Trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh ân ái giữa vợ và người tình, đau khổ nhưng tôi cố gắng để con không thấy được sự yếu hèn của ba nó.
Tôi khinh thường bản thân mình khi không giữ nổi vợ.
Thỉnh thoảng tôi có nghe đâu đó về chuyện chồng lăng nhăng, bồ bịch làm các cô vợ phải đau khổ tìm cách lôi kéo chồng về, chuyện vợ ngoại tình vì say nắng một anh chàng nào đó. Trong bụng tôi chỉ cười khẩy, đắc chí vì hạnh phúc gia đình mình đang có, bao người thầm mong.
Tôi có đủ một vợ, hai con, ba lầu, bốn bánh, vài căn nhà cho thuê và vài miếng đất đẹp. Vợ đẹp, con ngoan là niềm hạnh phúc không chỉ riêng tôi mà còn là sự kết nối của cả hai gia đình nội ngoại.
Kinh tế khó khăn nhưng tôi chưa để vợ con thiếu thứ gì. Chỉ có điều tôi là người ít lãng mạn, từ sau khi cưới 5 năm tôi không còn tặng hoa cho vợ và mua quà cho cô ấy, chỉ thể hiện tình yêu bằng cách dẫn đi mua sắm hay cho tiền cô ấy đi mua sắm mà thôi.
Tôi cho vợ gặp gỡ bạn bè khi cô ấy buồn và có thế giới riêng, vì tôi là dân kinh doanh nên cũng khá thoải mái.
Vợ tôi là một phụ nữ khá xinh, sành điệu, nấu ăn không ngon lắm, cũng không khéo léo trong giao tiếp, nhưng với tôi cô ấy rất tuyệt vời. Tôi thường không đòi hỏi nhiều, cô ấy luôn có sự tự do của mình. Hai con có ông bà chăm sóc phụ giúp, mặc dù gia đình ở riêng. Có lẽ vì thế mà cô ấy càng ngày càng không coi trọng tôi?
Mọi thứ với tôi như địa ngục, tưởng chừng không qua nổi, sống đến 35 tuổi mới biết thế nào là nỗi nhục của đàn ông bị vợ cắm sừng. Một khoảng thời gian dài bế tắc, không thể tập trung cho công việc, tôi tránh mọi ánh nhìn của bạn bè, đồng nghiệp, láng giềng, những lời xì xào bàn tán về hạnh phúc gia đình tan vỡ do vợ tôi chạy theo người đàn ông khác bỏ bê con cái.
Bao tháng ngày tôi thấy đau đớn, nhục nhã, dường như tránh những cuộc nhậu nhẹt vì tôi là mục tiêu cho sự bàn tán trong cuộc nhậu. Trước mặt, họ khuyên tôi này nọ. Sau lưng, họ cười khoái chí, người tốt chỉ trách tôi là thằng nhu nhược, rằng chỉ có những người nhu nhược vô dụng mới bị vợ cắm sừng. Giờ tôi chỉ cười, trách mình, trách số phận, không biết trách ai.
Cảm giác bên cạnh vợ lúc này thật ghê sợ, khinh miệt. Nhiều lần tôi cũng cố gắng tha thứ, nghĩ cho gia đình, con cái nhưng thật khó quá. Trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh ân ái giữa vợ và người tình, dù đau khổ nhưng tôi cũng cố gắng lắm để con không thấy được sự yếu hèn của ba nó.
Tôi khinh thường bản thân mình khi không giữ nổi vợ, “lấy đĩ về làm vợ, không ai lấy vợ về làm đĩ” bao giờ.
Dù tức tối, căm ghét, tôi đang cố gắng hàn gắn tình cảm, tha thứ cho cô ấy vì con cái, vì gia đình. Có lẽ tôi là một người đàn ông nhu nhược, người ta nói phụ nữ ngoại tình đa phần vì tình yêu, phụ nữ khi đã yêu không bao giờ nghĩ đến ai khác, không lẽ nào vợ không còn yêu tôi mà tôi không nhận ra.
Tôi đau khổ nhưng không muốn ly dị, một phần còn yêu vợ rất nhiều, tôi đang cố gắng tha thứ cho vợ từng ngày, chờ mong sự hối lỗi của cô ấy.
Nỗi nhục lớn nhất với tôi cho đến bây giờ là bị vợ cắm sừng. Liệu tôi có thể sống hạnh phúc như ngày xưa mà quên đi nỗi nhục này, trong khi tôi cũng là một người đàn ông như bao người khác.
Hoàng
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
0 nhận xét:
Đăng nhận xét