnh. Sáng co ro trong chăn đến 9h, bữa ăn mẹ đã để sẵn trên mâm.
Là khi sinh nhật có mấy đứa ngồi quanh thổi nến cùng, rồi hì hụi cùng bóc quà.
Là khi được mặc váy xòe đủ màu chi chít hoa cỏ.
Là khi được mẹ đưa đi tắm biền, được ôm phao.
Là khi đến trường được ngồi sau xe mẹ, tan trường thấy mẹ từ phía xa sau một đám áo trắng tíu tít nhí nhố...
Là được bứt trộm mấy cành phượng đỏ mỗi khi hè về.
Là được xếp thuyền giấy thả trên sân trường sau cơn mưa.
Là khi nhăn nhó mặt mày vì tiếng ve kêu không ngủ được....
Là.... tất cả.... những gì đẹp nhất....
Ôi. Kể sao cho hết.
Thời gian trôi.
Ta đã 18.
Ngã phải tự đứng dậy.
Đau phải tự chữa lành vết thương.
Khóc phải tự lau khô nước mắt.
Thích cũng phải cố nhịn mà dành dụm tiền.
Tối không ngủ được phải tự mà ru chính lòng mình bình yên.
Lạnh thì tự mình sưởi ấm bằng li cà phê nhỏ...
Sợ hãi nhưng phải tự bước đi trên đôi chân của mình.
Viết cho một chiều cuối tháng 8.
Nắng lên.
Gió.
Và tôi của ngày hôm nay.
Nắng lên.
Gió.
Và tôi của ngày hôm nay.
Bài thứ 3
Gửi tặng những Tình yêu đẹp đã qua, gửi tặng những người đang độc hành trên con đường tìm bờ bến của riêng mình. Gửi tặng những yêu thương đã mất và kỉ niệm còn đọng lại”
Rồi một ngày “21”nữa lại đến như muốn thú nhận rằng, ta đang đếm nghĩa là ta chưa thể quên. Đâu nhanh đến thế và đâu dễ đến thế. Ta chỉ có thể tự nắm tay mình, tự kéo mình dậy và bước đi. Những bước đi run run khi vết thương vẫn chưa lành hẳn. Quá sâu và quá sắc. Có gì đó cứa vào tâm hồn ta như một vết cắt mãi mãi. Ta chỉ có thể biết thế nào là đúng, thế nào là sai, thế nào là nên và thế nào là không nên.
Mong manh lắm, cũng đã khác xưa nhiều. Cảm giác ấy vẫn tồn tại, những cái gọi là “vừa mới cũ” vẫn còn ve vảng đâu đây. Đã tỉnh sau cơn say nhưng khi nghe phảng phất men “rượu” thì vẫn còn chênh chao lắm. Ừ thì, vì ta là con gái, là con gái thôi nên không có đủ “mạnh mẽ và bản lĩnh như một người đàn ông” như anh đã nói. Dù sao như vậy cũng là quá tốt rồi. Phải thật chậm rãi, phải thật chắc chắn để mà đi tiếp.
Đôi khi, sự sợ hãi khiến ta chỉ muốn nhắm mắt lại mà đi. Không muốn nhìn về phía trước, không muốn ngoảnh mặt tìm phía sau, không muốn thấy sự ớn lạnh đe dọa từ những thứ xung quanh.
“ Yêu cũng quen mà xa cũng quen, có cũng quen mà mất cũng quen” Phải tập cách quen để đối mặt với cuộc sống, phải tập cách quen để đi xuyên qua.
Quen thôi chứ chưa hẳn là quên. “Quen” và “quên” vốn là 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau. Nhưng một thứ ta có thể dần tập trong cuộc sống còn một thứ càng cố gắng thì càng không thể nào làm được
Có đôi khi vì quá quen mà ta nghĩ rằng mình đã quên.
Nhưng chính thực tế, chính năm tháng và lòng mình sẽ cho ta thấy được có thực sự quên hay chưa. Khi ta quen với cảm giác một mình trên mọi con đường, khi ta không còn thấy ghen tỵ với bao đôi tình nhân trong ngày lễ lúc lang thang trên phố, khi ta quen với việc không một tin nhắn chúc ngủ ngon và chào ngày mới, khi ta quen với không một lời hỏi thăm hay nắm chặt tay trong cơn sốt miên man từ một người, khi ta quen với … quá nhiều thứ mà trước đây với ta là cả khung trời kỉ niệm và hạnh phúc….nghĩa là…ta vẫn có thể sống tốt được với cái gọi là “một mình”
Nhưng biết mình đã thực sự quên chưa hay chỉ là “ngộ nhận”
Những lúc trái gió trở trời ta có thấy hơi thở nặng nề hơn không? Những lúc đi ngang con đường cũ với những khung cảnh ngày ấy như chập chờn, những lúc nghe một bản nhạc ngày nào từ đâu vang lên…. ta có thấy buốt lòng không đây
Những lúc nhìn bao đôi vui đùa hạnh phúc ta có thấy mình của ngày xưa không, rồi thoáng trong đầu như một ước mong rằng từ phía sau có ai đó đưa tay níu lại mình. Khi vô tình có một bòng hình nào đó “trông rất giống” thoáng qua làm mắt ta dõi theo níu bước chân đi cùng một cách vô thức, khi thấy cái nickname quen thuộc lâu nay tắt ngắm giờ bỗng sáng lên với câu báo “...is now online” ta bỗng giật mình, như có một tia sét nào đó vừa đánh ngang tim làm ta chênh chao hơn bao giờ hết, không gõ nỗi một phím mà chỉ ngồi chết lặng từng giờ…
Và còn nhiều, nhiều điều như thế nữa để ta biết được rằng mình quên hay chưa. Nhưng đừng xấu hổ, đừng quá tự gượng ép mình, đừng quá mệt mỏi vì điều đó vì chỉ cần quen thôi ta đã giỏi lắm rồi.
Cuộc sống không phải là cố gắng níu giữ nhưng cũng không phải là xóa sạch hoàn toàn quá khứ. Cuộc sống là khi lấy quá khứ làm hành trang để tiếp tục bước đi. Những kỉ niệm vốn dĩ quá ngọt ngào nên mới để lại nhiều nỗi đau khi nó mất đi. Kỉ niệm, giúp ta biết cảm ơn và thấy cuộc sống của mình ý nghĩa hơn và nỗi đau cho ta bài học đi cùng năm tháng, âu đó cũng là “học phí cuộc đời”
Bài thứ 4
Hôm nay, con về thăm lại trường. Con dậy sớm, đứng trước gương, mãi ko biết nên mặc gì cho ngày hôm nay. Phải mặc làm sao để nhìn chững chạc, ra dáng 1 sinh viên chứ. Con mỉm cười trước gương, nghĩ tới những nơi mình sẽ đi, những việc mình sẽ làm trong ngày hôm nay, trong lòng tràn ngập 1 niềm vui sướng. Cảm giác lạ lắm, háo hức lắm...
Con mặc lại chiếc áo đồng phục đã ủ ấm con suốt 3 mùa đông qua (và ngay cả bây giờ con vẫn mang theo). Con đi trong sân trường, dường như con vẫn là học sinh. Sân trường vẫn đẹp như ngày nào. Vẫn hàng cây xanh đã bao đêm theo con vào giấc ngủ cùng tà áo dài trắng. Vẫn dãy nhà 4 tầng, con nghe đâu đây tiếng mình chạy nhảy, nô đùa... Cây liễu một thời con nép mình chụp ảnh. Mọi thứ yên bình, tĩnh mịch trong 1 buổi sáng mùa thu đẹp trời. Con nghĩ rằng mình đang mơ, giấc mơ trở thành SV mà thôi, chứ thực ra, con vẫn là 1 con nhóc lớp 12...
Con chụp ảnh trường mình. Những góc sân, khoảng trời quen thuộc quá. Nó có trong những bức ảnh hồi cuối năm. Nhưng lúc đó, phượng nở 1 màu nhức nhối, còn bây giờ, có hàng xà cừ rụng lá vàng đón con...Đâu đó vang lên lời 1 bài hát " Trường xưa hỡi chúng tôi về đây...Nhìn tôi xem giờ nay khác xưa rồi..."
Con đi dọc hành lang, nghe tiếng bước chân hối hả những ngày cặm cụi đi lấy sổ đầu bài mỗi sáng sớm. Theo thói quen, con vừa đi vừa thả hồn vào khoảng sân rợp bóng. Trời thu, hình như sương giăng giăng. Con thấy mọi thứ huyền ảo quá! Hay là con đang mơ...?
