Hiển thị các bài đăng có nhãn Bài viết của tôi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bài viết của tôi. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013

Hoài niệm


Trà chanh tình yêu: Có những cảm xúc và những giấc mơ không ai biết. Ta đắm chìm trong những suy tư chỉ một mình mình. Thoáng chút những hoài niệm chợt hiện ra...


Ta đã từng thức dậy thật sớm để lắng nghe những bản nhạc không lời, để nhâm nhi cốc cafe đắng còn ấm trên tay, để lững thững dắt xe ra khỏi nhà, hòa mình vào dòng người đang vội vã, ta từ từ đi theo quán tính, trên con đường đến cơ quan, để biết rằng cuộc sống không có gì phải vội vã…

Ta đã từng cả tuần không dùng điện thoại, không facebook, không hẹn hò, không cà phê, không la cà quán cóc với ai cả, cảm giác như mọi người đang lao đi về phía trước còn mình thì ở lại, ở một góc nhỏ nào đó của cuộc đời, dõi theo những con người rộn rã ngoài kia…

Ta đã từng rời xa thành phố thân yêu này đến một nơi hoàn toàn xa lạ, một năm thời gian đủ dài để cảm nhận cái cô đơn, để sống lại những kỉ niệm trong khung trời riêng của mình, những kí ức đã qua, những điều hiện tại tưởng chừng rất hiển nhiên nhưng lại quá chông chênh. Để rồi, những khoảng trống trong tâm hồn mỗi ngày một rộng ra, cô đơn và hụt hẫng nhiều hơn. Chợt giật mình phát hiện, mình đã đánh rơi nhiều điều đáng quý, nhiều người mà mình đã từng quen. Đến nỗi khi gặp lại chỉ có thể trao nhau những nụ cười gượng gạo, còn cái nhìn thì ráo hoảnh…

Ta đã từng ngồi hàng giờ bên hiên cửa sổ ngắm mưa rơi trên mái ngói, qua từng ô cửa kính, ngắm từng giọt mưa trong suốt vươn mình tìm về mặt đất… rồi vỡ tan… hòa vào dòng nước trôi lặng lẽ. Mưa ẩn chứa ma lực kỳ lạ làm sao! Làm cho người yêu nó phải bồi hồi bao cảm xúc…

Ta đã từng đi hái những bông hoa, cỏ dại ở sau vườn chỉ vì thấy nó đẹp, nó nên thơ và ta hiểu rằng ta cần đơn sơ như những hoa dại lá cỏ đó.

Ta đã từng ngồi chời xe bus hàng giờ đồng hồ. Không than thở! Ta trân trọng những giây phút đó bằng việc ngắm những dòng người qua lại, chen lấn nhau… dù mình có ra sao thì cuộc sống vẫn tiếp diễn. Yêu đời đi nhé!

Ta đã từng ...
...HieuBio...

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Mùa đông và Em

Anh viết tặng em bài thơ, về mùa đông thương nhớ.

Nghe nồng nàn hơi thở, trong cái lạnh tái tê.

Bao nỗi nhớ ùa về, bàn tay em ấm áp.

Bàn chân trần trên cát, lạnh mát dưới bàn chân.

Biển tĩnh lặng mùa đông, thiếu bước chân du khách.

Hòa vào cơn gió lạnh, ta xích lại gần nhau.

Trao em mối tình đầu, một tình yêu duy nhất.

Yêu là trao và nhận

Hay đơn giản… Chỉ là hận và đau?

Nếu tình yêu có phép nhiệm màu

Xin xóa tan những khoảng trời xa lạ

Để trái tim thôi đừng buốt giá.

Cho chúng mình mãi mãi bên nhau

HieuBio

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Đăk Lăk những chiều mưa

Dạo này buổi chiều Đăk lăk thường có mưa, những trận mưa lớn tầm tã và kéo rất dài. Có khi mưa suốt buổi chiều, kéo dài đến nửa đêm, đến mãi sáng hôm sau..



Chiều nay thôi, ta chạm một cơn mưa thật gần, ngắm một người con gái đẹp lạ lùng khi khóc. Ta chạy trong màn mưa như thể đang tìm phương hướng, ta chạnh lòng một nỗi buồn mơ ... 

"Gạt kỉ niệm vào một ngăn tủ lớn, 
để khi mưa không làm em hoen mi".- Khuất Hương -

Ta đã từng như em. Đã từng uống những giọt mưa để khỏa lấp đi những nghẹn ngào nóng nực trong cuống họng. Đã từng một mình đi bộ dưới mưa, thưởng thức cái lạnh cóng của từng giọt mưa như những mũi kim châm vào da thịt. Há miệng, thè lưỡi nếm vị nước mưa nhạt tan trên vị giác ...

Ta đã từng như em. Đã từng chạy trong cơn mưa tìm một dáng hình quen. Đã từng bước qua những nhức nhói con tim. Đã từng rơi nước mắt... Đã từng đặt tay ôm lấy lồng ngực trái, dỗ dành trái tim ngoan hiền hơn trong chia ly.


Có chút gì trong ta tê tái. Ta nhớ những gì đã là kỷ niệm. Năm năm, mười năm... vẫn vẹn nguyên như ngày hôm qua. Người năm nào giờ ngủ yên dưới những lớp thời gian mờ phủ. Ta năm nào giờ áo đã phai dần sương gió. Vậy mà sao mưa vẫn mưa xưa...

Biết có người thèm khóc. Khóc vì một nỗi đau tình cờ. Giá như ngăn được những giọt lệ cay trên đôi má thắm em buồn. Thì có lẽ trời không nỡ rơi từng hạt trong như nỗi nhớ, trong như đôi mắt ngày xưa. Và ta không lạc bước về đây, không một mình lang thang trong làn mưa rả rích giữa thành phố xa lạ này ...


Ta thấy tâm can mình nổi sóng. Đã có lần thấy mưa trong nắng. Thì bạn ơi, sẽ có niềm vui trong những nỗi buồn. Thì em ơi, sẽ có ngày trong cơn mưa em khóc rồi lại cười khi có người cầm chiếc dù chạy tới che cho em ...

Đôi khi ta cũng thèm khóc đấy, cũng thèm gào lên giữa chốn đông người. Như kẻ khùng điên một giây thôi. Để lòng bỗng nhẹ tênh sau cái ngày giông bão. Đôi khi, ta cũng thèm một cơn mưa nhỏ, để gột sạch những bụi bặm đường trần ta đã đi qua.


Cơn mưa đổ xuống thật nhanh và lớn. Gió tạt mạnh làm cho cả xe và người liêu xiêu. Những con đường ngập nước. Những tuyến phố công viên vắng lặng. Chỉ còn những kẻ điên như ta và em chạy vào cơn mưa tìm quá khứ. Tìm hơi thở đều đặn của mưa, tìm những cái ôm xiết, tìm một lời an ủi đúng lúc. Và tìm một chỗ trú chân. Chỉ có những kẻ điên như ta và em, lang thang trên phố buồn, ngắm những bông hoa mùa cũ chảy tan vào nhịp thở. Ướt mèm tháng năm... 

Đăk lăk chiều nay mưa ...


HieuBio - Đăk lăk 12/05

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Đà Lạt trong tôi ...

Chuyến đi công tác lần này đã đưa tôi đến Đà Lạt khi bình minh bắt đầu lấp ló trên những vòm thông xanh vút cao, rồi lan mênh mang trên những đám cỏ ven đường dịu dàng một màu xanh mươn mướt… Tự dưng thấy lòng bình yên, thanh thản đến lạ kỳ… Lòng háo hức thôi thúc khám phá, muốn đi đến tận cùng của những nét dịu dàng của một thành phố cao nguyên vẫn thầm ước ao một lần dừng chân từ trong thi ca nhạc họa…


Ấp ủ mãi một entry thật dài cho Đà Lạt, nhưng viết mãi vẫn chưa xong, cứ sợ câu chữ không diễn tả hết được tình cảm mình dành cho nơi này.

Đà Lạt nên thơ... Đà Lạt mộng mơ... Đó là những gì mọi người đánh giá về nơi tuyệt vời ấy, nhưng với tôi, điều đó chưa hẳn là đủ, Đà Lạt còn có những điều thú vị khác, mà không phải ai chỉ một lần đến đó cũng cảm nhận được. Đà Lạt maọ hiểm trên những ngôi nhà cheo leo với con đường nhỏ hẹp cao dốc ven đường... Đà Lạt mộng mơ trong những rừng thông xanh rì rào thăm thẳm, những con đường dốc cao hay thoai thoải và được tô điểm thêm bởi những ngôi nhà nhỏ xinh xắn có cửa trắng tinh nằm xuôi theo con đường dốc đổ dài... Đà Lạt huyền bí qua những ngôi biệt thự sang trọng quý phái xây từ thời Pháp bỏ hoang trên các triền dốc cỏ xanh mướt màu. Đây đó là đôi chút cổ kính của những con phố từ xa xưa, trải qua bao biến cố vẫn kiên cường mạnh mẽ. Đà Lạt ngọt ngào trong những vườn dâu đỏ mọng hấp dẫn, trong những vườn hoa ngập sắp khoe hương nồng nàn. Đà Lạt nhẹ nhàng ẩn mình trong dòng nước mát lành của Hồ Xuân Hương, giản đơn trên những cánh hoa mimosa mỏng manh vàng rực rỡ khắp nẻo đường bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt. Nên thơ ở Thung Lũng Vàng, hạnh phúc ấm áp cho những đôi uyên ương ở Thung Lũng Tình Yêu, tha hồ thả hồn theo gió trên Đồi Mộng Mơ hay khám phá những thăng trầm lịch sử qua Dinh Bảo Đại, Đà Lạt Sử Quán... Nhưng đầu chỉ có thế! Nơi đó còn có sự hoà quyện tuyệt vời giữa nét buồn nên thơ với không khí sống động và hiện đại trên những khu phố đi bộ tấp nập dòng người qua lại, với những ánh đèn sáng rực rỡ buổi đêm. Sẽ rất tuyệt vời đấy, nếu bạn dạo quanh hồ vào buổi đêm, nhâm nhi một tách cappuccino nóng hổi thơm lừng, thưởng thức những xâu bò cuộn lá lốt, cá viên chiên hay một cái bánh tráng mỡ hành nóng thơm phức. Đà Lạt còn có bánh bèo, mì quảng, bột chiên rất ngon. Và sẽ thật thiếu sót biết bao khi bạn đến nơi này mà không ăn qua món có cái tên rất ngộ nghĩnh "sắp sắp". Đà Lạt như một cô gái mới lớn, đầy những mộng mơ ngây thơ, e ấp thẹn thùng nhưng cũng mạnh mẽ và sống động như tính cách của cái tuổi mới lớn, tuổi mới biết yêu...

Người Đà Lạt hiền lành và dịu dàng. Điều đó là do tôi cảm nhận thôi, còn ai đó như thế nào thì tôi không biết ^^. Con trai lẫn con gái, có những nét đặc trưng không lẫn đi đâu được. Có thể là do giọng nói ngọt ngào nhẹ như gió thoảng qua tai, bởi đấy là cái chất giọng của những người miền Bắc đầu tiên vào Nam lập nghiệp, nên mới có sự hoà quyện lạ lùng đặc trưng đến thế. Có thể là do làn da trắng mịn mang hơi hướng cảu khí hậu vùng này... Nhưng dù thế nào đi nữa, thì người Đà Lạt cũng thật đặc biệt, như chính nơi họ sinh sống vậy.Cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng mỗi khi đến đây, tôi cả nhận được rằng giữa mình với vùng đất ấy có một mối liên kết nào đó cực kì gần gụi. Như là "sinh ra để dành cho nhau" ấy.^^

Tôi đã rời Đà Lạt, nhưng không hẳn là xa. Hai ngày ngắn ngủi – đến và yêu, đủ làm thành những ân tình lưu luyến cùng Đà Lạt trong tim – như dòng Camly, dòng Datanla đêm ngày đêm thao thức, hát cho bước chân ước hẹn ngày trở lại, cất lên tiếng gọi của một mối tình nồng nàn đắm si…  

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

Gọi nắng cho mùa

Tháng hai về những bước đầu tiên
Trời vẫn rét như là biết thế
Mẹ gánh niềm tin ra cánh đồng lầy lội
Cây mạ se mình, gió thổi ngược đường đi
Có phải vì gió thổi cay mi
Mà nước mắt muốn trào ra nóng hổi
Bưng bát cơm thấy mình có lỗi
Toan tính quá nhiều quên mất cả đồng quê


Nắng ấm không về với tháng hai
Mặt trời lạc quên đường đi thắp nắng
Cái cười buốt tê theo tay người xuống ruộng
Cây ma rạp mình trên đồng nước mênh mông
Về đây đi nắng ấm của mùa ơi
Cho cây lúa vùng lên vươn sức sống
Cho mùa lúa vàng trải khắp nơi nơi
Hạt gạo trắng ngần kết đọng những mùa vui ...

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

Tình bạn


Bạn bè gọi tôi là chuyên gia tâm lý
Bởi mỗi khi cần có người chia sẻ
Nhẹ một lời tôi sẽ ở bên. 
Với bạn bè tôi là bến đỗ bình yên
Nơi bạn có thể khóc cười như trẻ nhỏ. 
Và tôi biết
Niềm yêu thương ai cũng có
Nước mắt và nụ cười đâu hẵn đã buồn vui. 
Tôi lãng mạng hay nghĩ xa xôi
Thường tự ví mình là hạt cát
Hạt cát không biết nói lời hay 
Hạt cát chỉ biết lắng nghe và chia sẻ. 
Gửi cho bạn niềm vui qua cái nắm tay. 
Và tôi biết, có người ví tình bạn như sân bay. 
Để ước mơ cùng những thiên thần cất cánh. 
Tôi mơ màng nghĩ ngoài trời se lạnh. 
Gọi tên bạn bè mong tìm chốn bình yên. 
Tôi cũng có những chuyện vui buồn riêng 
Những rắc rối không tự mình gỡ được. 
Và khi tôi khóc ai là người biết trước
Xiết chặt tay tôi những lúc buồn vui.
Tình bạn dù cách xa hay sóng đôi 
Tình bằng hữu qua gian nan dễ gì có được. 
Mái tóc dài có thể nào thiếu lược 
Cũng như không thuyền làm sao có thể qua sông?
Và còn bạn, bạn có nghĩ vậy không?

Thời gian và những đổi thay

Một bộ quần áo mà ta đang mặc,một tờ tiền mà ta đang nằm trong tay…nhưng quần áo rồi cũng cũ đi và ta sẽ lớn, đồng tiền có thể ở mãi trong túi mà không tiêu?
          Một căn phòng, một thế giới riêng trong nhà, một quyển nhật ký với những tâm sự buồn vui…nhưng suất cuộc đời làm sao có thể ở mãi một nơi, rồi có lúc ta phải đi xa. Quyển nhật ký ta viết lúc 8 tuổi, đến khi 18 tuổi đọc lại không phải ai cũng tự cười mình hay sao?
          Một góc phố thân quen, một kỷ niệm êm đẹp mà ta tưởng chừng sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa ta…nhưng góc phố nào mà không có người đến rồi đi, kỷ niệm nào mà không mờ trong ký ức.
          Một tình bạn sắc son tưởng chùng như sẽ cùng ta đi hết  những ngả rẽ cuộc đời…nhưng bỗng trở nên thật xa, những con người mà ta nhớ thương trở thành cố nhân, trở thành những con người trong quá khứ.
          Người ta vẫn nói tri thức là vĩnh cửu. Ngay cả khi trí tuệ có sáng suất đến đâu thì cũng có những lúc khủng hoảng, có những lầm lẫn. Nếu như xao nhãng, dửng dưng thì liệu tri thức nào còn ở lại với thời gian?
          Ngay đến trái tim con người còn có thể thuộc về người khác, trí óc còn có thể bị người khác sử dụng, bàn tay còn có thể bị người khác dắt đi…những thứ bằng xương thịt ấy liệu có phải thuộc về mình?
                                                                                    Bùi Văn Hiệu

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

Tháng 12


Tháng 12 kỳ diệu với bao điều hứa hẹn, là tháng của sự yêu thương và đoàn tụ…
Tháng 12 thật bận rộn nhưng thấy thanh thản khi tình cảm của mình, yêu thương của mình cứ vơi rồi lại đầy mà chẳng bao giờ phải lo có ngày nó sẽ cạn kiệt…
Thấy bình yên vì nhìn đâu cũng thấy yêu thương, yêu thương trong ánh mắt, trong cái nắm tay thật chặt, trong những cái ôm khe khẽ nhưng cũng vừa đủ ấm của bạn bè hay đơn giản chỉ là những người xa lạ…


Và thấy nhớ em, người con gái mà tôi yêu, bây giờ chỉ muốn được gặp em, được ôm em vào lòng và nói với em những lời yêu thương nhất, em ở xa vậy, chắc không nghĩ là có một người lại nhớ em đến thế nhỉ? Xa nhau nhưng không có lúc nào anh lại không nhớ tới em, giọng nói ấy cứ làm anh rạo rực, giọng nói ấy đánh thức trong anh những niềm xao xuyến đã chết lặng và làm cho hồn anh, trái tim anh tràn đầy hạnh phúc. Hơi thở ấy đã phả vào từng sợi tóc, bàn tay thân yêu ấy đã xoa dịu cho anh những vết thương. Anh muốn sụp xuống trước trái tim trong sáng  ấy… Ôi người yêu dấu nhất của anh … Sao nhớ em đến thế… 
Tháng 12 … Ngày trước, những ngày này, anh còn ở trường, đang nhộn nhạo, xôn xao vui vẻ .., còn bây giờ là nỗi nhớ. Nhớ nhà, nhớ em, nhớ bạn và nhớ trường…
Cơn gió với những hạt nước li ti đánh thức mùa xuân dậy và đánh thức cả những tình cảm của anh dành cho em. Giờ đây nó đang dậy lên những làn gió mát, hệt như hơi thở của em, hệt như tiếng hát và những âm thanh đạm đà, xao xuyến cất từ trong trái tim em…
Tháng 12 ... Gói ghém lại những nỗi nhớ. Bao bọc yêu thương trong yêu thương, hoàn thành công việc thật sớm để về thăm em, sẽ tặng em những đoá hoa Ly đẹp nhất, những đoá hoa mà anh bắt đầu yêu khi biết rằng em rất yêu hoa Ly ...

Thu đã về ôm nỗi nhớ trong tay ...

Sáng nay, bước chân khỏi giường, cảm nhận cái lạnh nhè nhẹ len lỏi vào cơ thể!. Nghe gió xào xạc từng cơn, thấy lòng bình yên khó tả, man mác một điều gì đó không thể nói ra … Vội nhìn qua của sổ, thu tới rồi...
Mùa thu, mùa của những cảm xúc thoáng qua, của sự lãng mạn, của tình yêu nhưng mang 1 chút buồn, 1 chút nhớ thương và hối tiếc ... Nếu coi một năm là một bản nhạc, thì phải chăng mùa thu là một nốt nhạc trầm? Nếu coi một năm là một đời người, thì phải chăng mùa thu là một khoảng lặng?
Nhắm mắt lại, trong không gian thật tĩnh lặng lắng nghe tiếng rơi nhẹ nhàng của chiếc lá, chợt nhận ra rằng cuộc đời và thiên nhiên có nhiều điều kì diệu! Đã bao lần sau giờ làm việc, chầm chậm một mình dạo bước trên con đường vắng, nhìn lá rơi lác đác, thấy lòng xao xuyến, muốn làm thơ, muốn hát vang, những lo toan thường nhật tan biến, kỷ niệm đẹp tràn về, thấy yêu thương khát khao vô vàn một ánh mắt từng làm rung động trái tim mình, thấy trống trải khi nhận ra mình vẫn thiếu một điều gì đó. Hình như là... một bàn tay ai để ấm áp hơn cho ngày thu về buồn se lạnh …
Chiếc lá theo làn gió từ đâu đến khẽ chạm vào bờ vai, ta nâng niu chiếc lá trong tay như giữ gìn hạnh phúc mình đang có. Đôi khi ta nhận thấy mùa thu đang lướt qua khi kỷ niệm đong đầy một vốc mưa xa, xa mãi… Mưa thu mỏng manh như điều dĩ nhiên phải đến, như niềm tin dễ vỡ mà không buốt như mưa đông để ta ngại ra đường. Thu trôi đi tự nhiên như chính lúc thu đến. Âm thầm, lặng lẽ và lầm lũi với tháng năm đến không ngờ. Chút lá nào chẳng tiếc níu kéo hồn thu mặc dù tất cả đã nhuộm màu vàng thẫm. Làn khói mỏng manh lang thang ngoài kia liệu ta có thể chạm vào…
Thu trong trẻo, thu mong manh quá . Ta gom nhặt những ký ức vội vàng, nhớ nhớ quên quên của một thời …