Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Listen & Feeling 5: Nâu Hà Nội


CHUYÊN MỤC


LISTEN & F
EELING

 

Đây Hồ Gươm, Hồng Hà, Hồ Tây
Đây lắng hồn núi sông ngàn năm
Đây Thăng Long, đây Đông Đô, đây Hà Nội 

Hà Nội mến yêu

Đúng ngày Đại lễ 1000 năm Thăng Long - Hà Nội 10/10/2010, Zooz Online Radio xin gửi đến các bạn chuyên mục Listen & Feeling số thứ 5 với chủ đề

Nâu Hà Nội
 

Listen & Feeling 5.1: Nâu Hà Nội


Listen & Feeling 5.2: Nâu Hà Nội


Listen & Feeling 5.1: Nâu Hà Nội


NỘI DUNG

Bài thứ 1

Quán Café Le Rostand, Paris buổi chiều một ngày trời u ám. Những tán lá xanh bên vườn Luxembourg cũng dường như thẫm lại. Ly café Ý nóng bỏng trên đầu lưỡi. Cái lạnh hanh hao khoác áo bộ hành. Và bỗng nhiên tôi nhớ về Hà nội khi chạm vào một sợi dây vô hình trong ký ức. Nỗi nhớ làm tôi thấy run run. 

Đôi khi tôi cứ tự hỏi mình về mùi hương nào đặc trưng cho Hà nội? Hoa Sữa của những cặp tình nhân, Hoàng Lan của những hồn thi sĩ, Dạ Lan Hương của những lời thủ thỉ, đoá Quỳnh Hương như khúc hát tự tình. Người ta ít nói về hoa Huệ trong những áng thơ văn có lẽ bởi vì đó là loài hoa dành riêng cho cúng lễ. Tôi vẫn nhớ trong ký ức của những ngày tuổi nhỏ, ấn tượng đầu tiên là những bông Huệ trắng bà tôi mua về thắp hương Đức Phật. Nhánh Huệ mảnh mai và tinh khiết, một mầu trắng rất trong. Cành hoa dài như một nén hương thơm mà âm thầm kiêu hãnh. Bây giờ người ta gọi bằng cái tên thanh lịch hoa Huệ Tây cho những bông Loa Kèn nhưng với riêng tôi sẽ vẫn chỉ là những đoá Loa Kèn Hà Nội. Giản dị mà không thể nào quên. 

Không có điều gì cụ thể, đơn giản chỉ là một nỗi nhớ. Tôi cũng chẳng biết mình nhớ gì ở Hà nội? Chỉ khao khát, chỉ mong chờ, chỉ ước ao như trong một giấc mơ. Hà nội giờ này đang cuối buổi chiều, mà không, ở mình vẫn quen gọi là buổi tối. Hà nội bây giờ đi ngủ sớm vì những quán xá phải đóng cửa sớm. Cái thú lang thang trên phố rồi ghé lại một quán nhỏ quen thuộc bỗng trở thành hoài niệm. Hà nội đêm và những cơn mưa. 

Trong nỗi nhớ một ngày xa xứ của tôi có cả những cơn mưa. Có phải tại những cơn mưa nơi xứ người làm tôi yếu đuối khi bất chợt thèm một trận mưa đêm trên dáng cổ kinh thành. Những mái nhà xưa cũ, xiêu vẹo và ọp ẹp. Những hàng cây sẫm mình trong mưa dông. Mùa hạ ở nơi ấy có những trận mưa rào. Mưa xối xả, mưa hối hả, mưa như vui đùa. Hà nội ướt đẫm, những con phố ngập nước làm thành những tấm gương dài lóng lánh. 

Tôi nhớ gì bây giờ ở Hà nội? Không gì cả, đơn giản chỉ là tôi nhớ nhà mà thôi. Nỗi nhớ dịu dàng mà cháy bỏng trong tim. Chẳng phải vi đi xa mà tôi nhớ đến nao lòng tất cả những điều bình dị ấy. Cũng chẳng phải vì tôi lớn lên ở Hà nội mà tất cả đều trở thành lãng mạn. Chẳng vì bất cứ một điều gì. Có điều tôi biết mình đang nhớ. Nhớ lắm Hà nội ơi!

Bài thứ 2

Hà Nội
Em là đứa trẻ , và tôi cũng là đứa trẻ , em cùng tôi lớn lên như một dòng sông lớn bởi những con suối nhỏ. Tôi hai mươi hai tuổi , và em cũng hai mươi hai tuổi trong mắt tôi. Em thả đời em trong con thuyền thời gian, còn tôi thả đời tôi trên một đỉnh núi đợi chờ . Em lớn lên , và tôi cũng đã lớn lên , tôi yêu đời và tôi yêu em .Thế nhưng , tôi vẫn non nớt như một chú chim lần đầu vỗ cánh , và lúc ấy , em đã là gió lãng du ! 