Con về thăm thầy cô. Một nỗi sợ hãi mơ hồ của trẻ con làm con thoáng chút ngập ngừng...Con sợ thầy cô quên con...Con ghen tị khi thấy thầy cô nhắc đến khóa mới...Nhưng chỉ một chút thôi...Lòng con sung sướng vô cùng khi thấy thầy cô rạng rỡ đón con...
Con ngồi lại với thầy cô. Thấy mình bé lắm. Con thích nghe thầy cô hỏi han. Con thích nhìn đám bạn nô đùa, pha trò. Vẫn từng ấy gương mặt, ngồi bên nhau trong những giờ phút hiếm hoi thế này...
Con nhớ đến thầy - thần tượng của con suốt 1 thời tuổi nhỏ. Thầy đã từng nói:" Điểm mạnh và cũng là điểm yếu của con chính là luôn TIN"...Mười năm rồi, con vẫn nhớ như in câu nói ấy, và càng ngày càng nghiệm ra nó đúng biết bao...
Con nhớ đến thầy. Người ko ngần ngại đánh con vào tiết sinh hoạt cuối tuần khi con phá xe đạp của bạn, rồi bày ra bao nhiêu trò nghịch dại khác. Người phong tặng con danh hiệu "Hoa hậu quét nhà" khi con lóng ngóng vụng về cầm chổi quét sân trường. Người mang đến cho con niềm yêu thích với môn Toán, cho con cảm giác phấn khích khi nhằn ra được 1 bài toán khó!
Con nhớ đến cô. Người gieo vào con niềm yêu thích với môn Văn. Cô bảo: "Học văn là học làm người". Cô đưa con đến với bao mộng mơ giữa cuộc đời nhiều bon chen này...Cô khơi nguồn cảm xúc cho con...
Con cảm ơn thầy. Thầy bảo thầy muốn học sinh của mình dũng cảm bơi ra biển lớn chứ ko phải quanh quẩn trong cái ao làng tù túng. Đến bây giờ, khi con chán nản, định cho cái môn học một thời là thế mạnh của mình rơi tự do, thì tin nhắn động viên của thầy đã kéo con lại. Và con biết rằng, mình phải luôn cố gắng, để xứng đáng!
Con cảm ơn cô. Chiếc vòng ABESY - Always beside you mà cô tặng ngày con thành sinh viên có sức nặng ghê gớm. Nó nghiêm khắc nhắc nhở con nỗ lực, sống tốt từng ngày cô ơi! Làm sao con sa ngã được khi đeo nó, cô nhỉ?
Em cảm ơn cô. Mặc dù cô bảo em có thể gọi cô là chị, nhưng em ko làm được cô ơi. Thật lòng ko chỉ đơn thuần coi cô là 1 cô giáo, mà còn là 1 người chị, người bạn lớn. Nhưng em vẫn muốn gọi cô là "Cô" - như vị trí ngày đầu em gặp cô. Cô kiên nhẫn ngồi nghe em nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cô động viên khi em nhắn tin kêu ca mệt mỏi vì những áp lực từ sức nóng của kì thi lớn nhất đời...
Con cảm ơn thầy cô vì đã cho con được sống trong tình thầy trò nồng ấm, vì đã củng cố trong con niềm tin vào những người cầm phấn khi mà ngày ngày con phải đối mặt với bao nhiêu tin ko hay về đồng nghiệp của thầy cô. Cảm ơn vì đã cho con những giây phút sống lại với thời áo trắng khi ngồi bên thầy cô ôn lại những kỉ niệm xưa...Cảm ơn thầy cô vì những phút giây ngoài giờ lên lớp, những khi thầy cô sống giữa đời thường, nhưng vẫn đáng kính biết nhường nào!
Và con thấy mình may mắn vô cùng khi có một ngày như ngày hôm nay
THỰC HIỆN
- Editor: Rei & Khò
- MC: Hip & Hera
- Sound: Mic
CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- Đồng Hồ Cát - Quang Vinh
- Hoài Niệm - Hồ Trung Dũng
- Memories - Within Temptation
- Un Piano Sur La Mer - Andre Gagnon
- Memory - Piano
- Dòng Thời Gian - Phan Đình Tùng
- Yesterday - Richard Clayderman
- Những Nụ Cười trở lại- Phuong Vi ft Quốc Thiện
- Thời Gian - Liêu Anh Tuấn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét