Dường như lúc sau này ta lại sống gấp hơn, yêu nhiều hơn, nhớ nhiều hơn, và cũng khổ tâm rất nhiều. Rồi một ngày đầy nắng nhạt đầu Đông, giữa sân trường ta bồi hồi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn cưỡng lại và níu giữ nhưng điều đó là không thể, khi chỉ có mình ta dang tay, còn tình yêu thì ngoảnh mặt. Chỉ còn biết mỉm cười, nhẹ nhàng đi ra đón lấy nỗi buồn, với cảm giác còn vẹn nguyên như cái cảm giác khi xưa chờ nhau ở hai đầu nỗi nhớ, tình yêu thuở nào với tràn ngập nước mắt hạnh phúc. Nhớ câu nói của ai đó sao giống tâm trạng ta lúc này. Đâu phải cứ mỉm cười mới thêm niềm hạnh phúc. Đôi khi giọt nước mắt mới thực sự yêu thương.
Khi nào giọt lệ còn lăn trên má là lúc ấy tình yêu còn vang dội trong tim, còn yêu nhau nhiều lắm. Nếu một ngày thức dậy, buổi bình minh không thấy mặt trời xuất hiện trên trái đất này nữa, thì lúc đó tình yêu mới cạn dần trong tim. Đâu chỉ yêu nhau hết cuộc đời lứa đôi, mà sẽ yêu nhau đến hết cuộc sống hiện hữu trên thế gian này, bằng cuộc sống và tình yêu của hai ta cộng lại... Và giờ đây những giọt nước mắt tủi hờn đang rơi là niềm hạnh phúc đã xa vời, dù có muốn được bên nhau nhưng thời gian không trở lại. Đôi khi im lặng chính là tiếng khóc lớn nhất của tình yêu... Cuộc đời này vô hạn hay hữu hạn, con người ta yêu nhau được bao lâu chứ, sao cứ để tổn thương nhau từng khía cạnh. Và đôi khi tình yêu yên lặng, thì cần biết rằng ta đã làm cho tình yêu tổn thương rất nhiều. Khi tình yêu đến gõ cửa trái tim, đâu chỉ cần tìm một người hoàn hảo để yêu, chỉ cần yêu nhau hoàn hảo theo cách riêng của mình. Và đừng để cảm xúc bị bào mòn vì sự nhàm chán mỗi khi bên nhau.
Có nhiều thứ không bao giờ muốn hỏi, có nhiều nỗi niềm mong ước muốn được nghe từ tình yêu nói ra, nhiều dấu chấm hỏi, rồi nhiều dấu chấm than, nhưng sau cùng là dấu lặng. Lòng quạnh vắng nhớ ngày mùa về đơm bông, nhớ bến xưa, nhớ con đường thời gian từng bước qua, để hôm nay hỏi lòng có nên chờ nữa hay không? Thôi thì buồn vui đời lặng lẽ, tuyết phong lạnh lùng san sẻ với giọt sương đọng lại trên mi, không biết còn chờ ai đó nữa, cuối con đường chờ đợi có hạnh phúc nào sẽ đi qua. Để bây giờ mỗi khi tìm về trong ký ức. Có lúc tiếc nuối, vì sao lúc đó không trao nhau thật nhiều yêu thương hơn, kỷ niệm sẽ còn có thể khó phôi pha, nhưng ký ức sâu đậm đã gắn vào trái tim. Ngày đó, nếu biết tha thứ những giận hờn cho nhau, thì hôm nay không có cảm giác đơn độc thế này, vì ngày mai này sẽ không là gì hết, nếu hôm nay ta cứ khăng khăng ôm lấy lỗi lầm của tình yêu. Ôm nhau đi, cười với nhau đi, giây phút yêu thương sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Thu lành lạnh, làm ướt vai áo hai ta đang ở bên nhau ngày ấy, để lòng chợt bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời.
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét