Hiển thị các bài đăng có nhãn luhachdem. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn luhachdem. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Vì cuộc sống có nhiều lựa chọn...

Hài 3S - Chính vì có quá nhiều thứ chi phối, nên chúng ta mới không thể tự quyết định cuộc sống. Mỗi lần vấp ngã, trái tim lại chai sạn đi một ít. Mỗi lần tổn thương, bản thân lại tự động trở nên cứng rắn hơn.

Nhiều người trẻ vẫn tự hỏi, tại sao chúng ta luôn sống và cảm thấy cô đơn? Hoặc luôn sống mà cảm thấy bế tắc, mệt mỏi, luôn phải gánh gồng trên vai những trách nhiệm bị dồn vào đường cùng bắt buộc phải mang theo?

Là do chính bản thân chúng ta chọn lựa, không làm bạn với niềm vui, mà chỉ làm bạn với gánh nặng tinh thần.

Chính vì có quá nhiều thứ chi phối, nên chúng ta mới không thể tự quyết định cuộc sống. Và càng trưởng thành, chúng ta lại càng trở thành những con người khác. Dấu vết khắc nghiệt của cuộc đời bắt đầu khiến chúng ta phải khước từ ước mơ, khước từ những mong muốn của bản thân, để ép mình mau lớn.

Mỗi lần vấp ngã, trái tim lại chai sạn đi một ít. Mỗi lần tổn thương, bản thân lại tự động trở nên cứng rắn hơn. 

Mọi sự lựa chọn cũng vì thế mà bắt đầu trở thành áp lực.

Đã lúc nào bạn tự vấn, rằng đã lựa chọn gì cho cuộc đời mình hay chưa?
Mỗi sự chọn lựa đều mang hơi thở của sự sống, và cả sự đối đãi của bạn với chính mình. Tại sao chúng ta phải chọn áp lực và đau khổ? Tại sao chúng ta không thể chọn một cách khác, buông bỏ những thứ mà đã cố gắng đến mệt mỏi, và mạnh mẽ đối diện để nói lên suy nghĩ thật của mình, rằng sẽ chỉ làm những gì mình thích?

Lựa chọn để sống và lựa chọn để sinh tồn thực ra rất khác nhau. Lựa chọn để sinh tồn chính là cách lựa chọn để tiếp tục duy trì sự sống, còn lựa chọn để sống chính là cách hưởng thụ sinh mạng. 

Bất cứ ai cũng không thể ép buộc bạn phải sống như thế nào, hoặc phải lựa chọn con đường đi như thế nào. Chỉ có bạn là hoàn toàn có thể, và nhất định đừng lãng phí những sự lựa chọn đó.

Có ai đó đã từng nói: Hãy chọn lựa để ngày mai đừng hối tiếc. Kể cả có là sai lầm, kể cả trong mắt người khác có là điều điên rồ hoặc khờ khạo, kể cả vấp phải chướng ngại vật ngăn trở. Thế nhưng, cứ lựa chọn đi, chỉ cần bạn không cảm thấy xấu hổ, chỉ cần bạn ngẩng cao đầu, chỉ cần bạn thấy hạnh phúc, thế là đủ.

Cuộc đời mỗi người dài ngắn khác nhau, số phận mỗi người cũng vì thế mà tốt xấu cá biệt. Nhưng hãy cứ mạnh mẽ mà tin rằng, phải nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình. Chỉ có như vậy, mới có thể đặt chân đến bên cạnh vạch đích, chỉ có như thế mới vượt qua vạch giới hạn cuộc đời.

Quan trọng là, chúng ta có thể vượt qua nổi những rào cản sinh ra từ chính bản thân mình hay không. Hay là lại chạy trốn, lại đi theo những lối mòn đã cũ, hoặc giả chỉ là ngại thay đổi, ngại khác người, ngại phải đối diện với kết quả?

Tương lai chính là những trạm đỗ, sự lựa chọn của bạn chính là điểm dừng duy nhất không thể quay đầu. Nếu không quyết đoán, chỉ có thể bỏ lỡ hoặc quanh quẩn trong hành trình của chính mình. Khi ấy, cuộc sống sẽ chỉ còn là bi kịch!

Vậy đấy, cuộc sống có nhiều sự chọn lựa, tại sao chúng ta không chọn lựa sống cho riêng mình, và chỉ cho riêng mình? Sống để hạnh phúc và an nhiên, sống để tự do và nhàn tản.

Để giải thoát cho tâm hồn…

Hay nói một cách đơn giản là nắm giữ vận mệnh chứ không phải là bấu víu vào định mệnh.

Những Từ Khóa Tìm Kiếm Trên Google:

5 bài học rất cần cho cuộc sống
Vì cuộc sống là không chờ đợi
Những điều không nên làm trong cuộc sống
Hóa ra cuộc sống thật đơn giản

Theo: Kenh14.vn
__________________________________________________ 
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui! 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

Khi Sinh Viên ra trường - Thơ hay chế

Khi Sinh Viên ra trường - Thơ hay chế


Đầu đường Xây dựng bơm xe
Cuối đường Kinh tế bán chè đỗ đen
Ngoại thương mời khách ăn kem
Cạnh anh Nhạc viện thổi kèn đám ma

Ngân hàng ngồi dập đô la
In giấy vàng mã, sống qua từng ngày
Sư phạm trước tính làm thày
Giờ thay kế toán, hàng ngày tính lô.

Điện lực chẳng dám bô bô,
Giờ đang lầm lũi phụ hồ trên cao.
Lập trình chả hiểu thế nào,
Mở hàng trà đá, thuốc lào…cho vui

Nông nghiệp hỏi đến ngậm ngùi
“Số em chắc chỉ tiến lùi theo trâu”
Nhìn quanh, Thương mại đi đâu?
Hóa ra là đã nhảy tàu đi buôn…..

Ngoại ngữ vẻ mặt thoáng buồn
Đang ngồi viết sớ, kiêm luôn bói bài.
Báo chí buôn bán ve chai
Giao thông đi chở thuê ngoài Đồng Xuân.
Bách khoa cũng gặp đôi lần
Buôn đồ điện hỏng, kiếm cân dây đồng
Mỹ thuật thì đang chổng mông
Đục khắc bia mộ, cũng mong lên đời

Mỏ địa chất mới hỡi ôi
Sáng thồ hai sọt, chào mời mua than
Thuỷ sản công việc an nhàn
Sáng cân mớ cá, cuối làng ngồi rao…!

Hàng hải ngồi gác chân cao
Bao giờ trúng số mua tàu ra khơi
Bác sĩ, y tá có thời
Học xong về huyện được mời chích heo…
Theo: Namkna
Các Bạn Có Thể Tìm Các Từ Khóa:

Tho Che Sinh Vien
Tho Che Hoc Sinh
Tho Che Gia Dinh
Tho Che Vo Chong
Tho Che Lukhachdem
Tho Che Con Gai
Tho Che Con Trai

__________________________________________________ 
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui! 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Đâu cần phải yêu...

Chẳng cần những chiếc ôm vội vã, những chiếc hôn ướt át, chẳng cần những lời nói yêu thương ngọt ngào...

Chỉ là trống vắng, chỉ là lạnh, thì tìm nhau trong một góc nào đó giữa cuộc đời...

Uống cafe, nói chuyện phiếm, chia sẻ những cảm xúc nhen nhóm, rồi hững hờ nhìn dòng người lại qua như những chiếc răng lược đan xen nhau qua ô cửa sổ. Bất chợt nhìn người, chạm phải một ánh mắt, một nụ cười, rồi cảm thấy ấm áp... chỉ cần như thế thôi, là đủ.

Xá gì những hẹn hò, xá gì những thề thốt lớn lao, to tát, chỉ cần bình dị và nhẹ nhàng, cũng đủ cho cô quạnh chơ vơ thu mình vào một góc sâu kín trong tâm hồn.

Chẳng cần những chiếc ôm vội vã cũng thấy ấm lòng bởi những quan tâm.

Chẳng cần những chiếc hôn ướt át cũng thấy lòng mình ngập tràn cảm xúc.

Chẳng cần những rung động mãnh liệt, chỉ cần một thời điểm nào đó trong đời, ta bên nhau lặng lẽ. Chỉ là, một buổi chiều muộn, ngồi cạnh nhau nhìn bóng nắng bước qua thềm, cũng thấy trào dâng những cảm xúc khó tả.

Chẳng cần thể hiện trong đám đông ồn ã, chỉ cần sau những vội vã lại có nhau trong những phút lặng yên…

Chỉ thật lặng lẽ, đâu cần phải yêu, chỉ là ta biết vẫn luôn có nhau đấy thôi, vẫn có ai đó đứng chờ ta ở một nơi nào đó thôi, chỉ cần trong những phút bâng khuâng, nghĩ đến nhau như nghĩ đến những gì đặc biệt nhất, đã là đủ lắm rồi!
Đâu cần phải yêu...
Ta vẫn cần có những thứ tình cảm "lưng chừng" ấy...

Để sau những sầu não đê mê, có một người quan tâm san sẻ, thấy lòng như dịu lại!

Để sau những mệt mỏi, lại có những phút thư giãn cho tâm hồn, có một người ở bên để giữ lửa cảm xúc.

Để sau những nhọc nhằn, những nước mắt, lại có thể ngắm dòng người lại qua. Sau những hối hả lại có những phút giây lăng lẽ, yên bình.

Đâu cần phải yêu mới có thể đem lại hạnh phúc cho nhau!

Đâu cần phải nước mắt, đâu cần phải đớn đau. Thay vì làm đau mình, đau người, để lại những phút giây đẹp đẽ hiếm hoi chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Vì đôi khi, trong cuộc đời này, ta cần những thứ tình cảm "lưng chừng" như thế!
Theo: Kenh14.vn

Blog Tinh Yeu |Blog Cam Xuc |Blog Cuoc Song |Blog Cam Xuc |Goc Yeu Thuong |Qua Tang Cuoc Song |Hat Giong Tam Hon |

______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Gặp quả báo vì sống quá đểu giả

50 tuổi, cái tuổi hầu hết mọi người đều có rất nhiều thứ và chuẩn bị lo cho tuổi già thì tôi chẳng có thứ gì, tiền bạc không, bạn bè không. Cái tôi có chăng chỉ là bệnh tật và nợ nần.

Tôi có hai đứa con nhưng mọi phẩm chất ở mức trung bình, gia đình 4 người sống lay lắt thuê nhà trọ hơn 20 năm rồi. Mọi gánh nặng cuộc sống chỉ trông chờ vào gánh cháo dinh dưỡng bán ở vỉa hè của vợ.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê miền Trung nghèo khó, không vì thế mà tôi tu chí phấn đấu học hành. Ngược lại, với bản chất hung hăng và láu cá từ nhỏ, tôi đã chơi bời quậy phá xóm làng, trộm cắp và lêu lổng, nói chung là đủ thứ xấu. Còn học hành lúc nào cũng đội sổ, lẹt đẹt, 10 năm mới học hết lớp 7, hầu hết những lần đủ điểm lên lớp đều do tôi đe nẹt mấy đứa học giỏi để nó cho xem bài.

Thất học, ở nhà làm nông, tôi có vợ sớm, một cô gái làng bên cũng ít học như tôi. Những năm 1990, có một phong trào những người miền Trung rời bỏ quê hương để đi vào Sài Gòn làm ăn. Vợ chồng tôi cũng rời bỏ theo phong trào đó, rồi số phận đã giữ chặt tôi lại nơi đây từ đó đến bây giờ.

Từ điểm xuất phát con số 0, rất nhiều người phấn đấu làm lụng cực nhọc, tích lũy để đến bây giờ thành đạt, ít nhất cũng có đời sống ổn định, tôi thì không. Với bản tính láu cá lọc lừa từ nhỏ, lại lười lao động chân tay, thích lao động nhẹ, hưởng lương cao, thêm tật hay nổ, tôi suốt ngày quần áo bảnh bao, liên hệ những người quen của họ hàng ba mẹ đã được thành đạt, kiếm những công việc nhẹ nhàng.
Gặp quả báo vì sống quá đểu giả
Ban đầu cũng có vài việc nhẹ nhàng nhưng vì không có kiến thức lẫn kinh nghiệm nên tôi không thể làm được gì. Vả lại vì tính khoác lác nên ai cũng ghét, không ai chỉ bảo cho tôi thứ gì, mỗi công việc tôi chỉ làm được vài ba tuần rồi thôi. Quanh năm số ngày tôi đi làm việc để kiếm tiền chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tất cả mọi chí phí tôi đều phó mặc cho một mình vợ lo, thậm chí nhiều lần tôi còn lấy tiền của cô ấy.

Tôi cũng có một đứa em trai hiện là giảng viên đại học, chắc vì xấu hổ mà rất ít khi quan tâm hay giúp đỡ gia đình tôi. Vì những người họ hàng đều ngoảnh mặt quay lưng, tôi quay sang lừa dối bạn bè và những người đồng hương, tôi đều hỏi mượn tiền với những lý do khác nhau. Rất nhiều trong số họ phần vì họ thật thà, phần vì ái ngại nên đành cho tôi mượn. Tôi không nhớ hết đã mượn bao nhiêu và bao nhiêu người cho tôi mượn. Chung quy một điều, tôi chưa từng trả nợ cho ai và những người cho tôi mượn tiền đều tránh xa sau khi họ đòi nợ bất thành.

Cũng có người nói nhỏ nhẹ, nhưng cũng có người chửi ác lắm. Thú thật, cũng có lúc tôi có ít tiền, định trả người này người nọ một ít nhưng nghĩ đến cảnh cháy túi lại tặc lưỡi cho qua, tự nhủ dù sao cũng nghe chửi nhiều rồi, vả lại những người đó đâu có khổ hơn mình. Riết rồi chẳng còn ai chơi với tôi, chỉ còn vài thằng bạn nối khố không nỡ từ tôi vì nó biết rõ như đi guốc vào bụng tôi mà.

Thỉnh thoảng tôi cũng chủ động lên nhà tụi nó gài độ uống cà phê hay uống bia, nhưng không bao giờ tôi chủ động trả tiền, vậy mà tôi cũng không tha cho tụi nó. Có một lần túng quá, tôi nghĩ ra kế rủ một thằng bạn hùn vốn đi buôn, nói là hùn chứ tiền của nó thôi. Vì tôi cứ theo nó hoài, cực chẳng đã nó cho tôi mượn 2 chỉ vàng chứ không hùn hạp gì cả. Có tiền tôi nói dối bạn là đi buôn, nhưng thực ra tôi tiêu pha vào cờ bạc hết mong ăn tiền của người khác.

Tôi thua sạch và 15 ngày sau quay lại nhà bạn nói là đi buôn hàng nhưng bị bắt mất hết rồi, dĩ nhiên là không có tiền để trả. Xui cho tôi là thời gian này có người biết tôi đánh bài, nên về sau bạn tôi biết và tôi mất người bạn này luôn. Lần gần nhất cách đây hơn một năm, tôi đến nhà một người bạn chơi, tình cờ gặp một người còn khá trẻ, là chủ một doanh nghiệp. Nhân lúc bạn lên lầu, tôi chủ động xin số điện thoại và làm quen. Sau lần đó ít lâu, tôi lại chủ động đến công ty anh ta xin việc. Tôi hạ mình bảo đang thất nghiệp, lại nuôi vợ con nên anh thương tình giúp tôi bằng cách giao hàng cho tôi đi bán để lấy hoa hồng.

Phải nói anh ấy là một người rất tử tế và nhân hậu nhưng tôi lại không cưỡng lại lòng tham. Tôi bán lô hàng hơn 10 triệu mà không về nộp tiền cho công ty, tiền đó tôi tiêu xài cho mình. Bị phát hiện, tôi nghỉ việc ở đó luôn tới bây giờ. Nhân viên công ty và bản thân anh vài lần đến nhà trọ tôi đòi tiền, nhưng tôi đều không trả. Lần gần nhất anh đến, cả gia đình tôi đã nặng lời và còn hăm dọa anh, hàng xóm ai cũng biết và khinh khi nhà tôi.

Anh rất tức giận nhưng không thô lỗ, nhẹ nhàng nói “Anh lớn rồi, làm người phải có lương tâm, phải có lòng tự trọng thì mới đáng làm người. Anh tin đi, người làm, trời biết. Người như anh tôi gặp nhiều rồi, để tôi coi anh nhận quả báo như thế nào. Còn chuyện này, nhất định tôi sẽ kiện ra tòa”. Chuyện đã xảy ra 3, 4 tháng, kể từ khi nghe được lời nói đó đến giờ, tôi luôn giật mình nghĩ đến chuyện quả báo, chuyện hầu tòa. Liệu có ai tin chuyện quả báo có thật hay không? Nếu công ty kia kiện ra tòa thì tôi sẽ bị tội gì?

Thời gian gần đây tôi phát hiện mình rất nhiều bệnh, sức khỏe yếu đi nhưng không có tiền khám bệnh. Tôi cũng không dám về quê vì sĩ diện, còn ở đây cuộc sống thật sự bế tắc. Tết vừa rồi, cần 5 triệu để đi buôn hoa Tết mà tôi đi mượn khắp nơi cũng không được vì chẳng ai cho. Có phải tôi đã bị quả báo rồi không? Có phải tôi là người khốn nạn không? Đây là toàn bộ những lời chân thật tôi viết ra để mong lòng mình thanh thản phần nào. Bây giờ tôi phải làm gì đây? Xin mọi người cho tôi một lời khuyên.

Theo: Vnexpress.vn -Tám
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/