Hiển thị các bài đăng có nhãn Hoa Kỳ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hoa Kỳ. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

Năm 2014 khởi đầu sự kết thúc của Mỹ

Nhà chiêm tinh Ai Cập:
Năm 2014 khởi đầu sự kết thúc của Mỹ
Một trận tuyết rơi chưa từng có trong vòng 120 năm xuất hiện ở Cairo hôm 13/12. Đây là hiện tượng cực kỳ hiếm ở đất nước kim tự tháp. Và có lẽ người duy nhất dự đoán chính xác sự kiện này là nhà chiêm tinh Joy Ayad.
Nữ chiêm tinh gia Joy Ayad
Đối với cư dân của đất nước mà nhiệt độ mùa đông trung bình là 18° C, đây là một thử thách. Trong nhà người Ai Cập không có lò sưởi mà chí có điều hòa không khí. Người ta cũng không bao giờ có quần áo rét vì không cần thiết. Không ai chờ đợi thời tiết như vậy, kể cả các nhà dự báo thời tiết.

Tuyết rơi ở Ai Cập.

Ở Cairo người phụ nữ trẻ xinh đẹp được gọi là nữ hoàng của những lời tiên tri. Ayad có bằng cử nhân nghệ thuật Pháp và là một nhà chiêm tinh học, chuyên gia số học. Cô đã đưa ra nhiều dự đoán về thế giới từ 10 năm trước.

Nhưng sự nổi tiếng thực sự đến với Joy Ayad trong năm nay khi cô dự đoán chính xác đến kinh ngạc về sự kiện lật đổ Tổng thống Mohamed Morsi mà cô coi là không thể tránh khỏi.

Cô cũng dự đoán về cuộc tấn công khủng bố vào nhà thờ al-Qiddissin ở Alexandria, cái chết của Phó Tổng thống Ai Cập Omar Suleiman, trận động đất ở Iran và cơn bão ở Mỹ. Tất cả được ghi lại trên trang Facebook của cô.

Trước đó trong một cuộc phỏng vấn với Tiếng nói nước Nga, Ayad nói rằng sẽ có một cuộc cách mạng ở Tunisia và sự thay đổi quyền lực ở Libya. Ngoài ra, sẽ có tai biến thời tiết như tuyết rơi ở Ai Cập, một trận lụt ở Saudi Arabia.

Theo nhà chiêm tinh Joy Ayad, năm 2014 sắp tới sẽ mang lại nhiều thay đổi trên thế giới. Nga cũng sẽ phải chiến đấu chống lại một cuộc tấn công khủng bố lớn.

Đặc biệt, năm 2014 sẽ không dễ dàng đối với cư dân Hoa Kỳ. Ở đất nước này trong năm tới có thể xảy ra thiên tai nghiêm trọng. Ngoài ra, nước Mỹ sẽ xảy ra sự chia rẽ lớn trong xã hội. Đây có thể là khởi đầu của sự kết thúc của Hoa Kỳ.

'Nói chung, sẽ sớm có nhiều thay đổi trên thế giới. Tất cả các sự kiện quan trọng xác định sự khởi đầu của kỷ nguyên mới, đã diễn ra vào năm 2013', cô nói.

Theo Người đưa tin

Nước Mỹ sẽ bị xóa sổ bởi... núi lửa?

Đọc cho vui. Hy vọng trong đời mình siêu núi lửa này vẫn ngủ yên.
Nước Mỹ sẽ bị xóa sổ bởi... núi lửa?
Siêu núi lửa Yellowstone có thể thiêu rụi và kết thúc tương lai của nước Mỹ. Điều này cũng gần với dự đoán của nữ hoàng chiêm tinh gia người Ai Cập.
Khi siêu núi lửa tức giận
Gần đây, dự báo khả năng nước Mỹ sẽ bị xóa sổ vào năm 2014 do một thiên tai đã được đưa ra bởi Joy Ayad - người được mệnh danh là nữ hoàng chiêm tinh người Ai Cập.Vậy, Joy Ayad là ai, khả năng "trên thông thiên văn,dưới tường địa lý" của cô đáng lưu ý đến mức nào?

Vào ngày 13.12 vừa qua, một cơn mưu tuyết chưa từng có sau 120 năm đã đổ xuống Cairo, thủ đô Ai Cập. Người duy nhất đã dự báo chính xác sự kiện này cách đây 10 năm chính là Joy Ayad.

Ở Ai Cập, Joy Ayad là chiêm tinh gia có bằng cử nhân nghệ thuật Pháp, đồng thời là chuyên gia về khoa học số. Sự nổi tiếng thực sự đến với Joy Ayad trong năm nay khi cô dự đoán chính xác đến kinh ngạc về sự kiện lật đổ Tổng thống Mohamed Morsi (Ai Cập) mà cô coi là không thể tránh khỏi.

Cô cũng dự đoán về cuộc tấn công khủng bố vào nhà thờ al-Qiddissin ở Alexandria, cái chết của Phó Tổng thống Ai Cập Omar Suleiman, trận động đất ở Iran và cơn bão ở Mỹ. Tất cả được ghi lại trên trang Facebook của cô.
Trước đó trong một cuộc phỏng vấn với Tiếng nói nước Nga, Ayad nói rằng sẽ có một cuộc cách mạng ở Tunisia và sự thay đổi quyền lực ở Libya. Ngoài ra, sẽ có tai biến thời tiết như tuyết rơi ở Ai Cập, một trận lụt ở Saudi Arabia.

Theo nhà chiêm tinh Joy Ayad, năm 2014 sắp tới sẽ mang lại nhiều thay đổi trên thế giới. Nga cũng sẽ phải chiến đấu chống lại một cuộc tấn công khủng bố lớn.

Đặc biệt, năm 2014 sẽ không dễ dàng đối với cư dân Hoa Kỳ. Ở đất nước này trong năm tới có thể xảy ra thiên tai nghiêm trọng. Ngoài ra, nước Mỹ sẽ xảy ra sự chia rẽ lớn trong xã hội. Đây có thể là khởi đầu của sự kết thúc của Hoa Kỳ.

Những dự đoán của Joy Ayad thoạt nghe qua có vẻ mơ hồ. Nhưng mới đây, các nhà khoa học đã phát hiện ra rằng siêu núi lửa Yellowstone nằm tại công viên quốc gia Hoa Kỳ ở bang Wyoming có thể là mối đe dọa đối với thế giới và có thể làm "nổ tung" nước Mỹ khi nó "thức giấc", thảm khốc hơn so với những gì họ nghĩ. Vậy điều này có liên quan gì đến yếu tố "thiên tai nghiêm trọng" mà Joy Ayad đã dự báo chăng?

Các nhà nghiên cứu đến từ Đại học Utah cho biết túi mắc ma trong lòng siêu núi lửa này lớn gấp 2,5 lần các ước tính trước đó. Kết quả được khẳng định dựa vào cuộc khảo sát địa chấn xung quanh công viên quốc gia Yellowstone rộng 3.468 dặm vuông (9.000 km2).

Mặc dù siêu núi lửa Yellowstone "ngủ yên" từ hàng trăm ngàn năm qua nhưng ngày ngày nó vẫn đun nóng hồ nước nằm trên miệng núi lửa. Các nhà khoa học dự đoán rằng với chiều dài 88km, chiều rộng 48km và chiều sâu 14.4km, nếu siêu núi lửa này phun trào thì sức ảnh hưởng của nó lan tới 1.000 dặm (1,600km), đủ sức xóa sổ nước Mỹ và làm biến đổi địa chất toàn cầu.


Siêu núi lửa Yellowstone hàng ngày vẫn đun nóng hồ nước nằm trên miệng nó

Giáo sư Bob Smith, người đứng đầu chương trình nghiên cứu cho biết: "Chúng tôi đã làm việc ở công viên quốc gia Yellowstone trong một thời gian dài. Chúng tôi luôn nghĩ túi mắc ma sẽ lớn hơn các ước tính trước đó nhưng phát hiện mới này thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng". Ông nói thêm rằng: "Với lượng mắc ma khổng lồ, Yellowstone sẽ là cơn ác mộng của nhân loại khi nó thức giấc".

Các nhà khoa học ước tính siêu núi lửa này hoạt động theo chu kỳ 700.000 năm/lần. Nó từng phun trào cách đây 2,1 triệu năm, 1,3 triệu năm và 640.000 năm trước. Trong lần phun trào gần nhất, Yellowstone tạo ra đám mây bụi dày đặc, bao phủ toàn bộ khu vực Bắc Mỹ, làm biến đổi khí hậu toàn cầu.


Nếu nó phun trào thì sẽ là cơn ác mộng của thế giới

Các nhà khoa học dự đoán sức ảnh hưởng phun trào của Yellowstone lớn gấp 2.000 lần so với núi lửa phun trào trên đỉnh núi St Helen vào năm 1980.

Tiến sĩ James Farrell, thành viên nhóm nghiên cứu nói: "Chúng tôi ghi chép những trận động đất diễn ra ở trong và xung quanh Yellowstone và đo sóng địa chấn rung chuyển qua mặt đất. Nếu bây giờ siêu núi lửa này thức giấc, nó sẽ gây ra đại họa cho loài người, phun lượng đất đá nóng chảy khổng lồ vào không trung". 

Như vậy, sức công phá của siêu núi lửa Yellowstone một khi nó hoạt động hẳn sẽ ghê gớm hơn bất cứ vũ khí hạt nhân nhân tạo nào mà con người có thể chế tạo. Nó không những tàn phá khủng khiếp nước Mỹ mà sẽ ảnh hưởng đến toàn thế giới. Dẫu sao, công việc của các chiêm tinh gia là đưa ra dự báo, nhưng một điều khủng khiếp như vậy thì hẳn không ai mong muốn nó sẽ xảy ra.

Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

Chắp cánh cho đời con bay cao

Chắp cánh cho đời con bay cao 
Tác giả: Helen Vũ 
Chuyến bay thẳng từ phi trường Los Angeles sang Washington D.C. sáng nay có một cô bé trùm áo khoác đen, ngồi lọt thỏm trong ghế ở hàng đầu. Cử nó sang làm việc và dự khóa huấn luyện đặc biệt ở trụ sở chính (“headquarter”) của công ty, mà “sếp” lớn báo trước chỉ có mấy tiếng đồng hồ. Cô thư ký chuyên việc hành chính không tìm ra vé hạng “thương gia” nên mua ngay vé khứ hồi này cho nó. 
Cha vẫn đau đáu theo con gây dựng đời sống mới. 
Giữa những gương mặt đạo mạo và sang trọng trong khoang nhất lọt vào một bé “hạt tiêu,” làm bà vợ quý phái của ông khách kề bên nó tò mò. Bà nghiêng đầu sang bên hỏi nó:

- Hello, young lady! What brings you up here, going to D.C.?
(Chào cô em! Cái gì đưa em lên đến tận đây, đi mãi đến D.C.?)
- The wings, right beneath my arms!
(Những đôi cánh, ngay dưới cánh tay tôi đây nè!)

Nó nửa đùa nửa thật trả lời. Bà khách gật gù ra chiều đồng tình với câu trả lời của cô bé Á Châu nhỏ nhắn mang kính cận dày cộp, kè kè cái máy điện toán cá nhân nơi chân. Khi máy bay tăng tốc, rời đường băng bay lên cao, cô bé tựa đầu vào lưng ghế da êm ái, chợp mắt trong chốc lát. Nhớ lại câu hỏi của bà tóc vàng kia, ký ức về những năm tháng đầu tiên trên xứ người của nó chợt ùa về...

 Chuyến bay mang Ba và bốn chị em nó cùng nhiều gia đình “HO” tỵ nạn chính trị khác đến phi trường Los Angeles vào một tối đầu Thu năm 1992. Trên xa lộ lấp loáng đèn xe ngược xuôi, chiếc xe buýt lao vun vút đưa gia đình nó về phi trường Ontario, gần nơi bác Tăng, người bảo trợ nhà nó thông qua hội thiện nguyện World Relief, đang sống. Máy bay đến trễ nên vợ chồng chú Ðức “đường” và cô Ðào-chú Sanh cùng mấy người con đã chờ từ chiều, tốn khẳm tiền đậu xe, đến khuya mới đón được nhà nó. Qua giây phút mừng vui được gặp lại nhau ở xứ tự do, cả đoàn kéo về nhà cô B. cho bữa cháo gà khuya. Dẫu sau này trong đời được ăn nhiều gà ngon, với nó đây là tô cháo gà ngon nhất. Cô B. mang mền gối cho cha con nó ngủ lại trong phòng khách ấm áp của nhà cô. Ðêm đầu tiên ở vùng đất mới, cha con nó thiếp đi trong bình an, dẫu cho những ngày mai có bão bùng mưa gió...

Bác Tăng nhờ vợ chồng chú Ðức mướn căn hộ trước nhà chú cho gia đình nó, và sáng hôm sau cha con nó lạ lẫm cầm chìa khóa bước vào “nhà” mới. Chú Ðức mua giùm một tủ lạnh cũ, nhờ chồng cô B. chở về để sẵn trong bếp. Vợ chú mua giùm nồi cơm điện, bao gạo, và mang sang năm cái chén, cùng đũa từ bà hàng xóm gửi sang “chia” cho. Cô Ðào xin cho hai tấm nệm cũ, để ngay trên thảm nơi hai phòng ngủ tầng trên. Một cái tủ đựng quần áo loang lổ trắng có các hộc tủ lỏng lẻo chực rớt, được chú Sanh khiêng ở đâu về cho, làm vách ngăn phòng khách và bếp. Cùng với mấy thùng đựng sách vở, quần áo và “album” hình kỷ niệm của gia đình nó khiêng từ Việt nam sang, đó là tất cả tài sản, và là Nhà của cha con nó. Căn hộ nhỏ này ở trong một khu phố tồi tàn có nhiều nhà Mỹ đen, ngờ đâu gắn bó với gia đình nó hơn mười năm trời, cho đến khi tất cả anh chị em nó đều “công thành danh toại” trên vùng đất mới.

Những ngày sau đó, chú Ðức, chồng cô B., và gia đình cô chú Sanh-Ðào, những người rành đường đi nước bước vì sang Mỹ sớm hơn gia đình nó, thay nhau chở giúp gia đình nó đi làm giấy tờ xin số an sinh, trợ cấp xã hội, khám sức khỏe, và đi chợ mua thức ăn. Chính phủ Mỹ chỉ trợ giúp sáu tháng cho các gia đình tỵ nạn chính trị, nên chị em nó lo lắng từng ngày, mong tìm được việc làm để ổn định cuộc sống rồi mới tính chuyện “đường dài” học hành như cả nhà nó ước mong. 

Gần ba tuần sau, bà hàng xóm tốt bụng (đã cho cha con nó mấy cái chén) nhờ chị Thu Lan, hàng xóm của bà, đưa chị em nó ra “shop” may tìm việc. May thay, hãng may chị làm vừa đổi chủ; chủ cũ mang thợ đi theo, nên chủ mới nhận chị em nó ngay lập tức. Kinh nghiệm may áo dài của chị nó và thợ “vịn” tay mơ của nó ngày xưa trên máy may Singer cọc cạch ở quê nhà không đủ để chạy theo tốc độ 6,000 rpm của máy may công nghiệp Juki. Ngày đầu, chị em nó được Ngọc, bà chủ trẻ xinh đẹp giao đồ dễ, và chị Lan chỉ giúp rị mọ ráp hàng may. Anh trai chị Lan chở cho đi vài bữa, rồi chị em nó tự đi bộ về mỗi sáng-tối đến hãng may, phía sau vườn dâu trên đường Holt ở thành phố Pomona.

Ngay góc đường Holt và Ramona có tiệm đồ cũ, mà người trong hãng may gọi đùa là “chợ cũ Hồng Kông,” là nơi chị em nó lục lọi mua được những nồi niêu, chén bát đĩa cũ còn tốt, và quần áo ấm mùa Ðông cho cả nhà. Nó mày mò đếm những đồng “penny,” “nickel,” “quarter” đầu tiên trong đời, khi được người ta trả lại tiền lẻ, vì... nó không biết đếm! Chị em nó “trung thành” với tiệm đồ cũ ấy gần mười năm, vì tiền may đồ còng lưng ngày đêm được đếm từng đồng. 

Ðược hàng xóm chỉ cho chợ trời gần đường Ramona, cha con nó lần hồi mua thêm được nhiều thứ cần thiết, cũ nhưng còn tốt, và rẻ. Cha con nó mua được năm cái túi ngủ - mùa Hè mở dây kéo ra thành mền, mùa Ðông chui vô ngủ trong túi ấm áp như con tằm trong tổ kén. Cái túi ngủ màu hồng pha sọc xanh lá cây mà Ba mua cho nó ngắn chủn, đã ủ ấm nó bao nhiêu mùa đông, cho đến khi nó rời nhà đi xa. Cái túi in đầy chứng tích những tháng năm may đồ ở nhà của chị em nó: Sáng thức dậy bò ra khỏi “mền,” nó thò tay bật khởi động cho nóng máy may, nấu rồi ăn vội vàng giữa bộn bề hàng may, rồi may cố đến đêm thì bò vô túi ngủ, mặc cho chỉ vương đầy quần áo tóc tai. Lâu ngày, chỉ vụn quấn chằng chịt mặt trong của túi ngủ, đủ mọi sắc màu!

Trả nợ sách đèn. 

Xấp nhạc tiền chiến in đẹp mang theo từ Việt Nam được cất dưới cái nệm cũ (gãy lò xo mà nó không biết). Hôm dựng nệm lên để hút thảm, thấy xấp nhạc bị đâm nham nhở, nó rớt nước mắt thương cho nhạc, cho chút kỷ vật ít ỏi mang sang xứ người của nó. Ði làm về theo hẻm ngõ sau, nó thấy một tấm nệm khác còn tốt dựng cạnh thùng rác. 

Nó ba chân bốn cẳng chạy về gọi anh chị ra phụ khiêng “nệm mới” về, rồi vất tấm gãy kia đi. Hôm sau nắng to, chị em nó hì hụi vác “nệm mới” ra sân, xịt nước, chà xà-bông, giội rửa lại, rồi dựng nơi vách tường cả ngày cho khô. Chiều chạng vạng, nó nghe tiếng chạy rầm rập lên thang kề bên, có vẻ nặng nề lắm. Ngó ra sân, thấy mất tiêu tấm nệm, nó biết ngay thủ phạm là hai đứa Mỹ đen trẻ mới dọn tới. Nó đập cửa ầm ầm, quát to:

- Open the door! Bring it down here! Give back my mattress!
(- Mở cửa! Khiêng xuống! Trả tui tấm nệm ngay!)
Một thằng ló đầu ra, tiu nghỉu:
- Sorry! I thought you threw it away!
(- Xin lỗi, tui tưởng bà quăng đi!”)
- Are you dreaming?!”
(- Mi mơ hả?!)
Hai tên đành tẽn tò khiêng cái nệm xuống lầu trả lại.

Nghe kể thương quá, cô Vân và dượng Chánh từ xa về thăm, chở cho cái nệm nhỏ mới tinh và mấy bao to quần áo, còn gạo và thức ăn đầy cả thùng xe tải của dượng thì cha con nó ăn cả tháng chưa hết.

Thu sang Ðông, trời lạnh dần và hay mưa. Chị em nhà nó nhiều lần lội mưa đi-về, nhưng thỉnh thoảng được anh Nhật “Qua-cơn-mê” ghé đón tụi nó và chị Lan đi may. May ở hãng được ba tháng, quen việc quen người nên bà chủ đứng ra mua giùm một máy may và một máy may-vắt sổ-5-sợi Juki, để chị em nó nhận hàng may ở nhà, cho đỡ lạnh và may được nhiều hơn. Một lượng vàng chỉ bốn trăm đô; bà dám bỏ ra gần hai ngàn rưởi cho tụi nó may trả góp lại mỗi tháng, mà chỉ lấy cái biên nhận mua máy để khai thuế cuối năm. Ngoài bà chủ hãng may tốt bụng, cha con nó còn được người quen thương giúp. 

Bác sĩ Bảo, đồng nghiệp cũ và từng là bạn “tù cải tạo” của ba nó, đưa vợ con đến thăm cha con nó, và chở hết ra nhà hàng đãi đằng. Nghe nó than trời lạnh nên ăn gì cũng lạnh, ngày hôm sau chú đến tận hãng may, mang tặng cho cái máy vi sóng mới tinh. Máy này đã giúp Ba nó hâm nóng những bữa trưa một mình khi tụi nó đi làm vắng nhà, làm nóng cơm tối cho chúng nó khi đi học hay đi làm về khuya lắc, và theo cha mẹ nó gần hai mươi năm. Khi rời California sang Texas “dưỡng già,” Ba Mạ nó gửi nhà thờ chuyển cho một gia đình nghèo khác. Gia đình nó luôn ghi nhớ tấm chân tình bảo bọc cho đời sống của người đến sau ấy của Bác Sĩ Bảo.

Vài ngày sau khi tụi nó đi may, anh và em trai nó cũng được hàng xóm dẫn vô hãng khác xin việc ủi đồ và cắt chỉ cho các hàng may xong sắp giao đi. Ủi trong mùa Ðông còn đỡ, lúc mùa hè nóng như thiêu, hơi nước từ bàn ủi công nghiệp xông lên hầm hập trong cái “lò bát quái” xưởng may chỉ có vài cây quạt thổi gió nóng lòng vòng. Hai thằng con trai lớ ngớ được chỉ cho đứng ủi; Tiền công mỗi cái chỉ vài “cents,” nên mỗi ngày phải cố ủi hàng trăm cái mới may ra đủ sống. Bàn tay trắng trẻo thư sinh của anh nó bị mấy lần ủi phỏng thành sẹo, mấy năm chưa phai. Thằng út mang kính dày cộp, lui cui phụ cắt chỉ cho sạch các hàng đã ủi để kiếm thêm tí tiền, đầu cổ tóc tai vương đầy chỉ vụn.

Ba nó đi thăm hàng xóm, lăn về được một mặt bàn gỗ cũ, tròn to màu nâu vec-ni, mà ai vất ở sau đường hẻm. Lâu sau, lượm được một khung chân bàn, Ba nó hì hục khiêng về, gắn thêm ba con ốc với mặt bàn cho chắc. Mua thêm mấy cái ghế cũ, cha con nó được cái bàn ăn tươm tất. Cái bàn ăn có ba con ốc lồi lên đó đã chứng kiến những bữa cơm sum họp hiếm hoi của gia đình nó, trước khi chia lìa đi khắp chốn. Cái bàn ấy cũng là nơi chị em nó chong đèn ngồi học miệt mài, và nơi anh nó viết nháp bài đáp từ cảm ơn trong lễ nhận giải thưởng học bổng danh dự cao quý nhất của trường đại học cộng đồng, chỉ sau một năm theo học.

Những năm tháng đầu tiên khi mới qua Mỹ, vì Mạ nó kẹt lại Việt Nam một thời gian, Ba nó như hụt hẫng đi rất nhiều vì không có Mạ nó chăm lo cho miếng ăn, giấc ngủ, dù rằng chị em nó đều đã trưởng thành, biết lo việc bếp núc từ lâu. Chắt chiu tiền trợ cấp mấy tháng của cả nhà, Ba nó nằng nặc đòi mua chiếc xe Cressida '84 của ông B. ăn tiền “cò” giới thiệu. Mua nhằm xe nát, xe chưa lái về tới nhà đã hư nhiều, làm tốn tiền sửa thêm. Ðêm Giao thừa, xe chết ngắt ngay dốc đường Garey nên phải nhờ dượng Chánh đẩy giùm đi mà vẫn chết máy mấy lần, rồi cháy máy. Ba nó ôm đầu, ngồi thẫn thờ ngó vô đêm tối. Có một ngày mùa đông, chị em nó vừa khóc vừa cóng tay giặt rồi phơi lên sợi dây giăng sau hè những miếng vải của một lô hàng may, mà trong một phút nóng giận không kiềm chế được, Ba nó đã hắt cả tô bún bò Huế sóng sánh nước màu vô. Di chứng của nhiều năm tháng tù đày đã làm Ba nó thành người khác.

Khi Mạ nó qua, chị em nó được xuống chức phụ bếp, vì đi làm ngoài nhiều hơn và đi học lại. Nó để dành tiền, mua được chiếc xe Geo Prizm '91 cũ, từ người đi đấu giá xe về sửa lại. Xe này là “chân” đưa nó đi làm, đi học, chị em chở nhau đi khắp chốn. Cuối tuần chị em nó chở Mạ đi chợ, xong về chúi mũi học bài, đọc sách. Chị em nó vừa làm vừa học nên toàn đi sớm, về trễ, mang theo bánh mì lát kẹp thịt kho để gặm suốt mấy năm đại học. Xin được Pell Grants học trường đại học cộng đồng Mt. San Antonio, nhờ điểm cao nên chị em nó đều làm “tutors” theo chương trình “work-study.” Anh và em trai nó giúp các học sinh khác cho các môn toán-lý-hóa, còn nó và chị thì cho các môn giải phẫu, sinh lý học, vi sinh học. Giữa các mùa học, công ty giới thiệu việc làm gửi nó đi làm đủ việc tạm thời: ráp đèn pin MAC-lite, đóng gói nước hoa, làm trong nhà máy dây chuyền thổi bình nước ngọt soda,...

Mấy mùa đầu chuyển lên Cal Poly Pomona, nó ghi danh hơi nhiều lớp, và hệ miễn dịch của nó quá tệ nên vô phòng thí nghiệm là ốm nặng. Nó không thể theo đuổi ngành Y khoa nào, vì... vi trùng mạnh hơn! Nó đổi cái ào sang học điện toán, nhặt “bugs” và viết “codes” trị “vi trùng” cho máy. Nó quay về trường cũ xin được việc khác trong “Professor Development Department,” làm thêm ngoài giờ học, trong nhiều năm. 

Ông “sếp” trẻ hay thấy nó chui dưới gầm bàn, sửa ráp và sắp xếp dây nhợ máy móc cho ngăn nắp. Có lần nó sửa giùm cái máy tính xách tay của một giáo sư, cần nộp hồ sơ gấp mà toàn bộ đơn từ bị “giam” chết trong máy. Vài tuần sau bà báo tin được chức vị mới, tặng nó cái thiệp viết thư giới thiệu khen nó hết lời. Có lẽ lá thư này đã góp phần giúp nó, hai tháng trước khi tốt nghiệp, được nhận vào làm chuyên viên điện toán cho một trong năm công ty “nhà thầu” lớn nhất của Bộ Quốc Phòng, mà không tốn một con tem gửi hồ sơ xin việc?

***

Ba Mạ nó trồng bụi chuối nước đỏ rực nơi vạt đất trước sân, thêm mấy dây rau lang, bụi quế, sả ớt, và cây chuối sau hè, và luôn nhắc cho chúng nó không quên nguồn cội. Nó nhìn mà khắc khoải nhớ quê, trút nỗi lòng... làm thơ trên giấy trắng. Làm sao nó quên được tiếng Việt thân thương! Những cuối tuần chở Mạ đi chợ, nó luôn rinh về hai tờ Người Việt Thứ Bảy và Chủ Nhật; Hôm nào không có báo, nó buồn thiu như mèo mất tai. Những ngày Ðông lạnh lẽo cận Tết Nguyên-đán mỗi năm, chị em nó rong ruổi đường xa xuống “Tiểu Sài Gòn,” ghé tìm mua các tờ báo Xuân đem về đọc và để dành “làm của.” Có năm, bận bịu mùa thi nên nó lần lữa... Ðến giáp Tết, mấy tờ báo Xuân ăn khách, nhất là của Người Việt và Việt Báo, có người mua hết. Chị em nó lái về, buồn hiu hắt như bị đánh cắp cả mùa Xuân.

Ba Mạ nó chỉ đủ sức đưa chị em nó đến bến bờ tự do, nhưng bao người khác và đất nước Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ bao dung đã giang rộng cánh tay giúp chúng nó có cơ hội vươn lên, tạo dựng đời sống mới cho mình, và chắp cho chúng nó đôi cánh mạnh mẽ để bay cao, bay thật xa trong vùng trời an bình tự do... cho thế hệ nó và đời đời con cháu Việt.

Như hôm nay, đôi cánh sắt máy bay đang chao nghiêng xuống vùng trời Washington D.C., đưa cô bé “ốc tiêu” từng bán thuốc lá lẻ, vé số dạo quanh các nẻo đường nơi quê nghèo ngày cũ, đến một hành trình mới trong đời, rất khác...
(Texas, Mùa Ðông 2013)

Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

‘Tuổi trẻ bị đánh cắp’

‘Tuổi trẻ bị đánh cắp’ 
(Nhật ký của một nữ y tá Việt Nam) 
"Gia đình là điều quan trọng nhất trên thế giới này”(Công nương Diana)
Hình minh họa. (Họa sĩ Nguyễn Thanh Vân/Người Việt)
Ngày... tháng... năm 2013
Sau hai ngày off, tôi trở lại làm việc với tâm trạng nhẹ nhàng thư thái hơn. Khi bắt đầu sửa soạn phát thuốc cho các bịnh nhân thì Vanessa ghé tai tôi bỏ nhỏ:
- Emily mới vừa tự tử hôm qua!
- Sao vậy? nó thuộc diện “one to one” mà!



Mấy cô y tá trong bịnh viện này biết tôi quan tâm đặc biệt tới các bịnh nhân Việt Nam, nên khi có tin tức gì liên quan tới các em, họ đều kể cho tôi nghe!
Câu chuyện về hoàn cảnh Emily lại trở về trong tâm trí tôi: Emily, cô bé sinh viên trẻ trung, xinh đẹp học rất giỏi của trường Ðại Học Santa Cruz. Trước đây, ba em ngoại tình nhiều lần, bầu khí gia đình luôn căng thẳng và gây gổ.

Tuổi thơ em đã bị đánh cắp, không còn chút niềm vui nào trong gia đình, vì những trận cãi cọ liên miên giũa ba mẹ! Cuối cùng họ đã quyết định ly dị, ba đi theo người đàn bà kia, em về sống với mẹ. Em thương mẹ nên cố gắng học thật giỏi để mẹ vui lòng, em muốn bù đắp cho mẹ bởi vì mẹ khổ quá nhiều vì ba rồi... Vài năm sau mẹ quen và tái hôn với người đàn ông trông hiền lành đứng đắn, xem ra yêu mẹ rất nhiều. Nhìn gương mặt mẹ rạng ngời với hạnh phúc mới, Emily mừng thầm cho mẹ. Emily vào đại học và xin ở nội trú để mẹ có một không gian hạnh phúc riêng.

Thỉnh thoảng dịp lễ lớn hay hè Emily mới về thăm và sống với mẹ. Tưởng cuộc đời cứ trôi êm ả như thế này để em mau chóng quên đi quá khứ đau buồn đổ vỡ của gia đình. Lần nghỉ lễ đó mẹ có công tác đột xuất đi xa, Emily ở lại nhà thêm một ngày rồi mai sẽ thu xếp hành trang vào trường, nhưng buổi tối định mệnh đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời Emily. Người bố dượng, sau khi mẹ đi rồi đã lên kế hoạch hãm hại đời Emily, trong khi em vẫn ngây thơ tin tưởng vào sự “hiền lành, đứng đắn” của bố dượng, nên ngủ say không khóa cửa phòng... 

Sau biến cố đó em suy sụp tinh thần, sức học em tuột nhanh. Em không dám tâm sự với ai, cũng không dám hé môi cho mẹ biết vì sợ mẹ sốc vì đau buồn. Em rơi vào trầm cảm nặng nề, tìm quên lãng nơi rượu và ma túy, em chỉ muốn tự tử chết để giải thoát cho cuộc đời nhiều bất hạnh của mình!

Vào bịnh viện, em chỉ biết khóc và khóc, em đã rơi vào tình trạng tâm thần phân liệt, em luôn được theo dõi rất sát (24/24). Hôm qua em xin đi toilet, rồi cởi áo jacket quật lên bóng đèn nhiều lần cho tới khi bóng đèn vỡ ra, rơi xuống. Em nhặt lấy mảnh vỡ đó và cứa vào mạch máu ở cổ tay tự tử. May là em luôn được theo sát, thấy nghi, người ta đã phá cửa xông vào và đem em đi cứu... Nhìn khuôn mặt xanh xao của em, tôi không biết nói gì hơn là nắm lấy bàn tay gầy gò của em như muốn truyền chút hơi ấm tình thương.

Em nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ khẽ nói:
- Cứu em làm gì, hãy để cho em chết. Người ta nói: “Có một nơi để về, đó là mái nhà. Có cha mẹ để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai là hạnh phúc. Còn em, I have nothing, không có nơi nào để về, cũng không có ai để yêu thương, đời em là chuỗi dài bất hạnh thì em sống để làm gì hở cô?” “Xin chúa nhận con đi, dẫu địa ngục hay thiên đàng”...

Tôi nghe em tỉ tê mà nước mắt tự dưng ứa ra, nhưng tôi không được phép khóc, khóc là không “Pro” (chuyên môn), tôi phải chạy vội vào rest room để lau khô dòng nước mắt cứ tuôn ra. Tôi không biết trách ai trong chuyện buồn của em. Trách người đàn ông dâm tặc đội lốt “hiền lành, đứng đắn”? Trách người cha “ham vui” ngoại tình nhiều lần gây nên đổ vở gia đình? Hay trách xã hội Mỹ luôn đề cao chủ nghĩa cá nhân, ích kỷ và hưởng thụ! Tội nghiệp em và tội nghiệp cả mẹ em, đang quay quắt như người điên dại. Thương cho thân phận phụ nữ thời nào cũng chịu nhiều thiệt thòi, mất mát:

“Ðau đớn thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung”(N.D.)

Ðâu rồi hình ảnh gia đình Việt Nam khi xưa, cha mẹ toàn tâm, toàn ý hy sinh cho con, cuộc sống tuy nghèo nhưng ấm áp. Ngày nay hội nhập xứ Mỹ vật chất sung túc, dư thừa nhưng tình nghĩa vợ chồng, gia đình đã bị đánh rơi tự lúc nào. Con cái không còn là ưu tiên hàng đầu, tiền tài, danh vọng, hưởng thụ cá nhân mới là chính. Tỷ lệ “single mom” tăng đến 38% tổng số các bà mẹ ở Mỹ, bên cạnh đó tỷ lệ đàn ông bỏ con càng tăng nhanh hơn.

Ngày... tháng... năm 2013

Mỗi sáng trước khi đi làm, tôi cố gắng dậy sớm đi lễ để cầu xin Chúa cho tôi có đủ sức vững vàng đối diện với nhiều khó khăn bất ngờ trong một ngày làm việc. Tôi đau lòng khi hằng ngày phải nghe tin tự tử của bịnh nhân. Lạy Chúa xin cho những người đang bị nghiền nát dưới những gánh nặng của đau khổ đến nỗi không còn muốn sống, được cảm nhận sự an ủi, nâng đỡ của tình yêu Chúa vì họ không phải “sinh ra để chết.” Nhiều khi công việc stress quá, tôi cũng muốn bỏ việc, nhưng không biết tự bao giờ tôi cảm thấy gắn bó với những “bịnh nhân đau khổ “của tôi và nhờ đó tôi luôn biết tạ ơn Chúa vì thấy mình còn nhiều may mắn trong cuộc sống nên tôi phải cố gắng để xẻ chia niềm đau với họ.

Sau giờ ăn trưa, gặp Bình ngoài hành lang, tôi cười hỏi thăm:
- Dạo này em đã chịu uống thuốc đều rồi chứ? (Trước đây em hay tìm mọi cách liệng thuốc đi)

- Cô có chắc là không cho em uống thuốc độc chứ? Bây giờ em hết tin nổi người lớn rồi!
Tội nghiệp, Bình đã chịu một cú sốc rất lớn về người cha của mình. Ba mẹ em đều là dân trí thức, sang Mỹ ba em muốn học lại để thi lấy bằng hành nghề cũ, mẹ em chấp nhận hy sinh đi làm baby-sitter cho một gia đình quen, mỗi ngày từ sáng tới tối, lấy tiền mặt chi dùng trong nhà để gia đình tiếp tục hưởng trợ cấp chính phủ, hầu ba có nhiều thời gian rảnh rỗi để học thi. 

Nhưng sau nhiều năm ba vẫn không lấy được bằng hành nghề cũ. Mỗi lần ba nhận được thư báo rớt là gia đình lại rơi vào địa ngục, tội nghiệp nhất là mẹ vì bao nhiêu tức tối, bất mãn ba đều trút lên đầu mẹ. Mẹ chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong nhẫn nhịn và nhẫn nhục với niềm “hy vọng sẽ vươn lên, trong màn đêm bao ưu phiền.” Ba rất khó tính, xét nét, bắt bẻ, la rầy từ li từ tí, mọi người trong nhà đều rất sợ ba... Nhưng ngược lại khi ra ngoài ba lại là người luôn vui vẻ, tử tế, lịch sự được bạn bè yêu quý, kính trọng! Bình hay tự hỏi: “Ba có 2 bộ mặt sao? Vậy đâu là bộ mặt thật?”

Một chiều tan trường về nhà, không thấy ba ở nhà, Bình thầm nghĩ như vậy là mình sẽ có được một khoảng thời gian free, không có con mắt soi mói kiểm soát của ba. Thôi lục phim ra xem giải trí một lát cho khỏe! Bình lui cui lục lọi đám phim trong tủ, phía dưới tivi, tuốt trong cùng thấy có một cái ghi hàng chữ nhỏ “Secret”, chắc là hấp dẫn, Bình bỏ vô đầu máy để xem, vô tủ lạnh rót 1 ly nước uống rồi ra ngồi enjoy phim. Bỗng dưng Bình hốt hoảng:
- Trời ơi! Cái gì vậy?

Bình không tin vào mắt mình vì trên màn hình là cảnh ba đang trần truồng làm tình với một người đàn bà lạ ngay tại phòng khách này, ngay trong căn nhà này. Họ đang diễn những màn ái ân cụp lạc... Bình dụi mắt mấy lần tới đỏ hoe nhưng nó vẫn là sự thật phũ phàng! Bình tắt máy vì kinh tởm không thể xem tiếp, Bình muốn hét thật to cho bể phổi, cho thấu tới trời xanh:

- Trời ơi! như vậy là sao? một người cha lúc nào cũng đạo mạo, khắt khe với vợ con từng chút, mà bây giờ có thể làm trò này ngay trong căn nhà này rồi còn ghi hình làm kỷ niệm! Tội nghiệp mẹ đi làm Ô-sin cực khổ để ông có giờ rảnh học thi, học kiểu này hèn gì rớt hoài rồi về dằn vặt làm khổ vợ con dài dài.

Sau khi suy nghĩ, Bình ngao ngán xếp mọi thứ trả về chỗ cũ, nếu về thấy mọi thứ sai chỗ, ông sẽ làm lớn chuyện vì vi phạm vào lệnh cấm coi phim của ông, dù là phim giải trí, lúc nào ông cũng chỉ bắt học và học. Bây giờ nói ra chỉ làm mẹ khổ thêm, mẹ đã khổ nhiều rồi! Trong bụng Bình muốn nổi loạn, nhưng ngoài mặt vẫn phải “im lặng thở dài”

Hằng ngày Bình vẫn phải tiếp tục đối diện với con người đáng kinh tởm đó, rồi hằng tuần lại phải ngồi nghe ông “moral” về đạo đức, luân lý cả giờ. Ðôi lúc Bình muốn hét to vào mặt ông: “Ông không đủ tư cách để dạy dỗ tôi! Ông chỉ là thứ ‘mồ mả tô vôi’ Tôi ghê tởm ông!”

Ðến một ngày không thể chịu đựng sự giả hình và câm nín mãi, Bình bỏ nhà đi bụi đời, em sẽ hóa điên nếu cứ tiếp tục đè nén mãi...

Cha mẹ cần là tấm gương sáng để giáo dục tốt cho con cái. “10 bài giáo dục tốt không giá trị bằng 1 hành động tốt.” Ngoài ra sự chung thủy giữa cha mẹ là yếu tố quan trọng hàng đầu đối với con cái vì “Tình yêu lớn nhất người cha dành cho con là hãy yêu thương mẹ chúng.” Một mái ấm gia đình hạnh phúc là cái nôi tốt nhất nuôi dưỡng đứa con thành danh và thành thân. Nhưng trong quá trình hội nhập xứ Mỹ, nhiều gia đình đã đánh rơi những giá trị thương yêu, tình nghĩa gắn bó. Tỷ lệ gia đình Việt Nam ly dị mỗi lúc một tăng cao, riết trở thành phổ biến. Người ta có thể nhìn thấy quảng cáo “ly dị: 275$” dán ở khắp nơi trong khu Lillte Saigon.

Ngày... tháng... năm 2013

Buổi sáng giải quyết vụ một bà mẹ lén đem ma túy vô cho con (bằng cách giấu gói “thuốc” trong quần lót để qua máy kiểm soát của bịnh viện).

Ðược hỏi tại sao làm như vậy? Trong khi B.V. tốn bao nhiêu công sức để giúp nó cai thuốc. Bà cho biết: “Vì nó Ð.T. về bảo nếu không đem thuốc vô cho nó, nó sẽ chết.” Ðúng là “con hư tại mẹ, cháu hư tại bà.”

Tôi biết có nhiều gia đình cha mẹ ly dị, cảm thấy có lỗi với con nên bù đắp bằng cách chiều chuộng con quá mức, chúng muốn gì cũng nghe theo! Dạy con tốt, thương con đúng nghĩa là khi cần phải biết cứng rắn “Say: No”với chúng. Nếu không vô tình sẽ hại đời chúng! Rượu, ma túy sẽ dần dần làm tổn thương não bộ của chúng đôi khi dẫn tới di hại cả đời...

Buổi chiều đang đi một vòng để thăm các bịnh nhân, bỗng thoáng thấy bóng bà X, tôi vội lui lại và ngoặt sang một hướng khác chạy trốn vào phòng làm việc, chỉ kịp dặn Vanessa nếu bà X hỏi tôi thì bảo là hôm nay tôi không đi làm. Bà X là một người nổi tiếng trong sinh hoạt C.Ð.V.N., hai vợ chồng bà qua đây hội nhập rất nhanh, thành công: vừa giàu, vừa có danh. Nhưng vì mải mê chạy theo danh lợi, nên không có giờ quan tâm chăm sóc hai con! 
Ngoài giờ làm việc ở B.V. tôi tham gia volunteer cho nhóm hỗ trợ thai nhi, ngăn chặn việc phá thai, giúp đỡ các cô lỡ dại mang bầu ngoài ý muốn. Năm rồi do tình cờ, tôi giúp đỡ con gái bà X và biết bà, vợ chồng bà tuy ở chung một nhà nhưng chỉ còn là hình thức, mỗi ngày mạnh ai nấy đi, con cái không ai ngó ngàng! Năm nay khi đến đây thăm con trai, bất ngờ gặp tôi, bà hốt hoảng...

Sau đó bà nói với con trai bà sẽ không đi thăm nó nữa vì “sĩ diện,” gặp tôi bà xấu hổ muốn chui xuống đất.

Bên ngoài C.Ð.V.N. “trọng vọng” vợ chồng bà vì hội nhập thành công xứ Mỹ, nhưng tôi thì lại biết quá rõ “thực trạng thành công” của gia đình bà! Thực ra luật nghề nghiệp chuyên môn không cho phép tôi tiết lộ lý lịch bệnh nhân, tôi hứa với em cứ nói mẹ đến thăm, tôi sẽ không bao giờ để bà thấy tôi lần thứ hai.

Bịnh nhân ở đây ngoài trị liệu thuốc, trị liệu tinh thần cũng rất quan trọng. Các em cần sự thương yêu nâng đỡ của gia đình, người thân. Ða số các em rơi vào con đường nghiện ngập vì các em cảm thấy bị bỏ quên, đôi khi cha mẹ cung cấp cho các em dư thừa về vật chất: tiền xài, xe xịn, Iphone đời mới... (Họ quên: đôi khi nghèo khổ lại là trường đại học tốt nhất) còn “sân chơi tinh thần” thì bỏ trống cho kẻ xấu xâm nhập lôi kéo các em, bởi cha mẹ còn mải mê tất bật trên đường hội nhập không có thời gian cho con...

Hằng năm cứ vào cuối năm học, báo chí Việt Nam lại hãnh diện loan tin nhiều học sinh VN chiếm thủ khoa các trường trung học trong vùng và nhiều tin chúc mừng tốt nghiệp bác sĩ, nha sĩ, dược sĩ, luật sư... của các gia đình Việt Nam. Nhưng có ai biết đằng sau những vầng hào quang rực rỡ đó, có biết bao nhiêu cuộc đời mà “tuổi trẻ bị đánh cắp,” tương lai bị chôn vùi âm thầm trong các nhà tù, trại giáo huấn hay các bịnh viện tâm thần. 

Các em không chỉ là gánh nặng cho gia đình mà còn là gánh nặng cho xã hội. Không biết bao nhiêu tiền bạc chính phủ đã chi ra lo cho những trường hợp này, không phải chỉ chi phí bịnh viện, các trung tâm đặc biệt, mà còn tiền trợ cấp tại gia suốt đời... Gần đây tin tức cho thấy nhiều người tâm trí “không bình thường” đã vác súng bắn giết người hằng loạt ở những nơi công cộng, trường học, ngay cả ở thủ đô Washington DC... Hậu quả xấu cho xã hội không thể lường hết được...

Trước khi kết thúc ngày làm việc, tôi vui mừng khi thấy mẹ con Tuấn đến chào cám ơn để xuất viện. Lâu lắm tôi mới có được niềm vui tiễn bịnh nhân xuất viện, nhìn khuôn mặt tươi cười của hai mẹ con Tuấn, tôi có cảm tưởng họ vừa tìm lại được “Thiên đàng đã đánh mất.” Ước gì mỗi gia đình Việt Nam luôn ý thức “Gia đình là điều quan trọng nhất trên thế giới này” (Công nương Diana chắc cũng đã trải qua nhiều ‘kinh nghiệm xương máu’ của bản thân khi rút ra được kết luận này). 

Từ đó trên con đường lo toan hội nhập xứ người, gia đình vẫn nhớ quan tâm gắn bó với nhau trong tình yêu thương vì:
“Trái tim cho ta nơi về nương náu
Ðược quên rất nhiều ngày tháng ưu phiền
”(TCS)

(Viết lại theo lời kể của chị Theresa)
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=179250&zoneid=456#.UrbAsNJDsXs

Người TQ ở Việt Nam và người Việt Nam ở Mỹ

Người TQ ở Việt Nam và người Việt Nam ở Mỹ
Người Trung Quốc (lưu vong sang Việt Nam những năm cuối thế kỷ 17 cho đến đầu thế kỷ 18 để tránh sự thanh trừng của nhà Thanh, những người Tàu Minh Hương “phản Thanh phục Minh”) với bề dày ngót nghét ba trăm năm sống trên đất Việt nhưng vẫn ít người xem Việt Nam là quê hương đích thực của họ. 
Trong khi đó, hơn ba triệu người Việt tị nạn trên nước Mỹ chỉ chưa đầy bốn mươi năm đã xem nước Mỹ là quê hương thân thiết, quê hương thứ hai của mình. Vì sao lại có chuyện như thế? Và luận điểm trên đây có đủ chính xác?
Xét trên góc độ phân tâm học, khi con người, hay một cộng đồng người có đi đến chuyển hóa vùng đất mới lạ trở thành quê hương thứ hai của mình hay không, phải xét trên ba yếu tố: Tâm linh; Văn hóa chính trị và; Kinh tế.


Ba yếu tố này là tam giác đều đảm bảo sự gắn kết bền vững của con người với miền đất mới đó. Nếu một trong ba cạnh của tam giác này bị thiếu hụt, điều đó cũng đồng nghĩa với vấn đề cộng đồng người đó vẫn chưa thật sự gắn kết với miền đất mới của họ.

Người Việt trên đất Mỹ

Thử đặt một hệ qui chiếu căn cứ trên ba yếu tố này để phân tích và đánh giá mức độ gắn kết của người Việt Nam trên đất Mỹ, câu trả lời dễ dàng nhận biết đó là người Việt Nam đã thật sự gắn kết với nước Mỹ và xem đây là quê hương thứ hai của mình.

Về yếu tố tâm linh, có thể nói, cho đến thời điểm hiện nay, cộng đồng người Việt hơn ba triệu người ở Mỹ, nếu họ không phải là những Phật Tử thì cũng là những con chiên ngoan đạo, nhà thờ và nhà chùa cùng những mái ấm tôn giáo khác luôn là nơi dung hòa, gắn kết tâm linh của phần đông người dân Việt với dân Việt, dân Việt với các sắc dân khác trên đất Mỹ.

Và, những sinh hoạt tôn giáo, những hoạt động tâm linh luôn đóng vai trò chiếc chìa khóa mở toang cánh cửa mặc cảm và xóa tan những biên kiến về dân tộc cũng như dị biệt văn hóa, ngôn ngữ bất đồng. Yếu tố tâm linh, tôn giáo dễ dàng dung hòa mọi sắc tộc, ngôn ngữ, biên kiến vào một bầu không khí chung dưới ánh sáng tâm linh và sự dẫn dắt của các bậc giáo chủ, các bậc hiền minh và biểu tượng minh triết của họ.

Yếu tố văn hóa, chính trị tuy được xét sau yếu tố tâm linh nhưng lại đóng vai trò cốt lõi, quyết định có hay không có một sinh quyển trong lành để phát triển tâm linh. Điều này thể hiện trên khía cạnh dân chủ và văn minh của miền đất mới. Một nước Mỹ với nền dân chủ bậc nhất thế giới cùng hệ thống chính trị tiến bộ, văn minh của nó bao giờ cũng đảm bảo cho cư dân Mỹ một nền tảng tự do, nhân quyền để sáng tạo và phát triển mọi mặt. Đây là yếu tố thứ hai quyết định người Việt Nam dễ dàng gắn kết và chuyển hóa nước Mỹ thành quê hương thứ hai của mình.

littlesg-305
Khu phố người Việt Little Saigon ở California, ảnh chụp trước đây.

Yếu tố văn hóa và chính trị cởi mở sẽ dễ dàng chấp nhận một bộ phận cư dân mới sinh sôi, phát triển cùng những hoạt động bảo tồn văn hóa bản quán cũng như những mối liên hệ cật ruột với quê nhà thông qua chia sẻ, cảm thông và hướng về của họ. Những hoạt động kết nối đồng hương, sinh hoạt văn hóa cộng đồng Việt ở Mỹ, đón Tết Việt, hội chợ Tết sinh viên, treo quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa trên đất Mỹ (ở Little Sài Gòn) là minh chứng của sự cởi mở về văn hóa và chính trị của nước Mỹ.

Yếu tố kinh tế, bao giờ cũng là lực đẩy, nó thể hiện bao gồm sự cởi mở về chính trị và tầm cao về văn hóa của một quốc gia. Đương nhiên, một quốc gia với tầm nhìn hạn hẹp, một hệ thống chính trị lạc hậu, bảo thủ sẽ chẳng bao giờ trở thành một quốc gia có nền kinh tế hùng cường được. Và một khi nền kinh tế què quặt bởi sự chi phối của hệ thống chính trị sẽ dẫn đến ý thức thực dân, khai thác ở những cư dân mới nhiều hơn là gắn kết cuộc đời và tương lai của mình vào đó. Đất Mỹ hoàn toàn đảm bảo những phúc lợi xã hội chính đáng cũng như sự vững chãi về kinh tế để hấp dẫn bất kỳ cư dân mới nào.

 

Và đương nhiên, đất Mỹ nghiễm nhiên trở thành quê hương thứ hai của người Việt lưu vong. Một miền đất mà những con người (............) đã vượt biển, vượt biên để tìm cách lưu trú trên đất này. Vùng đất mới đã mở ra một quê hương mới cho hơn ba triệu con người, hơn ba triệu con tim khao khát dân chủ, tiến bộ và tự do. Đất Mỹ là quê hương thứ hai của người Việt Nam tị nạn sau 30 tháng Tư năm 1975, đây là một hiển nhiên.

Người Trung Quốc trên đất Việt

Người Trung Quốc với bề dày hơn ba trăm năm sống ở Việt Nam và một số người Trung Quốc mới sang Việt Nam trong thời gian gần đây, có bao giờ họ xem quê Việt Nam là quê hương thứ hai của họ? Câu trả lời là đã có một thời gian ngắn dưới sự thống lãnh của triều đình nhà Nguyễn, người Tàu Minh Hương đã xem Việt Nam là quê hương, nhưng thời gian ấy kéo dài không bao lâu. Vì sao?

Vì dưới triều đình nhà Nguyễn, thời mà biên giới nước Việt đang dần mở rộng về phía Nam với hàng loạt vùng lãnh thổ mới được mở ra nhưng cư dân thưa thớt. Một đoàn người do vị tướng “phản Thanh phục Minh” đang trốn chạy triều đình Mãn Thanh, sang xin tá túc trên đất Việt, gặp được sự thông cảm và che chở cũng như dung nạp của vua nhà Nguyễn, họ dễ dàng sinh sống, phát triển và hòa nhập với cư dân bản địa để trở thành một tập hợp Minh Hương trên xứ Việt.

Xét về khía cạnh tâm linh, trong thời điểm này, không có chính sách đàn áp về tôn giáo ở cả hai miền đất nước, xét về góc độ kinh tế, đây là mảnh đất màu mỡ mà người Minh Hương dễ dàng hội nhập, làm ăn, kinh doanh và phát huy những giá trị văn hóa bản quán của họ, đạo Phật chưa nằm trong hệ thống Phật Giáo Nhà Nước cũng là một chiếc nôi tâm linh rộng thoáng, dễ dung hợp các sắc tộc, các nền văn minh, văn hóa. Hơn nữa, đây là thời điểm Thiên Chúa Giáo du nhập Việt Nam, tư tưởng phương Tây đang sinh sôi nảy nở trên đất Việt cùng tư tưởng rộng thoáng, cởi mở và hấp dẫn.

Có thể nói, dưới thời nhà Nguyễn, người Minh Hương đã thật sự xem nước Nam là quê hương thứ hai của họ. Nhưng đến những năm 1975 trở về sau, mọi sự đã hoàn toàn thay đổi. Sự thay đổi này xoay quanh trục phát triển của tâm linh, văn hóa, chính trị và kinh tế.

Một nền chính trị độc tài Cộng sản xã hội chủ nghĩa (ở Trung Quốc) với hàng loạt chính sách hà khắc, không có tự do tôn giáo, không có tự do kinh tế, văn hóa và mọi yếu tố liên đới đều bị bóp nghẹt dưới bàn tay bao cấp, quản lý nhà nước và theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Nhân quyền bị giết chết, dân chủ là một khái niệm phù phiếm dưới thời nhà nước Cộng sản (Trung Quốc). Như vậy, mọi yêu cầu để giao thoa và chuyển hóa từ bản quán đến quê hương thứ hai (là Việt Nam) đã hoàn toàn bị cắt đứt.

(.........)

Đối với Việt Nam, sang Việt Nam sống, đương nhiên, người Trung Quốc hiển nhiên và được quyền xem Việt Nam là một thuộc địa mới, là mảnh đất màu mỡ để họ khai thác tài nguyên, khai thác mọi thứ tài sản kể cả sức lao động con người và nhân tính Việt để biến thành một thứ sản phẩm trên thị trường Trung Quốc. Bởi vì ngoài khả năng cho phép khai thác thuộc địa ra, Việt Nam chẳng có yếu tố nào đủ hấp dẫn để người Trung Quốc chuyển hóa thành quê hương thứ hai của họ.

Người Việt bỏ trốn (...) để tìm sang một thể chế dân chủ, người Trung Quốc rời khỏi Trung Quốc Cộng sản để sang một nước Việt Nam cũng là Cộng sản (.....). Đương nhiên, Việt Nam chẳng bao giờ đủ hấp dẫn để người Trung Quốc xem đây là quê hương của mình cả!

Và, khi nào Việt Nam hội tụ đủ các yếu tố dân chủ, nhân quyền, tự do, cởi mở, chí ít cũng ngang hàng với Đại Hàn Dân Quốc thì lúc đó, Việt Nam nghiễm nhiên trở thành quê hương thứ hai của người Trung Quốc. Bằng chứng là người Trung Quốc sống ở Hàn Quốc chẳng bao giờ khai thác nước Hàn Quốc như một thuộc địa của Trung Quốc được. Nhưng với Việt Nam, đây là một thuộc địa mới của người Trung Quốc. 

(.........)

THEO RFA BLOG

(xin lỗi phải cắt bỏ vài đoạn)
http://www.rfa.org/vietnamese/blog/viet-tu-sg-blog-0101-01012014141603.html

Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Môt ngày tiêu biểu ở trường trung học công lập Hoa Kỳ.

Môt ngày tiêu biểu ở trường trung học công lập Hoa Kỳ.
Bùi Dương Chi 
Thư của tác giả: Thưa bọ Lập, tôi xin được gửi tới mạng điện tử bolapquechoa một bài viết có tựa đề là: "Một ngày tiêu biểu ở trường trung học công lập Hoa Kỳ". Mong ông cho đăng để tôi có cơ hội trình bầy những điều tôi được biết về cấp trung học phổ thông ở Hoa Kỳ với tư cách là một giáo viên đã đứng lớp ở Mỹ hơn 10 năm. Mục đích bài biên soạn là để góp thêm thông tin về một đề tài mà hiện nay khá nhiều phụ huynh, học sinh và giáo chức ở Việt Nam quan tâm.
Tuy tiết học 1 khởi sự đúng 8 giờ sáng nhưng giáo viên (gv) chúng tôi được khuyến nghị phải có mặt tại phòng học trước 8 giờ.
Cũng trước 8 giờ sáng, hơn 1.500 xe buýt của Các Trường Công Lập Quận Fairfax (Fairfax County Public Schools), bang Virginia (VA) đều đã trên đường đi đón và chở phần lớn hs tới trường. Hs nhà ở gần trường phải đi bộ hoặc cha mẹ có thể tự đưa đón. Hs khuyết tật nặng có xe đưa đón riêng.

Khi hs đến, một vài thành viên ban giám hiệu kể cả hiệu trưởng, dù mưa dù tuyết vẫn phải tươi cười ra chào đón. Trong khi đó, mỗi gv trong mỗi phòng học đã được giao khoán suốt niên khóa (NK) kiểm điểm sổ sách, bài vở, học cụ, .... trước khi ra đứng ở cửa phòng để vừa giữ trật tự hành lang, vừa nhắc nhở hs vào lớp. Hs không phải xếp hàng. Tại những trường có kỷ cương, khi chuông reo 8 giờ, hs và gv thường sẵn sàng khởi đầu một ngày mới.

Mỗi niên khóa, tùy từng bang (Bộ Giáo Dục Hoa Kỳ không có quyền can thiệp vào việc tổ chức và điều hành trường sở của tiểu bang) hs phải học khoảng 190 đến 200 ngày. Nếu vì lý do thời tiết hay có sự cố phải tạm nghỉ thì hs phải học bù trong kỳ nghỉ Hè để tránh tình trạng học không hết giáo trình. Gv vắng mặt đều có các nhóm gv phụ giảng theo hợp đồng bán thời gian đến dậy thế. Nếu gv vắng mặt đột xuất thì nhân viên văn phòng tạm đứng lớp trong khi chờ gv phụ giảng đến. Hs học hành và sinh hoạt nguyên ngày ở trường để cha mẹ yên tâm làm ăn.

Tiết học 2 thường gọi là “homeroom”. Trong tiết này, hs cùng một lớp “gốc” (hs có tên trong danh sách toàn niên khóa của một lớp “gốc”) phải về phòng gv chủ nhiệm. Sinh hoạt gồm: điểm danh, báo cáo hs vắng mặt lên ban giám hiệu (nếu hs nghỉ không phép thì nhà trường liên lạc ngay với cha mẹ hoặc giám hộ để hỏi lý do), chào cờ, nghe thông cáo, thảo luận sinh hoạt trường và lớp,..... Homeroom là tiết học mà tất cả hs cùng một lớp “gốc” được gặp nhau trong ngày học.

Tới các tiết học các môn thì hs đến phòng theo môn đã chọn và theo trình độ của mình. Vì vậy một vài hs lớp 9 có thể ngồi học môn Đại số cao cấp chung với một vài hs lớp 10 và/hay lớp 11 và/hay lớp 12 có trình độ tương đương sau khi được kiểm tra xếp lớp (Placement Test.). Hoặc một vài hs lớp 12 có thể ngồi học môn Pháp Văn trung cấp hay Vật Lý sơ cấp với một vài hs lớp 8, 9, 10, .... (*) 

Hs học 5 ngày một tuần, 7 tiết một ngày. Đại để gồm 4 tiết văn hoá và/hay kỹ thuật/ hướng nghiệp (mỗi học kỳ thường học 4 môn), 1 tiết ăn trưa, 1 tiết thể dục, 1 tiết homeroom. Sau mỗi tiết 50 phút, hs có 10 phút để đổi phòng, cất hay lấy sách vở để trong tủ sắt (locker) riêng đặt ở hành lang, đi vệ sinh, đàn đúm…. (**)

Khoảng 3 giờ chiều tan trường, xe buýt đưa đa số hs về nhà. Một số hs tự ra về, hoặc có thân nhân đón. Nhiều hs thường ở lại trường để học thêm ở thư viện hay chơi thể thao hay tham gia các sinh hoạt ngoại khóa khác. Sau đó nhà trường có thể có đợt xe buýt thứ hai đưa hs về hoặc thân nhân phải tự lo.

Hs xuất sắc có quyền yêu cầu trường xét để được học chương trình đặc biệt. Nhiều trường lớn có dậy một số môn có cấp tín chỉ Đại Học (AP = Advanced Placement) hay chương trình “thiên bẩm và tài năng” (GT = Gifted & Talented)…. Hs trường nhỏ thuộc dạng này nếu gia đình yêu cầu sẽ được đưa tới trường lớn.

Gv thường phải ở trường 8 tiết: dạy 5 tiết, chủ nhiệm 1 tiết, nghỉ ăn trưa 1 tiết và ở lại trường 1 tiết sau tiết 7 để hội họp hay dậy kèm miễn phí cho hs kém hay phải học bù vì vắng mặt ....

Cuối ngày, các toán vệ sinh của quận sẽ phụ trách dọn dẹp trường sở.

Ở Hoa Kỳ, luật giáo dục toàn quốc quy định trẻ trong tuổi đi học, dù bị khuyết tật, đều được học trường công lập miễn phí tới hết lớp 12. Hs không phải mặc đồng phục, không phải đóng bất cứ khoản phí nào, có xe đưa đón nếu ở xa trường. Nếu thu nhập của cha mẹ ở mức “cần trợ cấp/nghèo” thì con cái được ăn trưa hay ăn sáng miễn hoặc giảm phí ở căng tin, được mượn sách giáo khoa ….

Ngân sách của khu học chính thường chiếm tỉ phần rất cao của ngân sách quận/huyện, có khi tới 50% . Ở quận Fairfax, bang Virginia, chi phí giáo dục cho 1hs là khoảng 13.300USD một NK (Báo Cáo 2012-2013). Tại các khu học chính lớn, lương của Giám Đốc Quận/Sở Giáo Dục (Superintendent) thường không thua lương căn bản của Tổng Thống Mỹ, thuờng cao hơn lương của Thống Đốc tiểu bang và hơn xa lương của Quận Trưởng. Hội Đồng Giáo Dục Quận/Bang (School Board) do dân bầu ra, có trách nhiệm tuyển dụng/bãi chức Superintendent theo hợp đồng, giám sát mọi sinh hoạt học đường và phán quyết và xử lý mọi sự việc hành chính liên quan tới giáo chức và nhân viên. Tuy nhiên, quyền phán quyết pháp lý tối hậu khi có tranh chấp/kiện tụng đều trực thuộc toà án.

Trên toàn quốc, gv tối thiểu phải có bằng cử nhân, phải hoàn tất một số tín chỉ sư phạm, phải thi lấy được bằng hành nghề nhà giáo của tiểu bang sở tại thì mới được đứng lớp. Tốn phí và với điều lệ nhân sự đại cương như trình bày ở trên nhưng theo các chuyên gia giáo dục, giáo chức, phụ huynh và cả học sinh thì giáo dục trung tiểu học Hoa Kỳ vẫn còn nhiều khuyết điểm, nhất là trong lĩnh vực kỷ luật và an ninh học đường.

Tác giả gửi Quê ChoaBài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả
http://bolapquechoa.blogspot.ch/2013/12/mot-ngay-tieu-bieu-o-truong-trung-hoc.html?utm_source=BP_recent
..............................................
CHÚ THÍCH
(*) -Nhờ căn cứ vào trình độ từng môn của hs để xếp lớp nên tránh được cảnh hs “giỏi” và “kém” ngồi chung lớp khiến việc học và dậy gặp thêm nhiều trở ngại.
-Vì mỗi hs cùng một lớp “gốc” thường có thời khóa biểu và môn học khác nhau trong mỗi học kỳ nên việc làm bảng điểm và theo rõi các môn học của mỗi hs đòi hỏi nhân viên học vụ phải có đầy đủ khả năng và lương tâm chức nghiệp.
-Luật GD của các tiểu bang thường chỉ bắt buộc hs phải học đạt chuẩn 4 niên khóa môn văn, 2 NK toán, 2 NK khoa học tự nhiên, 2 NK khoa học nhân văn, 2 NK ngoại ngữ và một vài môn nhiệm ý như gia chánh, mộc, nữ công, cơ khí, vẽ, nhạc, v..v.. là được khu học chính hay có khi là nhà trường cấp bằng Tú Tài.
-DO ĐÓ, rất khó so sánh chính xác khả năng “giỏi” một môn học nào đó của hs cấp lớp nào đó ở Mỹ với hs cùng cấp lớp ở VN. Chưa kể, cách giảng dậy ở cấp trung học Mỹ -ngoài việc nhằm truyền đạt kiến thức phổ thông như ở VN- còn rất chú trọng hướng dẫn học sinh tìm/hỏi “Tại Sao” thay vì quá chú trọng tới lối học “thuộc lòng” để làm bài thi lấy bằng hay lấy thành tích như ở VN.
(**)-Việc hs di chuyển đổi phòng sau mỗi tiết học trong lớp là rất có lợi cho thể chất và tâm thần các em nhưng ban giám hiệu và thầy cô lại rất vất vả giữ trật tự khi hs được “sổ lồng” trong 10 phút sau mỗi tiết học.

TƯ LIỆU

-Dựa vào kinh nghiệm đứng lớp kiêm thành viên ban tuyển chọn hs thuộc dạng “Thiên Bẩm và Tài Năng ” của Khu Học Chính quận Fairfax, VA. 1976-1982.
-Mạng Fairfax County Public Schools http://www.fcps.edu (có phần tiếng Việt)

Người biên soạn: Bùi Dương Chi, tư vấn tuyển sinh cho Hiệp Hội Giao Lưu Giáo Dục Quốc Tế Youth For Understanding YFU-USA từ 1995 đến nay; nguyên giáo viên cấp 2 và 3 ở Ban Mê Thuột/Darlac (1963-74), ở Fairfax/ Virginia (1976-82), ở Brattleboro/ Vermont (1992-95).

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

Xung đột vũ trang Trung-Mỹ liệu có xảy ra?

Xung đột vũ trang Trung-Mỹ liệu có xảy ra?
Năm 2013 là một năm nóng bỏng trong nhiều năm căng thẳng mối quan hệ Mỹ-Trung. Thực hiện chiến lược duy trì và thống trị hải dương, các nhà chiến lược của Nhà Trắng và Lầu Năm góc đưa ra nhiều kịch bản cho cuộc xung đột Mỹ - Trung.
Cuộc chiến hoàn toàn không đơn giản – cuộc chiến của hai cường quốc hạt nhân. Yếu tố then chốt thúc đẩy các chiến lược gia nghiên cứu các kịch bản chiến tranh là xung đột chủ quyền giữa Nhật Bản và Trung Quốc xoay quanh quần đảo Senkaku. Cũng từ những hành động gây căng thẳng của Trung Quốc mà Nhật Bản tăng ngân sách quốc phòng và tăng cường sự hiện diện của không quân trên vùng tranh chấp.

Nhà phân tích Robert Johnson từ tờ Business Insider cho rằng, Trung Quốc và Nhật Bản đang cận kề bờ vực xung đột vũ trang. Những hành động của không quân PLA gần đây đã khiến Phòng vệ Nhật Bản đề xuất cho phép F-15 được bắn đạn vạch đường cảnh cáo máy bay Trung Quốc, một hành động gần sát với chiến tranh.

Căn cứ không quân Shuimen ở Phúc Kiến, hoàn thiện năm 2012 là căn cứ của máy bay tiêm kích J-10, Su-30 và các UAV trinh sát khác nhau. Nhằm tăng cường lực lượng phòng không, trên căn cứ còn được triển khai các tổ hợp tên lửa S-300 nguyên bản nhập khẩu từ Nga.

Đóng quân tại căn cứ Shuimen là lực lượng không quân yểm trợ hạm đội Đông Hải, hạm đội có 35 tàu trong đó có các khinh hạm Frigate dự án 054, 7 tàu ngầm trong đó có 4 tàu lớp Kilo của Nga, 8 tàu đổ bộ. Lực lượng không - hải hùng mạnh này nằm cách Senkaku 236 km đường biển.

Mặc dù Mỹ không chính thức tuyên bố ủng hộ Nhật Bản về chủ quyền quần đảo, nhưng hoàn toàn để ngỏ khả năng yểm trợ theo hiệp ước an ninh Mỹ - Nhật năm 1960. Có thể Mỹ không trực tiếp đưa lực lượng quân sự tham chiến những xung đột vũ trang quanh đảo nhỏ, nhưng sự can thiệp có thể đến từ nhiều hướng khác nhau..

Theo hãng tin Reuters, Nhật Bản và Mỹ đang xem xét lại những nguyên tắc chủ đạo hợp tác quốc phòng hai nước lần đầu tiên sau 15 năm. Cơ sở cho hội đàm là tuyên bố của Thủ tướng Nhật Shinzo Abe về những tranh chấp quanh quần đảo Senkaku với Trung Quốc và nguy cơ vũ khí hạt nhân Bắc Triều tiên.

Các nhà quân sự Mỹ Nhật muốn thảo luận về vị trí và vai trò của quân đội Nhật, lực lượng vũ trang Mỹ và các nguyên tắc hỗ trợ, hiệp đồng trong tương lai 5 năm, 10 năm và 15 với sứ mệnh đảm bảo an ninh khu vực từng giai đoạn.

Không có thông tin chi tiết về cuộc hội đàm, nhưng vấn đề xem xét lại học thuyết phòng vệ trong kế hoạch ngắn hạn, trung hạn và dài hạn cùng với khả năng thay đổi tình hình trong 15 năm liên tiếp bao gồm cả việc xung đột chủ quyền với Trung Quốc và sự phát triển tên lửa của Bắc Triều Tiên.

Hội đàm diễn ra ở Tokyo với dự kiến chiến lược phòng thủ chung được phát triển trong vòng năm 2014. Chính sách quốc phòng Nhật Bản sẽ phù hợp vơi chính sách chuyển trọng tâm chiến lược về châu Á của chính quyền ông Obama.

Như vậy, Nhật Bản đã có được quyền “liên minh phòng thủ”. Có nghĩa là có quyền yêu cầu được yểm trợ từ phía đồng minh, có thể tiến hành ngay cả khi Nhật Bản chỉ bị đe dọa tấn công. Tất nhiên xung đột vũ trang giữa Trung Quốc và Liên minh Nhật Mỹ không phải là cuộc chiến dài ngày và đơn giản, những những hành động gần đây cho thấy, Bắc Kinh cũng không lùi trước những phản ứng cứng rắn từ phía Mỹ. Vấn đề còn lại là Trung Quốc có thể khởi động xung đột hay không?

Theo đánh giá của các chuyên gia quân sự: Trung Quốc có ưu thế vượt trội về binh lực. PLA có khoảng 2,5 triệu quân, Nhật Bản có 250 nghìn quân. Cuộc chiến tranh sẽ diễn ra trên không và trên biển là chủ yếu.

Tấn công chớp nhoáng, Trung Quốc sẽ sử dụng một lực lượng khoảng 400–500 máy bay, 20 tàu ngầm diesel, 3 tàu ngầm nguyên tử, một số lượng lớn các khinh hạm tên lửa và các tàu khu trục mang tên lửa phòng không. Nhật Bản có thể tham chiến với 150 máy bay, 10 tàu ngầm diesel, 5- 10 khu trục hạm đa nhiệm và các tàu hộ vệ tên lửa.

Tương quan lực lượng Nhật bản so với Trung Quốc thấp hơn đến 3 lần.

PLA, có ưu thế về binh lực và hỏa lực yểm trợ từ đất liền với số lượng chiến hạm nhiều hơn, có thể đẩy lùi lực lượng hải quân của Nhật Bản đổ bộ lên quần đảo Senkaku. Mặc dù nếu so sánh về chất lượng và năng lực tác chiến, lực lượng Không – Hải Trung Quốc trong một cấp độ nào đó thấp hơn Nhật Bản, nhưng tổn thất với số lượng dù rất lớn, PLA vẫn có thể giải quyết được mục tiêu ban đầu.

Trong cơ chế phòng thủ liên minh, Mỹ có thể không đưa các tàu sân bay và chiến hạm trực tiếp đối đầu với hải quân Trung Quốc, nhưng sự tham chiến của Mỹ có thể giới hạn ở mức yểm trợ hỏa lực tầm xa theo quan điểm của Học thuyết tác chiến Không – Hải.

Trên cơ sở của hiệp ước Liên minh phòng thủ, Mỹ có thể tấn công bằng tên lửa hành trình tất cả các sân bay, hải cảng và căn cứ quân sự của Trung Quốc ven biển và sâu trong đất liền, một phần lớn hạ tầng cơ sở quân sự của Trung Quốc sẽ bị phá hủy và trong vòng hai tuần, không quân Trung Quốc hoàn toàn không thể cất cánh.
Mất lực lượng không quân yểm trợ trên không, hải quân Trung Quốc mất đi sự che chắn bảo vệ trước các đòn tấn công của không quân Nhật Bản và sẽ bị tổn thất nặng nề, lực lượng lính thủy đánh bộ đổ bộ chiếm đảo sẽ bị tiêu diệt.

Vũ khí trang bị trên các hạm tàu của Trung Quốc rất mạnh, đặc biệt là lực lượng phòng không, nhưng nếu không có không quân yểm trợ, trinh sát và cảnh báo sớm, Hải quân Trung Quốc dễ dàng trở thành con mồi cho máy bay tiêm kích mang tên lửa chống tàu của Nhật Bản cũng như các tổ hợp tên lửa bố trí trên các đảo.

Hạm đội Đông Hải sẽ bị tổn thất một số lớn các chiến hạm, mất sức chiến đấu và co về phòng ngự. Trận chiến kết thúc với những thiệt hai nặng nề về binh lực và mục đích không hoàn thành ngoại trừ những tuyên bố hùng hồn trên bình diện “ngoại giao sức mạnh”.

Theo số liệu thống kế, đến năm 2015 trong biên chế của Lầu Năm Góc sẽ có khoảng từ 1500 – 1800 tên lửa hành trình phóng từ biển và trên không thực hiện đòn công kích đầu tiên, đến năm 2020 số lượng tên lửa hành trình sẽ là 2500 – 3000 tên lửa.

Cuộc xung đột sẽ không có sự tham gia của vũ khí hạt nhân. Thực tế cho thấy, việc sử dụng vũ khí hạt nhân hoặc đe dọa sử dụng vũ khí hạt nhân đem lại hậu quả tàn khốc với cường quốc về dân số và nền kinh tế phát triển.

Vành đai phòng thủ tên lửa quanh đại lục, đặc biệt là hệ thống tên lửa Patriot của Nhật Bản, hệ thống đánh chặn tên lửa trên biển trang bị tên lửa SM – 3 và radars Aegic hoàn toàn có khả năng tiêu diệt hầu hết các tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân phóng lên từ Trung Quốc.

Những phân tích cho thấy, khả năng xảy ra một xung đột vũ trang bắt đầu từ phía Trung Quốc rất thấp. Nhưng để bảo vệ quyền thống trị biển khơi, người Mỹ đã mạnh mẽ ủng hộ chính quyền Tokyo trong vấn đề tái vũ trang quân đội Nhật và hình thành một vành đai Anacoda quanh Trung Quốc.

Nhân tố quan trọng nhất của vành đai là Nhật Bản và Hàn Quốc, do trên lãnh thổ hai nước đều có các căn cứ quân sự Mỹ, hai nước đều tham gia vào hệ thống phòng thủ tên lửa chung. Nhật Bản cũng sản xuất các thành phần phòng thủ tên lửa như radar Aegis và tên lửa SM-3.

Nhằm ngăn chặn và chế ngự lực lượng tên lửa chiến lược Trung Quốc, Mỹ nỗ lực thúc đẩy chương trình “Đòn tấn công thần tốc toàn cầu”, cho phép công kích bất cứ điểm nào trên thế giới với thời gian dưới 1 giờ bay.


Năm 2013 được đánh dấu bằng sự kiện ra đời học thuyết Tác chiến Không Hải chống Trung Quốc, giai đoạn phát triển tiếp theo của năm 2014, người Mỹ sẽ gia tăng áp lực vành đai phong tỏa Trung Quốc bằng chương trình tích hợp hệ thống “Đòn tấn công thần tốc toàn cầu" với hệ thống phòng thủ tên lửa. Bằng giải pháp này, tất cả các hệ thống vũ khí chiến lược của các cường quốc hạt nhân như Trung Quốc sẽ hoàn toàn vô giá trị.

Cuộc chiến trong tương lai Mỹ - Trung với động lực Senkaku bằng vũ lực thực tế khó xảy ra, nhưng Washington đang lôi kéo Bắc Kinh vào Chiến tranh lạnh mới. Trong vành đai phong tỏa Tây Thái Bình dương, nhận thức được sự nguy hiểm, Trung Quốc sẽ thực hiện những động thái mạnh nhằm củng cố vị thế của mình và đẩy lùi Mỹ ra khỏi vùng nước tự coi là “chủ quyền không tranh cãi”. Những sự kiện cuối năm 2013 là tín hiệu sớm cho một năm rất nóng trên Thái Bình dương.

Trịnh Thái Bằng
(Đất Việt)

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Người Việt ở Mỹ: Dì Tôi

Dì Tôi 
Trịnh Phi: Ngày tôi đến Mỹ là một ngày cuối Tháng Ba cách nay gần chín năm, đêm đó tôi ngủ ở nhà dì tôi. Phần lạ giờ, phần lạ chỗ nên mãi đến gần hai giờ sáng tôi mới có thể chợp mắt. Nhà của dì nhỏ nên tôi ngủ tạm trên chiếc sofa ngoài phòng khách, kế bên cái bếp. Vừa chợp mắt chút xíu thì tôi nghe tiếng lục đục ngay bên cạnh, mở mắt ra tôi thấy dì đứng ngay cái counter ăn bánh mì. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy trời tối thui.
- Ngủ được không con, mới ba rưỡi sáng thôi, con ngủ tiếp đi. Dì tôi nói.
- Sao Dì thức sớm vậy? Tôi hỏi.
- À, tới giờ Dì đi làm rồi. Con ngủ tiếp đi nha, dì đi đây.

Tiếng xe của dì khuất xa thì tôi cũng tỉnh ngủ hẳn. Tôi tỉnh ngủ không phải vì bị mất giấc, mà vì có cái gì đó thảng thốt trong tâm trí tôi. Hình ảnh của dì đứng gặm ổ bánh mì khô trong ánh đèn bếp vàng vọt vào giữa khuya, lạnh giá khiến tôi xúc động mạnh. Ở Việt Nam tôi cũng từng đi làm công nhân, cũng từng trải qua cảnh nghèo khổ, nhưng tôi chưa từng phải hay thấy người thân nào trong gia đình tôi ăn sáng vào lúc ba giờ rưỡi khuya như thế này.

Ngày thứ hai, khi tôi còn đang ngủ ngon giấc thì tôi lại nghe tiếng lục đục kế bên. Mở mắt ra tôi thấy trời sáng chưng và thấy chị Ly, con lớn của dì đang lục cái gì trong ngăn tủ.

- Mới ngủ dậy hả, ngủ tiếp đi. Ly đang kiếm thuốc cho mẹ.

- Ủa, dì đâu chị?

- Ðang ở nhà thương, mẹ Ly phải đi cấp cứu. Ly phải kiếm thuốc cho mẹ đem vô trỏng cho bác sĩ coi.

Tôi nhảy khỏi ghế phụ kiếm với chị. Chừng một lúc sau, chị đưa cho tôi coi cái hộp thuốc của dì. Lần này tôi càng thảng thốt hơn nữa. Trong đời tôi chưa bao giờ thấy cái hộp thuốc nào to và đựng nhiều thuốc như vậy. Cái hộp thuốc đó to cỡ như cái hộp đựng mứt Tết, với nhiều ngăn nhỏ, đựng rất nhiều viên thuốc đủ màu, đủ hình thù khác nhau.

- Ngày nào mẹ Ly cũng phải uống bao nhiêu đây thuốc.

Chị Ly nói.

Tôi chỉ biết trợn mắt chứ không biết phải nói gì nữa.

Ngày hôm sau tôi mới được vào thăm dì trong bệnh viện. Dì vẫn còn nằm trong phòng ICU, phòng săn sóc đặc biệt. Dì nằm lọt thỏm trong cái giường để giữa phòng, với đủ thứ dây nhợ xung quanh. Xanh xao, khô héo. Lúc đó tôi không tưởng tượng nổi người nằm trên giường là người dì khỏe mạnh, hoạt bát mà tôi mới gặp hôm qua. Khuôn mặt của dì như biến dạng, cái miệng sưng vù, thâm tím, mắt nhắm nghiền trong trạng thái bất tỉnh. Lúc vào phòng cấp cứu, dì đã bất tỉnh nên người ta phải cạy miệng dì ra để đặt ống dẫn khí vào cuống phổi, có lẽ vì phải gấp rút cứu mạng của dì mà người ta đã mạnh tay làm gãy mất 4 cái răng cửa của dì, cả hàm răng dưới cũng lung lay. Cánh tay dì khẳng khiu, đầy vết kim chích. Thân hình dì sộp xuống mỏng manh. Dì như một chiếc lá khô héo sắp rời cành. Lúc đó tôi cảm thấy sợ hãi và nghẹn ngào.

Trên đường về, chị Ly kể cho tôi nghe bệnh sử của dì. Dì tôi bị bệnh suyễn mãn tính đã vài chục năm, nhiều lần lên cơn thì rất nặng, phải vào bệnh viện cấp cứu. Có khi phải nằm bệnh viện vài tuần vì phổi không hoạt động. Mỗi lần dì lên cơn suyễn là phải nghỉ ở nhà cả tháng. Chị còn đùa là dì hay phải đi cấp cứu khi đang ở sở làm, và cấp cứu thường xuyên tới nỗi những người làm chung với dì khi tiễn dì ra xe thường nói “See you next month!” Tôi biết dì tôi bị bệnh suyễn đã lâu vì dì hay nhờ mẹ tôi kiếm mua đủ thứ cây lá, côn trùng sấy khô gửi qua để dì làm thuốc uống. Ai chỉ gì, dì làm nấy. Thôi thì đủ loại, từ mật trăn, mật bìm bịp tới nhiều con dì nhờ kiếm, cả nhà tôi cũng chỉ mới nghe lần đầu, chẳng hạn như con Tèn Hen.

Lần này dì về nhà thì nghỉ làm luôn. Bác sĩ nói dì không thể làm việc được nữa, vì phổi của dì rất yếu, nếu bị lên cơn suyễn nữa thì có thể sẽ không cứu được. Ông ta nói “Bà có biết tôi mới cứu bà khỏi địa ngục không? Bà muốn tiền hay muốn giữ mạng sống của bà”. Công đoàn nơi dì làm việc giúp dì xin được bảo hiểm bệnh tật nơi sở làm và chứng nhận tàn phế. Họ giúp dì điều đó bởi vì dì đã làm cho nhà máy đó hơn hai mươi lăm năm. Sau này dì kể với tôi, dì vô nhà máy đó khi họ mới mở có vài người, cho tới khi dì nghỉ họ có tới vài ngàn công nhân. Dì làm đúng chỗ đó hai mươi mấy năm, ngày nào cũng phải hít bột làm bánh, nên có thể dì bị bệnh là vì vậy.

- Dì làm bao nhiêu năm họ không chuyển dì sang chỗ khác cho đỡ hơn sao?

- Họ cũng muốn đôn dì lên làm supervisior nhiều lần, nhưng dì từ chối. Tại vì dì không biết chữ nghĩa gì hết con ơi. Với lại dì làm quen rồi, dì không muốn thay đổi.

Chị Ly nói thật ra dì không muốn thay đổi là vì dì sợ. Dì sợ bị mất việc làm.

Còn tại sao dì sợ mất việc làm thì tôi có thể hiểu. Một người đàn bà ít học, một mình vượt biển cùng một đứa con gái nhỏ, đến một đất nước xa lạ, với một gánh nặng trách nhiệm với một đại gia đình ở bên kia đại dương, thì làm sao có thể buông cái phao này để bắt cái phao khác? Dì tôi hoàn toàn không có cơ hội để đi học lại, để hòa nhập với xã hội mới, để mà ngoi lên cao hơn nữa. Dì tôi không dám sống cho mình, mà chỉ sống vì gia đình. Dì đơn độc ở Mỹ vì không thể bảo lãnh cho gia đình. Hồi ở trại tị nạn, dì không có người bảo lãnh, nên phải khai tên khác để ghép với một gia đình bà con xa để được vào Mỹ. Trước khi vượt biên đến được đảo Bula Bidong, tàu của dì bị cướp đến bốn lần, khi tới đảo thì ai nấy chỉ còn đúng bộ đồ mặc trên người. Dì nói giữ được cái mạng sống của mình đã là một may mắn, có người ở tàu đi trước, khi lên tới đảo thì họ đã như hóa điên. Lúc đó để thoát khỏi cảnh tị nạn, để mất luôn cái tên thì cũng đành cắn răng. Hồi đó chỉ nghĩ làm sao được đi làm nhanh nhanh để giúp đỡ gia đình còn kẹt lại, chứ đâu nghĩ đến chuyện đoàn tụ sau này.

Ngay những ngày ở trại tị nạn, khi có người bạn ở Mỹ giúp cho vài trăm, dì đã vội vã tìm cách gửi về cho ngoại, dì sợ ngoại bệnh không có tiền mua thuốc. Tới Mỹ hôm trước, hôm sau dì đã xin đi rửa chén cho nhà hàng, làm luôn hai ba việc, để mỗi hai tuần lại gửi về cho gia đình một thùng quà. Dì kể lúc ở tiểu bang lạnh, sáng nào ra khỏi cửa cũng bị té một cái ạch đến tỉnh ngủ vì đường trơn tuyết lạnh. Hai tháng sau thì dì dời về Nam Cali, có được việc làm ở xưởng bánh thì bám luôn tới bây giờ. Cứ như vậy, suốt hai mươi lăm năm, dì miệt mài như một con ong bên dây chuyền nhồi bánh. Mỗi ngày ra khỏi nhà lúc ba giờ rưỡi sáng, về nhà lúc hai giờ chiều. Cái phổi phải hứng không biết bao nhiêu triệu hạt bột, cái thân phải khổ sở với biết bao nhiêu cơn hen suyễn. Dì vẫn can trường chịu đựng với một suy nghĩ rất đơn giản, cha mẹ già, anh chị em bên kia rất cần sự giúp đỡ của dì, nên dì không thể buông tay.

Chính nhờ dì không buông tay, mà chị em tôi mới được ăn học tới nơi tới chốn. Dù chúng tôi lớn lên vào lúc Việt Nam khó khăn nhất, chúng tôi vẫn được đến trường, vẫn có cơm ăn áo mặc, tất cả là nhờ sự hy sinh của dì. Thật không sao nói hết được lòng tri ân của chúng tôi đối với dì. Dì không chỉ cho chúng tôi cơm ăn, áo mặc, mà dì còn cho chúng tôi những bài học về sự hy sinh cho người khác, về tình thương yêu vô bờ bến với người thân, lòng nhân ái với những người xung quanh.

Giờ đây căn bệnh suyễn không còn hành hạ dì nữa. Dì đang sống với con cháu vui vẻ, hiếu thuận trong căn nhà có ba thế hệ. Với mọi người đó có thể là một kết thúc có hậu, nhưng với tôi có chút gì đó đau xót. Niềm vui hôm nay khó lòng bù đắp cho những ngày xuân trẻ đớn đau, khổ cực đã qua của dì.

Câu chuyện của dì tôi, cũng như hàng ngàn cô chú bác, anh chị em khác. Những người hàng ngày vẫn miệt mài với công việc công nhân trong công xưởng, lao công trong nhà thương, phụ bếp, bồi bàn trong nhà hàng, hay bốc vác, làm cá ở chợ, thợ nail, thợ tóc trong các tiệm làm đẹp. Những người làm việc mười hai, mười bốn tiếng mỗi ngày với những công việc nặng nhọc, độc hại. Những người khi về già phải mang nhiều thứ bệnh trong người, phải chịu đựng những cơn đau nhức đến tận xương tủy. Dù họ không có khả năng chữ nghĩa để có thể trở thành luật sư hay bác sĩ, nhưng họ vẫn rất đáng kính vì họ kiếm sống bằng sức lao động chân chính của mình. Họ không chỉ kiếm tiền để giúp đỡ cho gia đình của họ, giúp con cái họ thành tài, mà còn đóng thuế cho nhà nước, giúp cho doanh thương của đồng hương phát triển, góp phần giúp cộng đồng người Việt ngày càng vững mạnh. Chúng ta vẫn hay ca ngợi gương thành công của những người nổi bật mà quên mất sự hy sinh thầm lặng của những người bình thường. Chúng ta luôn ca ngợi sự phát triển của cộng đồng hôm nay bằng những đóng góp của những chính trị gia, nhà khoa học, bác sĩ, kỹ sư mà quên mất những người đó là những bông hoa được nở ra từ sự tưới tắm, vun trồng bằng máu, bằng mồ hôi, bằng nước mắt, bằng tuổi xuân của những người như dì tôi.

