Tình yêu sưởi ấm nhân gian
(Người Việt)-Một người vợ trẻ quyết định sinh con với người chồng đã qua đời trước đó 4 năm. Một người đàn ông chung thủy, miệt mài đưa vợ đi chạy thận suốt 5 năm trời trong hoàn cảnh cực kỳ khốn khó. Đó là những huyền thoại tình yêu khiến chúng ta ấm lòng trong những ngày cuối năm này.Chị Dung bế hai con trai nhỏ. Ảnh: Tuổi trẻ
Tôi ước sao mở báo ra hàng ngày, thay vì những tin tức đen tối, tệ hại, chúng ta được đọc thật nhiều những câu chuyện đẹp, những người tốt, để còn thấy cuộc đời này đáng sống. Bởi thế mà khi đọc bài báo viết về một nữ tiến sĩ trẻ quyết định sinh con từ tinh trùng của người chồng đã mất trước đó 4 năm vì tai nạn giao thông, chắc nhiều người cũng như tôi, cảm thấy nghẹn ngào xúc động.Chị là Kim Dung- một tiến sĩ du học tại Pháp, chồng chị mất vì tai nạn giao thông khi đứa con gái đầu lòng của 2 người mới 6 tháng tuổi. 6 giờ sau khi anh qua đời, chị đã nhờ cậy các bác sĩ trữ đông tinh trùng của chồng. Và 4 năm sau, tức vừa mới đây, chị hạ sinh 2 bé trai khỏe mạnh.
Một câu chuyện đẹp như cổ tích, bởi người phụ nữ ấy đã biết trước mình sẽ phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn khi một tay nuôi nấng 3 đứa trẻ lúc chồng chị không còn bên cạnh. Các bác sĩ cho biết, có nhiều trường hợp đã mong muốn như chị, nhưng về sau, họ thay đổi ý định. Cũng chẳng trách được đâu, vì ai cũng phải lo cho phận mình.
Nhưng chị Dung đã bước qua được tất cả những đắn đo ấy, chồng mất khi 28 tuổi, giờ chị mới 32, cả một tương lai dài phía trước. Thế mà Dung vẫn quyết định sinh con, một điều kỳ diệu để người chồng chị rất mực yêu quý vẫn tiếp tục nối dài sự hiện diện ở thế gian này qua những đứa con.
Có điều gì đẹp hơn được thế khi nói về tình yêu?
Có ai dũng cảm hơn được người phụ nữ ấy?
Tôi lại muốn kể tiếp về một người đàn ông khác, anh Nguyễn Văn Vượng, 33 tuổi ở Hà Nội. Suốt 5 năm nay, anh là chỗ dựa cho người vợ hơn mình 3 tuổi, cao 1.38, nặng 29kg, không thể tự đi lại, mọi sinh hoạt cá nhân đều dựa vào chồng. Chị bị suy thận giai đoạn cuối, sự sống phía trước mịt mờ, kéo dài được ngày nào biết ngày đó, nói gì đến chuyện làm vợ, rồi sinh con cho anh.
Thế mà người đàn ông ấy vẫn một lòng chung thủy, lo lắng, chăm sóc, chạy xe ôm để kiếm tiền cho vợ chữa bệnh, không một lời oán thán số phận. Giờ thì mẹ anh cũng đang bệnh liệt giường, bản thân anh cũng mắc bệnh thận.
Trong cái hoàn cảnh nghiệt ngã ấy mà họ vẫn hạnh phúc, vẫn yêu nhau, vẫn cười tươi, người vợ còn làm thơ tặng chồng, những vần thơ như mật ngọt, chắt lọc từ máu trong tim: “Đi gần hết quãng đời tăm tối/ Chợt lóe lên ánh sáng đường hầm/ Ánh sáng của tình yêu và hi vọng/ Anh là ánh sáng của đời em”.
Vậy đấy, tình yêu thật là kỳ diệu, như lửa hồng sưởi ấm nhân gian, như ánh sáng chiếu rọi vào những nơi tăm tối nhất. Chẳng phải nếu mỗi ngày được biết những người sống quanh mình đang sống tử tế và tốt đẹp thế này, mỗi người chúng ta đều cảm thấy yêu đời và có chút hy vọng ở tương lai?