Hai mươi hai năm , em là xứ sở , em là quê hương ,em là nơi tôi mãi muốn được quay về. Tôi bỗng chốc nhận ra mình đã trở thành một phần trong em , và em đã hoá thành trái tim tôi . 
Hai mươi hai tuổi , em hiểu em đến từng giọt máu , mầu son ; em chứng kiến những con thuyền ngả nghiêng của cuộc sống , em đã từng xơ xác , và em đã trở thành một nhan sắc diệu huyền . 
Còn tôi ,tôi vẫn dải bước trên một chặng đường mà tôi biết tôi xa em , mà đến chặng đường ấy , hai mươi hai năm,tôi cũng không hiểu nổi chính mình . 
Em và tôi , tôi thuộc về em , và em thuộc về đất nước mà em đứng kiêu sa như một bà hoàng , em nhan sắc , em dịu hiền , và em chan chứa đến lạ thường . 
Dòng sông và những con thuyền trôi nổi không làm khuôn mặt em có thêm những vết nhăn tàn úa . Tóc em cũng mãi không đổi mầu , vẫn một mầu xanh thiết tha và vẫn đan rối lòng tôi khi nghĩ về em . 
Em vẫn đẹp , bởi em mang trong hồn sự bao dung đến kỳ lạ ,em trải qua bao thăng trầm , nhưng em không mang trong lòng sự oán hờn của nhân loại , sống như vậy, em là hạnh phúc ! 
Mỗi mùa xuân đều phủ lên đôi vai em những sắc mầu mới , mỗi con người đến mà đi đều mang tới cho em một tâm hồn , và em cũng rộng lòng với món quà là sự gắn bó đầy yêu thương, có lẽ bởi vì em đã yêu , em yêu tôi , em yêu những mảnh đời coi em như dòng máu đỏ. 
Chỉ có trong cổ tích người ta mới tìm được tình yêu tại bất cứ nơi đâu người ta đến , thế mà , khi đi trong em , bất cứ đâu , người ta cũng ngỡ ngàng nhận ra rằng người ta đang yêu và được yêu … vậy phải chăng em đã là cổ tích ? 

Hà Nội ơi 
Cuộc đời cho em dài lắm , và tôi biết tôi không đủ thời gian để sống và nhận hết tình yêu của em, như vậy , tôi đã yêu em bằng bản năng tôi có ! Tôi yêu và sống hết mình , cho tôi ,cho em !

Bài thứ 3

Cô không biết tự lúc nào mình đã có thói quen lang thang trên những con đường Hà Nội. Mỗi góc phố, mỗi hàng cây đều gợi về miền ký ức thân yêu, trìu mến. 
Cô nhớ mùa xuân hoa sưa nở trắng dịu dàng trước quán cafe Đạt ở phố Lò Sũ. Đi xe bus qua đó, chỉ kịp lướt nhìn hoa chấp chới trên cao như những cánh bướm nhỏ. Sự gặp gỡ vội vàng, để rồi loài hoa đi qua mà chẳng kịp nhắn nhủ điều gì. 
Cô nhớ mùa hạ dưới vòm cây xanh mát đường Hoàng Diệu. Những đêm cùng bạn bè về trên lối ấy, cảm giác rợn ngợp như lạc vào một không gian khác, thế giới của gió và của âm thanh yên tĩnh đến rộng rãi vô cùng. 
Mùa thu trong cô là mùi nhựa cây ven Bờ Hồ. Hương thơm ngai ngái của vỏ gỗ nâu già cỗi, tiếng lá vỡ giòn tí tách dưới gót chân. Ở phía xa kia tháp Rùa vẫn xám lạnh âm thầm và cô độc. 

Mùa đông, cô yêu một balcon tầng hai ấm cúng ở quán cafe nhỏ trên Điện Biên Phủ. Nơi ấy có cửa sổ rộng với những chậu xương rồng gai góc tí xíu, vọng sang bên đường vài gốc cây ủ rũ lá mục. 
Cả bốn mùa Hà Nội trong cô đều đáng yêu, và đều làm cô mênh mang nhớ. 
Chiều nay, vô tình dừng xe trước quán cafe bên hồ Halais. Không hiểu sao thấy quán bỗng dưng cũ kĩ và trầm đến kì lạ. Ô cửa kính tầng ba kia, một chiều tháng tám cô đã ngồi sát cạnh, đã nghe nỗi nhớ âm ỉ vỗ về như gió. 
Thôi nào yên lòng đi nhé 
Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi... 

Cô không lên đó, sợ chạm vào nỗi nhớ ngày cũ, tất cả sẽ bung ra, và rồi khắc khoải lắm. 