Ðừng chỉ nhìn sự thành công của cộng đồng người Việt chúng ta với con mắt vui mừng, hoan hỉ mà hãy nhìn thêm với tấm lòng tri ân và thương xót với những hy sinh lặng thầm.

Little Saigon, ngày 4 tháng 12, 2013

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

9 lý do kinh tế Mỹ sẽ tiếp tục thống trị thế giới

9 lý do kinh tế Mỹ sẽ tiếp tục thống trị thế giới
(TNO) Trong bối cảnh nền kinh tế Mỹ đang dần phục hồi, ngân hàng thương mại hàng đầu nước Mỹ US Trust đã đưa ra những lý do chứng minh nền kinh tế hàng đầu thế giới này sẽ tiếp tục dẫn đầu trong nhiều năm tới.
Kinh tế Mỹ được dự đoán vẫn sẽ đứng đầu thế giới trong nhiều năm tới - Ảnh: Reuters
Nhiều nhà đầu tư toàn cầu đang lo lắng về chính sách tiền tệ mạo hiểm của Ngân hàng Trung ương Nhật Bản, cuộc khủng hoảng nợ công dai dẳng của châu Âu và nguy cơ khủng hoảng tín dụng của Trung Quốc...

Tuy nhiên, trang tin Business Insider (Mỹ) ngày 22.6 đăng tải báo cáo của Joseph Quinlan, người đứng đầu bộ phận phân tích chiến lược thị trường tại Ngân hàng US Trust, nêu ra 9 lý do cho thấy kinh tế Mỹ sẽ đứng yên tại vị trí số 1 thế giới trong nhiều năm nữa:

1. Mỹ là nền kinh tế lớn nhất và có năng suất cao nhất thế giới:
Dân số Mỹ chỉ bằng 4,5% dân số thế giới nhưng nước này hiện chiếm đến 1/5 Tổng sản phẩm quốc nội (GDP) toàn cầu.
Quy mô kinh tế Mỹ lớn gần gấp đôi kinh tế Trung Quốc nếu tính bằng USD, theo US Trust.
Ngoài ra, Mỹ còn là một trong số ít các quốc gia phát triển có GDP thực cao hơn mức đạt được trước khi cơn khủng hoảng kinh tế xảy ra hồi năm 2008.

2. Mỹ dẫn đầu thế giới về lượng hàng hóa sản xuất:
Sản lượng sản xuất hàng hóa của Mỹ có tổng trị giá là 1.900 tỉ USD trong năm 2012, tăng 27% so với năm 2009.
Số lượng nhân công trong lĩnh vực này cũng đã tăng thêm 500.000 người kể từ năm 2010, theo số liệu thống kê của US Trust.

3. Mỹ là một trong những nước xuất khẩu hàng hóa và dịch vụ lớn nhất thế giới:
 
Kim ngạch xuất khẩu của cả năm 2012 đạt giá trị 2.200 tỉ USD, tăng gần 40% so với năm 2009, US Trust cho hay.

4. Nhà đầu tư nước ngoài vẫn thích đổ tiền vào Mỹ:
 
Nguồn vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) vào Mỹ trong những năm sau khủng hoảng đạt mức 736 tỉ USD, tương đương 15% tổng lượng vốn FDI của toàn thế giới, theo số liệu thống kê của US Trust.

5. Mỹ có những thương hiệu hàng đầu thế giới:
 
Trong năm 2013, chín trong số 10 thương hiệu có giá trị cao nhất thế giới đều là của các công ty Mỹ, theo nghiên cứu thường niên BrandZ về 100 thương hiệu hàng đầu thế giới của hãng Millward Brown (Mỹ).

6. Mỹ dẫn đầu thế giới về công nghệ:
US Trust nhận định Mỹ vẫn là nhà của các trang mạng xã hội hàng đầu thế giới, đồng thời vượt xa các nước khác về lượng tiền chi tiêu cho phát triển công nghệ.

7. Mỹ có những trường đại học tốt nhất thế giới:
 
Sáu trong số 10 trường đại học tốt nhất thế giới trong năm 2012 đều có xuất xứ từ Mỹ, theo đánh giá của công ty chuyên về giáo dục và du học Quacquarelli Symonds (Anh).

8. USD là tiền tệ “vua”:
Các nước trên thế giới hiện vẫn trữ USD. Báo cáo của Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) cho biết USD chiếm đến 62% dự trữ tiền tệ toàn cầu trong quý 4 năm 2012.

9. Mỹ có trữ lượng dầu mỏ khổng lồ:
Sản lượng khai thác dầu trong nước của Mỹ lần đầu tiên vượt qua lượng nhập khẩu trong 16 năm trở lại đây, US Trust cho hay.

Mỹ sẽ qua mặt Ả Rập Xê Út để trở thành nước sản xuất dầu lớn nhất thế giới vào năm 2017 và là nhà xuất khẩu dầu lớn nhất thế giới vào năm 2020, theo báo cáo nghiên cứu của Cơ quan Năng lượng Quốc tế (IEA).

Hoàng UyĐồ thị: US Trus

Cây thông Noel và bài học về hạnh phúc

Cây thông Noel và bài học về hạnh phúc
 Hạnh phúc là được chia sẻ và chia sẻ, không phải là quyền cao chức trọng, không phải có bao nhiêu tiền trong tài khoản và có bao nhiêu nhà cửa, và những thứ, những giá trị luôn tính bằng tiền.
Trang trại của bác nông dân. Ảnh: HM
Một mùa Giáng sinh nữa ở nước Mỹ, tôi rủ các con đi mua cây thông Noel tại trang trại của một gia đình nông dân gần nhà. Trang trại rộng khoảng vài hecta, cây cối mọc tự nhiên như rừng, có loại cây thông nhỏ trồng mất khoảng 7-10 năm, ở vùng đất khô cằn, giống hệt người VN nuôi gốc đào, gốc mai. Họ nuôi gà, vịt, thỏ và trồng rau sạch.

Ông chủ trang trại ra chào đón rất niềm nở, giới thiệu các loại nông sản trồng được. Một bạn trẻ trông rất tri thức giới thiệu với tôi cặn kẽ về thông. Anh vặt một nụ nhỏ, bóp bóp nhẹ, cho tôi ngửi, đúng là thơm nồng thật, nếu để trong nhà, hương có thể thơm cả tháng. Dưới ánh nến, đèn sáng mờ ảo, và lò sưởi, ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, cây thông tỏa hương, với chén rượu vang ngồi cùng bè bạn, giấc mơ Mỹ đó, anh ạ.

Tôi hỏi, lấy cây thông thế này có phá môi trường không. Anh bạn trẻ giải thích, giữ rừng có nhiều cách, có cách không bao giờ khai thác, để tự nhiên vài thế kỷ. Nhưng có những nơi cần quay vòng sử dụng. Người theo đạo Thiên chúa thích cây Noel, nhất là cây thật. Nhưng dùng xong, họ mang đến một chỗ qui định hoặc bộ phận thu rác, cho vào nghiền vụn rồi bán cho nơi sản xuất đồ gỗ, giấy, không cái gì bị vứt đi cả.

Anh bạn trẻ là tình nguyện viên, hàng ngày làm ở cửa hàng cho bác nông dân 3 tiếng, nhằm gây quỹ từ thiện từ một phần tiền bán hàng.

Nghe cả chủ lẫn người tình nguyện viên nói hay quá, tôi chọn cây bé nhất, bác chủ trang trại giảm cho 20% và thông báo, gia đình tôi cũng đóng góp từ thiện cho trẻ nghèo ở châu Phi. Nói rồi bác chỉ ra bảng có dán mấy cái ảnh các cháu nghèo ở nước xa xôi.

Tiền thu được sẽ trích một phần giúp những người khó khăn. Ảnh: HM

Tôi dừng lại tán chuyện rất lâu, hỏi tại sao có cây Giáng Sinh, sao lại là cây thông. Anh bạn trẻ kể khá chi tiết vài tích, trong đó tích dưới đây:

"Tương truyền, một lần Martin Luther, nhà truyền đạo người Đức ở thế kỷ 15, dạo bước qua những cánh rừng vào một đêm Noel khoảng năm 1500. Hàng triệu vì sao sáng lấp lánh qua kẽ lá. Luther thực sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của một loài cây nhỏ, trên cành cây tuyết trắng phủ đầy, lung linh dưới ánh trăng.

Khi trở về, ông đã đặt một cây thông nhỏ trong nhà và kể lại câu chuyện này với lũ trẻ. Để tái tạo ánh sáng lấp lánh của muôn ngàn ánh sao, ông treo nến lên cành cây thông và thắp sáng những ngọn nến ấy với lòng tôn kính ngày Chúa giáng sinh.

Ông giải thích, các cây nến cháy sáng trên các nhánh của cây thông tượng trưng cho ánh sáng của Đức Giêsu mang đến cho nhân loại, màu xanh tươi quanh năm của cây thông tượng trưng cho Đức Chúa Trời hằng hữu. Phong tục cây Giáng sinh trở nên phổ biến từ đó."

Quay lại chuyện với bác nông dân. Sống ngay bên con đường nhộn nhịp, cạnh đó là một khu nhà sang trọng, nhưng bác vẫn sống bình dị như ở quê. Tôi hỏi đùa bác có bán đất không. Bác trả lời, đây là đất của gia đình, không bao giờ bán.

Chả là khu nhà gần đó xây rất đẹp, nhưng rất ít cây xanh, nên chính quyền kiện chủ thầu vì không làm đúng thiết kế là tỷ lệ cây xanh, đất công cộng và nhà cửa phải hài hòa.

Người chủ thầu định mua nốt mấy hecta đất của bác nông dân, nhưng gia đình không bán, vì cha mẹ ông bà họ đã sống mấy đời. Nhiều người khác cũng hỏi mua nhưng giá nào họ cũng lắc đầu, dù trông gia đình không phải giàu có gì.

Những cây thông. Ảnh: HM

Tuy nhiên, qua vài lần đàm phán, chủ thầu mua quyền xây nhà. Nghĩa là gia đình vẫn sở hữu miếng đất, trồng cấy, chăn nuôi, nhưng không được xây cất gì nữa. Có tiền bác lại đầu tư và trang trại, nhà kính trồng rau. Mùa nào thức nấy, gia đình này cứ thế "tần tảo" nuôi nhau.

Dư đôi chút họ chia sẻ với người nghèo khắp mọi nơi. Bán thông Noel để dành 25% tiền lãi làm từ thiện.

Tôi đùa bác, bác bán đất, kiếm vài triệu đô la, thì chẳng phải lo tiền nong tới cuối đời. Bác cười, anh hiểu nhầm về giấc mơ Mỹ. Những người Mỹ như bác nông dân này quan niệm hạnh phúc không phải có bao nhiêu tiền, được sống trong ngôi nhà rộng mông mênh, đi khắp thế giới. Mà bác cho rằng, hạnh phúc là biết chia sẻ và được chia sẻ.

Bác bán quyền xây nhà cho khu dân cư bên cạnh để đảm bảo con cháu hay chủ mới không bao giờ được xây nhà. Dân cư trong khu vực được hưởng môi trường xanh tươi bốn mùa, không còn chuyện nhà cửa san sát, môi trường bền vững của nước Mỹ có được là vì thế.

Tôi mang cây về cho vào chậu, gọi lũ trẻ ra treo đèn, trang trí và được cây thông xinh xinh. Vừa làm tôi vừa nghĩ ngợi về ông già Santa đi chia quà cho lũ trẻ mơ trong đêm Noel và những điều tôi nghe được từ bác nông dân Mỹ.

Cây thông Noel sau khi trang trí. Ảnh: HM

Hạnh phúc là được chia sẻ và chia sẻ, không phải là quyền cao chức trọng, không phải có bao nhiêu tiền trong tài khoản và có bao nhiêu nhà cửa, và những thứ, những giá trị luôn tính bằng tiền.

Ngày nay trên thế giới ảo, có hàng tỷ gói quà ảo, lời chúc ảo được gửi đi. Có mấy ai biết được người gửi có hôn gió vào lời họ viết và người nhận có thấy được chút tình trong cái ảnh hay lời ca gửi gắm.

Chợt nhớ đến vài đô la từ thiện do bác nông dân Mỹ đã thuyết phục tôi mua cây thông Noel, hôm tới sẽ đến được gốc cây Giáng Sinh nào đó trên trái đất. Trong cái tất đỏ là món quà, dù chẳng có tên tuổi, không lời chúc của chủ nhân, nhưng tôi tin, hộp quà ấy chứa bao nụ hôn, tình thương của những người gửi. Và người nhận hẳn sẽ dâng trào hạnh phúc.

Nếu đọc được câu chuyện này, chắc hẳn các con tôi cũng như bao đứa trẻ trên thế giới, sẽ tin ông già Noel là có thật trên đời.

Hiệu Minh - Noel 2013 ở Washington DC, Hoa Kỳ