Cho dù cuộc đời còn nhiều điều u tối, tình người bạc bẽo, tình thân bị rẻ rúng, nhưng có lẽ chúng ta đều tin rằng, bản chất đẹp đẽ của con người sẽ không gì có thể nhuốm đen đi được. Vẫn có những con người bình dị mà cao cả như chị Dung, anh Vượng và còn hàng triệu những người chúng ta chưa biết mặt, biết tên nữa.
Họ vẫn đang sống rất đẹp phần đời của họ, đang viết nên những câu chuyện tuyệt vời về tình người và đem tình yêu của họ sưởi ấm cõi nhân gian này. Chẳng ai có ý định làm một anh hùng hay muốn trở thành người nổi tiếng. Họ cứ sống bình dị thế thôi, nhưng biết được câu chuyện về cuộc đời họ, chúng ta cảm thấy may mắn và hạnh phúc như nhận được một món quà.
Tình yêu cuộc sống này chắc chắn phải được duy trì và tiếp nối bằng những câu chuyện đẹp như huyền thoại đó, chắc chắn là như vậy. Từ ngàn xưa cho đến mãi ngàn sau.Ở đâu có tình yêu, ở đó có gia đình!
Đừng lấy tình yêu để quên đi tình yêu
Tình yêu là thứ quan trọng nhất
Đẻ sinh đôi từ tinh trùng của người chết sau 3 năm
Tôi lại muốn kể tiếp về một người đàn ông khác, anh Nguyễn Văn Vượng, 33 tuổi ở Hà Nội. Suốt 5 năm nay, anh là chỗ dựa cho người vợ hơn mình 3 tuổi, cao 1.38, nặng 29kg, không thể tự đi lại, mọi sinh hoạt cá nhân đều dựa vào chồng. Chị bị suy thận giai đoạn cuối, sự sống phía trước mịt mờ, kéo dài được ngày nào biết ngày đó, nói gì đến chuyện làm vợ, rồi sinh con cho anh.
Thế mà người đàn ông ấy vẫn một lòng chung thủy, lo lắng, chăm sóc, chạy xe ôm để kiếm tiền cho vợ chữa bệnh, không một lời oán thán số phận. Giờ thì mẹ anh cũng đang bệnh liệt giường, bản thân anh cũng mắc bệnh thận.
Trong cái hoàn cảnh nghiệt ngã ấy mà họ vẫn hạnh phúc, vẫn yêu nhau, vẫn cười tươi, người vợ còn làm thơ tặng chồng, những vần thơ như mật ngọt, chắt lọc từ máu trong tim: “Đi gần hết quãng đời tăm tối/ Chợt lóe lên ánh sáng đường hầm/ Ánh sáng của tình yêu và hi vọng/ Anh là ánh sáng của đời em”.
Vậy đấy, tình yêu thật là kỳ diệu, như lửa hồng sưởi ấm nhân gian, như ánh sáng chiếu rọi vào những nơi tăm tối nhất. Chẳng phải nếu mỗi ngày được biết những người sống quanh mình đang sống tử tế và tốt đẹp thế này, mỗi người chúng ta đều cảm thấy yêu đời và có chút hy vọng ở tương lai?
Cho dù cuộc đời còn nhiều điều u tối, tình người bạc bẽo, tình thân bị rẻ rúng, nhưng có lẽ chúng ta đều tin rằng, bản chất đẹp đẽ của con người sẽ không gì có thể nhuốm đen đi được. Vẫn có những con người bình dị mà cao cả như chị Dung, anh Vượng và còn hàng triệu những người chúng ta chưa biết mặt, biết tên nữa.
Họ vẫn đang sống rất đẹp phần đời của họ, đang viết nên những câu chuyện tuyệt vời về tình người và đem tình yêu của họ sưởi ấm cõi nhân gian này. Chẳng ai có ý định làm một anh hùng hay muốn trở thành người nổi tiếng. Họ cứ sống bình dị thế thôi, nhưng biết được câu chuyện về cuộc đời họ, chúng ta cảm thấy may mắn và hạnh phúc như nhận được một món quà.
Tình yêu cuộc sống này chắc chắn phải được duy trì và tiếp nối bằng những câu chuyện đẹp như huyền thoại đó, chắc chắn là như vậy. Từ ngàn xưa cho đến mãi ngàn sau.Ở đâu có tình yêu, ở đó có gia đình!
Đừng lấy tình yêu để quên đi tình yêu
Tình yêu là thứ quan trọng nhất
Đẻ sinh đôi từ tinh trùng của người chết sau 3 năm
Mi An
0 nhận xét:
Đăng nhận xét