Qua phố Triệu Việt Vương, qua Trần Nhân Tông, Tây Sơn, Thái Hà...chỗ nào cũng bắt gặp quán cũ. Kỷ niệm này, sao cứ tìm về để bắt lòng xôn xao thế? 
Chẳng hiểu từ bao giờ cô có thói quen lang thang một mình trên những lối phố đẹp của Hà Nội. Có lẽ từ khi một người thân thiết rời Hà Nội đi xa. 

Mùa này, thỉnh thoảng gió vẫn đổ lá xuống lòng đường buổi chiều để khiến người nhạy cảm đi trên phố khẽ giật mình ngơ ngác, như thể vừa đụng nhẹ vào một sợi tơ mềm và mịn lắm từ đâu buông xuống lưng chừng. 
Người thân thiết biết không, cô chỉ ước có thể gửi về nơi ấy chút rét tháng chạp Hà Thành, để chiều đông này, có hai người cùng đi tìm kỉ niệm ở hai đầu nỗi nhớ.

Bài thứ 4

Đêm dần buông. Bầu trời thăm thẳm đen đặc một màu huyền bí. Vài ánh sao lẻ loi yếu ớt sáng nơi góc trời. Từ trên cao nhìn xuống đêm Hà Nội như một dòng sao đang chuyển động với muôn vàn ánh đèn điện sáng nhấp nháy. Dãy đèn cao áp sáng thành những vệt dài màu vàng, màu trắng đan chéo vào nhau trên thành phố. Dòng người qua lại dưới lòng đường, mọi sự chuyển động hài hòa trong nhịp điệu đêm Hà Nội. 

Không cuồng nhiệt sôi động như đêm Sài Gòn hoa lệ, không một nét buồn kín đáo, e dè như đêm cố đô bên dòng Hương Giang, không nhỏ bé như đêm hoa đăng trong phố cổ Hội An, đêm Hà Nội có một nét riêng rất quyến rũ. Khi chiếc đông hồ lớn ở Bờ Hồ chỉ 0 giờ, nhịp thở cuộc sống vẫn thức. Hà Nội không có thời khắc nào chìm vào giấc ngủ. Hàng triệu người dân Thủ đô đã thắp lên muôn ngàn ánh sáng, sắc màu lung linh trong đêm. Những con người xây dựng thành phố đang kéo dài thời gian làm việc. 

Đêm là sự tiếp nối của ngày. Cuộc đời của con người hữu hạn mà một phần ba thời gian ấy đã dành cho giấc ngủ. Sống, làm việc ban ngày chưa đủ, người ta phải sống cả về đêm. Khám phá sắc màu của đêm Hà Nội mới thấy đích thực giá trị thời gian là vàng. Đêm không ngủ của những người bảo vệ Thủ đô. Đêm miệt mài làm việc của những kỹ sư để ngày mai cho thành phố một ý tưởng sáng tạo. 

Sắc màu đêm Hà Nội xen lẫn giữa hiện đại và cổ xưa. Đêm ồn ã nơi vũ trường. Đêm mờ ảo nơi quán xá, trong ly cà phê đen đặc. Đêm lãng mạn nơi chợ hoa, chợ rau. Đêm nhọc nhằn của những người quét rác. Đêm sáng đèn của những người mải mê bên trang sách. Đêm nuôi dưỡng trí tuệ của con người. Những giọt mồ hôi thầm lặng nhỏ trong đêm. Đêm im lặng nơi góc phố có những đôi tình nhân ngất ngây trong nụ hôn không biết đến sương đang lặng lẽ rơi. 

Không gian đêm được thanh lọc dịu dàng hơn, tinh khiết hơn. Hương của đêm là mùi hương của tự nhiên. Mùi hương của đất gửi vào cây, vào hoa. Mùi hương của trời tỏa xuống thành những ngọn gió nhẹ nhàng mơn man mái tóc. Đêm phố Nguyễn Du nồng nàn mùi hoa sữa, đường Thanh Niên thơm ngát hương ngọc lan. Và còn đó một mùi hương mơ hồ lãng đãng đâu đây khiến ta băn khoăn, hoài nghi và tự hỏi mình. Cũng đi trên những con phố ấy vào ban ngày, bao bề bộn của cuộc sống làm ta không nhận ra. Không gian đêm đánh thức dậy những mùi hương thiên nhiên ban tặng cho đất Thăng Long ngàn năm văn hiến. 

Đêm Hà Nội nhạy cảm. Chút lạnh của đêm thu trùm xuống. Giọt sương long lanh trên từng lá cây, ngọn cỏ. Sương ở xứ sở nhiệt đới hiền lành như nước mắt của bầu trời, những cơn gió thổi lá cuốn xào xạc dưới bước chân. Có những đêm, nằm trong nhà mà vẫn nghe tiếng lá khô rụng đầu hồi. Ta chợt cồn cào nhớ đến những món quà ẩm thực đêm. 
Khi Hà Nội còn nghèo thì văn hóa ẩm thực về đêm đã rất được thịnh hành. Hơn nửa thế kỷ trước, Thạch Lam trong cuốn "Hà Nội băm sáu phố phường" đã nói đến những món ẩm thực đêm của người Hà Nội. Đó là những hàng xôi hàng nước, "mìn páo", "giày vò", lục tàu xá, chè sen v.v... Văn hóa ẩm thực lại càng phát triển khi Hà Nội đã phồn vinh, giàu đẹp như ngày hôm nay. Trong khu phố cổ, phố ẩm thực với những hàng phở, cháo đêm, những món ăn đặc sản của Hà Nội. Bát phở đêm bốc khói tỏa mùi thơm của hương phở miền Bắc gia truyền. Rồi đánh thêm vào đó một lòng đỏ trứng gà chần qua nước sôi. Chao ôi, thú ẩm thực của người Bắc mình mới sành làm sao! Thảo nào có nhà thơ người miền Nam "nhắm mắt vẫn còn mơ phở Bắc". Nói "ăn Bắc, mặc Nam" quả là không sai chút nào. 

Và còn có những món quà đêm giản dị, rẻ tiền hơn của những người nghèo cần mẫn đạp xe bán rong khắp ngõ phố. Tiếng rao "sắn nóng đê... ê... ê" kéo dài trong đêm lan tỏa cả hơi ấm của củ sắn luộc được ủ trong lớp vải dày. Những chú bé bán bánh mì nóng giòn, những cụ bà bán bánh khúc, thứ bánh giã nhuyễn gạo nếp đồ với lá khúc xanh mọc ở ngoại thành. Đó là món quà dành riêng cho những cô cậu sinh viên, học sinh thức khuya học bài. 

Trước kia, du lịch đêm Hà Nội là một thú vui, một nguồn cảm hứng mà khách nước ngoài rất thích, còn người Hà Nội thì vẫn e dè mỗi lần có việc ra phố vào đêm bởi ngày ấy mới 9 giờ tối đường phố đã vắng ngắt, vắng ngơ. Bây giờ đêm đã rất khuya, vẫn còn người qua lại, vẫn còn những quán nhạc với ánh đèn dìu dịu, tiếng nhạc mở nho nhỏ mà nghe rất rõ. Ban ngày quá ư náo nhiệt, có những âm thanh về đêm mới thưởng thức được trọn vẹn. Nghe những bản ghita không lời lãng mạn, âm nhạc đã chia sẻ tâm sự với chính mình. Đêm Hà Nội lãng mạn làm sao! Đêm Hà Nội như một cô gái dịu dàng trong cảm giác "em trở về đúng nghĩa trái tim em". 

Đêm Hà Nội - đêm Thăng Long. Mặt Hồ Gươm đêm phẳng lặng thanh bình như từ nghìn năm trước. Nhìn về phía Tháp Rùa, những ngọn đèn lung linh soi bóng xuống mặt hồ. Trong ánh sáng đèn đêm mờ ảo đâu đây là bóng thuyền rồng của vua Lê đi thưởng ngoạn, đâu đây bóng rùa vàng ẩn hiện. Đêm trong truyền thuyết và hiện tại, những gì nhìn thấy trước mắt như thực, như mơ. 
Phiêu lưu vào cõi đêm Hà Nội như ngược vòng quay của thời gian. Vẫn còn nghe những âm thanh đồng nội: tiếng giun dế kêu, tiếng gió thổi, mơ hồ một tiếng trống điểm canh như trong văn Thạch Lam... Một Hà Nội hài hòa giữa cổ điển và hiện đại. Chiếc đồng hồ trên Bưu điện Bờ Hồ đánh dấu từng thời khắc của đêm, bước đi của thời gian chầm chậm. Đêm dài... Đêm êm dịu trong khu phố cổ mơ màng. Đêm trầm mặc trong chùa Quán Thánh, tiếng gõ mõ vang lên đều đều như nhịp đập trường sinh của loài người. Đắm chìm trong đêm Hà Nội, trong mùi hương đêm huyền bí đến nao lòng. Nhớ về những kỷ niệm...

Ta yêu em, Hà Nội ơi!



THỰC HIỆN
- Editor: Rei & Khò
- MC: Hip & Hera
- Sound: Mic

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- Hà Nội đêm trở gió – Ngọc Hà
- Nhớ về Hà Nội – Minh Quân
- Hà Nội tình yêu tôi – Lê Anh Dũng
- Hà Nội mùa thu – Phan Anh Dũng (saxophone)
- Hà Nội mùa kí ức – Mai Tròn
- Thành Thị - Thùy Chi
- Time forgets
- November

0 nhận xét:

Đăng nhận xét